Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Chương 45: A
"Cố Nghĩa, em biết anh chưa ngủ đâu, anh có chuyện gì thì nói ra đi?” Sống với nhau mà cứ im im không nói, vậy thì sống chung làm cái gì?
"Mới chuyển đến đã giận dỗi, là vì nghĩ không còn ai nên muốn bắt nạt em à? Hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng ngủ!”
Thời gian như ngừng lại, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Dù nhắm mắt nhưng Cố Nghĩa vẫn cảm nhận rõ ràng Uyển Uyển đang bực tức.
Cuối cùng, anh chống người ngồi dậy: "Uyển Nhi, mai em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh bảo bố đi với anh là được rồi.”
Chân anh, ngay cả Tây y tiên tiến cũng bó tay, bố mẹ anh đành đưa anh đi khám Đông y, châm cứu vài lần cũng chẳng có tác dụng gì, anh đã trải qua vô số lần thất vọng, không muốn cô phải thất vọng theo.
"Cố Nghĩa, anh tưởng em đưa anh đi khám là vì muốn đi châm cứu à? Anh không muốn em đi là vì sợ em thất vọng hay sợ em chạy mất?” Uyển Uyển nghiêm nghị hỏi, rốt cuộc anh không tin tưởng cô đến mức nào mà lại nghi ngờ cô như vậy?
"Không, anh không sợ em chạy. Anh sợ em thất vọng, có vài chuyện anh tự mình trải qua là được rồi.”
"Cô Nghĩa, nhìn em này.”
Anh không dám nhìn cô, cúi đầu nói, nghe cô bảo ngẩng đầu lên, mãi một lúc sau mới lấy hết can đảm nhìn cô.
Ưm!
Ngay khi anh vừa ngẩng đầu, Uyển Uyển đã nắm lấy cổ áo anh, kéo anh về phía mình, hôn lên môi anh.
"Cố Nghĩa, đóng dấu của em rồi, cả đời này anh là của em. Anh tưởng ngày mai em đưa anh đi chỉ là châm cứu thôi à? Em muốn đưa anh đi đăng kí kết hôn, chẳng lẽ anh là bộ đội mà muốn làm chuyện xằng bậy khi chưa có giấy chứng nhận à?
Em nói cho anh biết, Cố Nghĩa, cả đời này em theo đuổi anh rồi đấy. Bỏ ngay cái suy nghĩ tiêu cực đó đi, cũng đừng nói là vì em, anh mà thật sự vì em thì phải tin tưởng em, dựa vào em, chứ không phải trốn tránh em!”
Lúc này, Cố Nghĩa không biết nên nói gì, đầu óc anh như nổ tung, vừa rồi cô hôn anh!
"Cố Nghĩa, anh có nghe rõ em nói gì không đấy?" Uyển Uyển bực bội huých anh, cô đã chủ động như vậy rồi, sao anh chẳng có phản ứng gì thế?
"Uyển Nhi, anh sai rồi! Từ nay về sau anh sẽ nghe lời em. Đã đăng ký kết hôn rồi thì cuộc hôn nhân này là được pháp luật bảo vệ, từ nay về sau em đừng hòng rời xa anh.” Cố Nghĩa ôm cô vào lòng, hai tay siết chặt lấy cô.
Cô tất nhiên biết cuộc hôn nhân này được pháp luật bảo vệ, giống như bố mẹ của cô ở kiếp sau, cả đời chỉ có nhau.
"Mẹ, chị dâu hai bảo con mai đi cùng hai người họ đến thị trấn, mai mẹ gọi con dậy sớm một chút nhé!”
Cố Tiểu Tứ chạy vào phòng bố mẹ, vừa nói vừa cố ý ưỡn ngực, trông rất đắc ý, đi thị trấn đấy, trước kia một năm còn chưa đi được một lần.
"Anh chị con đi thị trấn làm gì? Trong sân đồ đạc, xoong nồi, bát đĩa đều có đủ, đâu có thiếu thứ gì?”
Hôm nay mẹ Cố giúp con trai hai chuyển nhà, nhìn thấy trong nhà ngoài sân đồ đạc đều đầy đủ cả.
"Chị dâu hai muốn dẫn anh hai đi chữa chân.” Chờ chân anh hai khỏi rồi, cậu lại có thể chơi với anh hai được rồi.
Bố Cố mẹ Cố nhìn nhau, nếu con dâu hai nhà mình mà biết con trai không thể khỏi hẳn được nữa liệu có còn muốn sống với con trai hai nữa hay không? Nhưng nếu người ta thật sự muốn đi, họ có thể ép người ta ở lại hay sao?
Ban đầu cứ nghĩ con dâu này đã bước chân vào cửa, sẽ toàn tâm toàn ý sống với con trai hai. Bây giờ ngay cả nhà cửa cũng đã tách ra, nếu thời gian lâu dài, chân con trai vẫn không khỏi, con dâu không còn quản con trai hai nữa, vậy con trai nhà mình chẳng phải là càng khó chịu hơn hay sao.
"Mới chuyển đến đã giận dỗi, là vì nghĩ không còn ai nên muốn bắt nạt em à? Hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng ngủ!”
Thời gian như ngừng lại, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Dù nhắm mắt nhưng Cố Nghĩa vẫn cảm nhận rõ ràng Uyển Uyển đang bực tức.
Cuối cùng, anh chống người ngồi dậy: "Uyển Nhi, mai em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh bảo bố đi với anh là được rồi.”
Chân anh, ngay cả Tây y tiên tiến cũng bó tay, bố mẹ anh đành đưa anh đi khám Đông y, châm cứu vài lần cũng chẳng có tác dụng gì, anh đã trải qua vô số lần thất vọng, không muốn cô phải thất vọng theo.
"Cố Nghĩa, anh tưởng em đưa anh đi khám là vì muốn đi châm cứu à? Anh không muốn em đi là vì sợ em thất vọng hay sợ em chạy mất?” Uyển Uyển nghiêm nghị hỏi, rốt cuộc anh không tin tưởng cô đến mức nào mà lại nghi ngờ cô như vậy?
"Không, anh không sợ em chạy. Anh sợ em thất vọng, có vài chuyện anh tự mình trải qua là được rồi.”
"Cô Nghĩa, nhìn em này.”
Anh không dám nhìn cô, cúi đầu nói, nghe cô bảo ngẩng đầu lên, mãi một lúc sau mới lấy hết can đảm nhìn cô.
Ưm!
Ngay khi anh vừa ngẩng đầu, Uyển Uyển đã nắm lấy cổ áo anh, kéo anh về phía mình, hôn lên môi anh.
"Cố Nghĩa, đóng dấu của em rồi, cả đời này anh là của em. Anh tưởng ngày mai em đưa anh đi chỉ là châm cứu thôi à? Em muốn đưa anh đi đăng kí kết hôn, chẳng lẽ anh là bộ đội mà muốn làm chuyện xằng bậy khi chưa có giấy chứng nhận à?
Em nói cho anh biết, Cố Nghĩa, cả đời này em theo đuổi anh rồi đấy. Bỏ ngay cái suy nghĩ tiêu cực đó đi, cũng đừng nói là vì em, anh mà thật sự vì em thì phải tin tưởng em, dựa vào em, chứ không phải trốn tránh em!”
Lúc này, Cố Nghĩa không biết nên nói gì, đầu óc anh như nổ tung, vừa rồi cô hôn anh!
"Cố Nghĩa, anh có nghe rõ em nói gì không đấy?" Uyển Uyển bực bội huých anh, cô đã chủ động như vậy rồi, sao anh chẳng có phản ứng gì thế?
"Uyển Nhi, anh sai rồi! Từ nay về sau anh sẽ nghe lời em. Đã đăng ký kết hôn rồi thì cuộc hôn nhân này là được pháp luật bảo vệ, từ nay về sau em đừng hòng rời xa anh.” Cố Nghĩa ôm cô vào lòng, hai tay siết chặt lấy cô.
Cô tất nhiên biết cuộc hôn nhân này được pháp luật bảo vệ, giống như bố mẹ của cô ở kiếp sau, cả đời chỉ có nhau.
"Mẹ, chị dâu hai bảo con mai đi cùng hai người họ đến thị trấn, mai mẹ gọi con dậy sớm một chút nhé!”
Cố Tiểu Tứ chạy vào phòng bố mẹ, vừa nói vừa cố ý ưỡn ngực, trông rất đắc ý, đi thị trấn đấy, trước kia một năm còn chưa đi được một lần.
"Anh chị con đi thị trấn làm gì? Trong sân đồ đạc, xoong nồi, bát đĩa đều có đủ, đâu có thiếu thứ gì?”
Hôm nay mẹ Cố giúp con trai hai chuyển nhà, nhìn thấy trong nhà ngoài sân đồ đạc đều đầy đủ cả.
"Chị dâu hai muốn dẫn anh hai đi chữa chân.” Chờ chân anh hai khỏi rồi, cậu lại có thể chơi với anh hai được rồi.
Bố Cố mẹ Cố nhìn nhau, nếu con dâu hai nhà mình mà biết con trai không thể khỏi hẳn được nữa liệu có còn muốn sống với con trai hai nữa hay không? Nhưng nếu người ta thật sự muốn đi, họ có thể ép người ta ở lại hay sao?
Ban đầu cứ nghĩ con dâu này đã bước chân vào cửa, sẽ toàn tâm toàn ý sống với con trai hai. Bây giờ ngay cả nhà cửa cũng đã tách ra, nếu thời gian lâu dài, chân con trai vẫn không khỏi, con dâu không còn quản con trai hai nữa, vậy con trai nhà mình chẳng phải là càng khó chịu hơn hay sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất