Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Chương 33: A
"Yên lặng!” Thẩm Kiến Dân cầm cái loa cũ kỹ hét lớn, không còn cách nào khác, làng nghèo không mua nổi loa xịn, muốn dẹp đám này thì phải gân cổ lên mà hét thôi.
"Hôm nay nhà Cố Đại Dũng đi thả lưới, lùa được không ít cá từ thượng nguồn xuống. Bình thường thì đồ trong sông này ai có bản lĩnh bắt được thì người đấy lấy, mà lưới nhà Cố Đại Dũng còn rải không ít thính cá xuống, đáng lẽ ra số cá này phải là của nhà họ, nhưng mà...”
"Nhưng mà cái gì chứ, trưởng làng ông nói nhanh lên coi!”
"Đúng rồi, đúng rồi, trưởng làng ông nói mau, mọi người im lặng nghe trưởng làng nói!”
Ban đầu nghe Thẩm Kiến Dân nói cá bị lưới nhà Cố Đại Dũng thu hết, ai có bản lĩnh bắt được là của người nấy, chẳng lẽ nhà mình chỉ có nước đứng nhìn? Không được! Mấy người dân bắt đầu xì xào bàn tán.
Thẩm Kiến Dân biết tỏng cái tật xấu của đám người này, nói được một nửa thì ngưng, cứ để cho bọn họ sốt ruột.
Nghe thấy vẫn còn người hiểu chuyện, Thẩm Kiến Dân mới nói tiếp: "Nhưng mà, nhà Cố Đại Dũng nói muốn giao hết số cá này cho làng, gọi mọi người đến đây là để chia cá.
Chỉ là cá này mà ăn vào, sau này ai dám sau lưng nói xấu nhà họ Cố thì trưởng làng tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Nhà họ Cố tốt bụng thật đấy, lại còn muốn chia cá cho chúng ta sao?
Quả nhiên nhà họ Cố có người đi lính, giác ngộ tư tưởng cao thật.
Ấy thế mà nhà họ Cố bây giờ còn cưới được con bé nhà họ Ôn, ai mà không biết trưởng làng còn quý con bé ấy hơn cả con gái ruột, con bé cũng ngoan ngoãn, biết điều lắm.
Mọi người bàn tán xôn xao, chẳng ai để ý đến ánh mắt phẫn uất ngày càng dữ dội trong đám đông, nắm đấm siết chặt như muốn bùng cháy cơn giận.
"Rồi! Tuy nói nhiều cá thế này, nhưng làng ta cũng phải mấy trăm hộ, cá này chia tất nhiên là không đủ. Sau khi bàn bạc, làng uỷ quyết định, nhà nào có con cái thì đến chỗ kế toán xếp hàng, mỗi nhà một con.”
Thẩm Kiến Dân vừa dứt lời đã thấy rất nhiều người chạy như bay về phía kế toán, có người chạy nhanh quá không phanh kịp, còn va phải cái bàn trước mặt kế toán, khiến lão kế toán giật cả mình.
"Xuân Sinh, cái thằng nhóc này, hôm nay mày mà làm tao ngã thì đừng hòng ăn cá nữa.”
"Bác cả, bác không sao chớ? Cháu không phải là sợ không chia được cá sao, bác cũng biết nhà cháu nhiều con mà.” Cố Xuân Sinh cười ngây ngô.
Nhà nào trong làng ra sao, tình cảnh thế nào mà ông kế toán không biết, nhìn lũ nhóc nhà Cố Xuân Sinh thế là cũng chẳng so đo nữa.
"Trưởng làng, thế nhà nào không có con cái thì chẳng phải là không có cá mà ăn sao?” Người trong làng không có con cái là những người trẻ mới cưới, hoặc là người già neo đơn.
"Gấp cái gì, trẻ người trẻ tuổi tranh với trẻ con là thế nào hả, còn ra thể thống gì nữa!” Một câu của Thẩm Kiến Dân chặn họng những kẻ đang càu nhàu.
"Làng ta có tất cả hai mươi cụ già trên năm mươi tuổi không con cái sống một mình, cái giỏ này vừa vặn hai mươi con là cho các cụ, Lão Ngũ, cậu dẫn người đi chia cho mọi người đi.”
Đám già đó sống dai thế nhỉ, sao chưa chết đi cho rồi, còn sống mà lãng phí lương thực, cá mà đem cho bọn họ ăn đúng là phí phạm.
Nhưng chẳng ai dám nói ra, dù sao bề dưới mà nói thế với bề trên thì còn ra thể thống gì nữa.
"Được rồi, số còn lại này, thanh niên trí thức một con, còn lại thì đem đến nhà ăn nhỏ trong làng nấu một nồi canh cá to.”
"Hôm nay nhà Cố Đại Dũng đi thả lưới, lùa được không ít cá từ thượng nguồn xuống. Bình thường thì đồ trong sông này ai có bản lĩnh bắt được thì người đấy lấy, mà lưới nhà Cố Đại Dũng còn rải không ít thính cá xuống, đáng lẽ ra số cá này phải là của nhà họ, nhưng mà...”
"Nhưng mà cái gì chứ, trưởng làng ông nói nhanh lên coi!”
"Đúng rồi, đúng rồi, trưởng làng ông nói mau, mọi người im lặng nghe trưởng làng nói!”
Ban đầu nghe Thẩm Kiến Dân nói cá bị lưới nhà Cố Đại Dũng thu hết, ai có bản lĩnh bắt được là của người nấy, chẳng lẽ nhà mình chỉ có nước đứng nhìn? Không được! Mấy người dân bắt đầu xì xào bàn tán.
Thẩm Kiến Dân biết tỏng cái tật xấu của đám người này, nói được một nửa thì ngưng, cứ để cho bọn họ sốt ruột.
Nghe thấy vẫn còn người hiểu chuyện, Thẩm Kiến Dân mới nói tiếp: "Nhưng mà, nhà Cố Đại Dũng nói muốn giao hết số cá này cho làng, gọi mọi người đến đây là để chia cá.
Chỉ là cá này mà ăn vào, sau này ai dám sau lưng nói xấu nhà họ Cố thì trưởng làng tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Nhà họ Cố tốt bụng thật đấy, lại còn muốn chia cá cho chúng ta sao?
Quả nhiên nhà họ Cố có người đi lính, giác ngộ tư tưởng cao thật.
Ấy thế mà nhà họ Cố bây giờ còn cưới được con bé nhà họ Ôn, ai mà không biết trưởng làng còn quý con bé ấy hơn cả con gái ruột, con bé cũng ngoan ngoãn, biết điều lắm.
Mọi người bàn tán xôn xao, chẳng ai để ý đến ánh mắt phẫn uất ngày càng dữ dội trong đám đông, nắm đấm siết chặt như muốn bùng cháy cơn giận.
"Rồi! Tuy nói nhiều cá thế này, nhưng làng ta cũng phải mấy trăm hộ, cá này chia tất nhiên là không đủ. Sau khi bàn bạc, làng uỷ quyết định, nhà nào có con cái thì đến chỗ kế toán xếp hàng, mỗi nhà một con.”
Thẩm Kiến Dân vừa dứt lời đã thấy rất nhiều người chạy như bay về phía kế toán, có người chạy nhanh quá không phanh kịp, còn va phải cái bàn trước mặt kế toán, khiến lão kế toán giật cả mình.
"Xuân Sinh, cái thằng nhóc này, hôm nay mày mà làm tao ngã thì đừng hòng ăn cá nữa.”
"Bác cả, bác không sao chớ? Cháu không phải là sợ không chia được cá sao, bác cũng biết nhà cháu nhiều con mà.” Cố Xuân Sinh cười ngây ngô.
Nhà nào trong làng ra sao, tình cảnh thế nào mà ông kế toán không biết, nhìn lũ nhóc nhà Cố Xuân Sinh thế là cũng chẳng so đo nữa.
"Trưởng làng, thế nhà nào không có con cái thì chẳng phải là không có cá mà ăn sao?” Người trong làng không có con cái là những người trẻ mới cưới, hoặc là người già neo đơn.
"Gấp cái gì, trẻ người trẻ tuổi tranh với trẻ con là thế nào hả, còn ra thể thống gì nữa!” Một câu của Thẩm Kiến Dân chặn họng những kẻ đang càu nhàu.
"Làng ta có tất cả hai mươi cụ già trên năm mươi tuổi không con cái sống một mình, cái giỏ này vừa vặn hai mươi con là cho các cụ, Lão Ngũ, cậu dẫn người đi chia cho mọi người đi.”
Đám già đó sống dai thế nhỉ, sao chưa chết đi cho rồi, còn sống mà lãng phí lương thực, cá mà đem cho bọn họ ăn đúng là phí phạm.
Nhưng chẳng ai dám nói ra, dù sao bề dưới mà nói thế với bề trên thì còn ra thể thống gì nữa.
"Được rồi, số còn lại này, thanh niên trí thức một con, còn lại thì đem đến nhà ăn nhỏ trong làng nấu một nồi canh cá to.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất