Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Chương 50: A
"Anh hai, chúng ta không đến chỗ ông Hoắc chữa bệnh sao?” Cố Tiểu Tứ cũng không biết anh Hai bị sao nữa, từ lúc ăn cơm đến giờ vẫn cau có, lúc trước không phải rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ là giận chị dâu rồi? Dù sao bữa cơm đó cũng mất mấy đồng đấy, bằng cả tháng lương thực của nhà họ Cố.
Cố Tiểu Tứ còn muốn nói thêm gì đó, kết quả nghe thấy anh Hai nói: "Ừ, đi thôi.”
Thôi vậy, nhìn bộ dạng anh Hai hiện giờ thì thôi khỏi nói nữa, có khi là do không muốn đi châm cứu đâu. Nghĩ như vậy, cậu liền chạy đến trước mặt Ôn Uyển Uyển và Cố Nghĩa, miệng lẩm bẩm: "Em mở đường.”
Phòng khám Hồi Xuân
"Ơ, Tiểu Cố đấy à, tôi còn đang nghĩ dạo này cậu bận, chắc phải hai hôm nữa mới đến, không ngờ hôm nay cậu đến rồi. Đưa tay đây cho tôi bắt mạch nào.” Lão trung y híp mắt, bắt mạch cho Cố Nghĩa, vẻ mặt lúc thì nhăn, lúc thì giãn, khiến người khác cũng phải nín thở theo.
"Lạ thật, lạ thật. Tiểu Cố, cậu có tự ý dùng thuốc gì khác không?”
"Không có. Ông Hoắc, có vấn đề gì sao?”
"Nhìn mạch của cậu hiện tại, so với lần trước thì tốt hơn rất nhiều, chỉ là hơi nóng trong người. Có vẻ là đang chuyển biến tốt, lần này tôi lại nghiên cứu ra một phương thuốc mới, chúng ta thử xem sao.” Ông ấy vừa nói vừa bảo người học việc giúp đỡ dìu Cố Nghĩa vào phòng trong châm cứu.
Ôn Uyển Uyển từ đầu đến cuối đều lo lắng thay Cố Nghĩa, nhưng nghe nói tình hình của anh tốt hơn trước, cô cũng an tâm phần nào, xem ra nước suối linh tuyền này vẫn có tác dụng, nhưng cũng phải nghĩ cách nào đó để chữa khỏi hoàn toàn cho anh mới được.
"Tiểu Tứ, em ở đây đợi anh hai nhé, chị ra bách hóa mua ít đồ.”
"Vâng ạ, chị dâu cứ đi đi, em sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi anh hai.”
Ôn Uyển Uyển xoa đầu Cố Tiểu Tứ rồi đeo sọt tre rời đi.
Đến bách hóa, đây chính là siêu thị của thời đại này, trên kệ bày bán đều là những vật dụng hàng ngày, những thứ hơi cao cấp một chút thì không gì khác ngoài vải bông, kẹo bánh…
Ôn Uyển Uyển hỏi giá một số thứ mà trong không gian cũng có, trong lòng đã có tính toán. Chỉ là do cô cứ hỏi giá mà không mua, nên nữ nhân viên bán hàng đã mất kiên nhẫn, lựa chọn không để ý đến cô nữa.
Dù sao thì cũng hỏi han gần đủ rồi, cô mua 5 cân bột mì rồi rời đi. Có thêm 5 cân bột mì này, cô lấy thêm chút từ không gian ra nữa chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
"Đứng lại! Đứng lại!”
Lúc nghe thấy tiếng động phía sau, Ôn Uyển Uyển đã kịp thời duỗi chân ra, chỉ nghe thấy tiếng "bịch” một cái, tên kia ngã nhào xuống đất. Nhưng anh ta nhanh chóng bò dậy, thấy người đuổi theo đã đến gần, liền rút dao ra chĩa về phía Ôn Uyển Uyển định khống chế cô.
Ôn Uyển Uyển vừa nhìn thấy con dao đã lập tức căng người lên, chuẩn bị sẵn sàng. Thấy anh ta định khống chế mình, cô lập tức quét một vòng cái sọt trong tay hất văng con dao, tiện tay cho anh ta một cú quật qua vai, sau đó là một loạt cú đấm như trời giáng.
Nhờ có nước linh tuyền, Ôn Uyển Uyển cảm thấy sức lực của mình lớn hơn trước rất nhiều, chỉ vài cú đấm mà mặt mũi tên kia đã bê bết máu.
Dám uy hiếp bà mày hả, đánh chết mày luôn!
Đám người đuổi theo sau thấy cảnh tượng này đều sững sờ, cô gái nhỏ này trông yếu đuối thế kia mà đánh người tàn nhẫn vậy, tên kia sau này chắc là bị hủy dung mất.
"Cái kia, đồng chí, đánh nữa là chết người đấy."
Ôn Uyển Uyển lúc này mới dừng tay, quay đầu nhìn người vừa nói: "Anh ta muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi phải cho anh ta cơ hội sao?”
Cố Tiểu Tứ còn muốn nói thêm gì đó, kết quả nghe thấy anh Hai nói: "Ừ, đi thôi.”
Thôi vậy, nhìn bộ dạng anh Hai hiện giờ thì thôi khỏi nói nữa, có khi là do không muốn đi châm cứu đâu. Nghĩ như vậy, cậu liền chạy đến trước mặt Ôn Uyển Uyển và Cố Nghĩa, miệng lẩm bẩm: "Em mở đường.”
Phòng khám Hồi Xuân
"Ơ, Tiểu Cố đấy à, tôi còn đang nghĩ dạo này cậu bận, chắc phải hai hôm nữa mới đến, không ngờ hôm nay cậu đến rồi. Đưa tay đây cho tôi bắt mạch nào.” Lão trung y híp mắt, bắt mạch cho Cố Nghĩa, vẻ mặt lúc thì nhăn, lúc thì giãn, khiến người khác cũng phải nín thở theo.
"Lạ thật, lạ thật. Tiểu Cố, cậu có tự ý dùng thuốc gì khác không?”
"Không có. Ông Hoắc, có vấn đề gì sao?”
"Nhìn mạch của cậu hiện tại, so với lần trước thì tốt hơn rất nhiều, chỉ là hơi nóng trong người. Có vẻ là đang chuyển biến tốt, lần này tôi lại nghiên cứu ra một phương thuốc mới, chúng ta thử xem sao.” Ông ấy vừa nói vừa bảo người học việc giúp đỡ dìu Cố Nghĩa vào phòng trong châm cứu.
Ôn Uyển Uyển từ đầu đến cuối đều lo lắng thay Cố Nghĩa, nhưng nghe nói tình hình của anh tốt hơn trước, cô cũng an tâm phần nào, xem ra nước suối linh tuyền này vẫn có tác dụng, nhưng cũng phải nghĩ cách nào đó để chữa khỏi hoàn toàn cho anh mới được.
"Tiểu Tứ, em ở đây đợi anh hai nhé, chị ra bách hóa mua ít đồ.”
"Vâng ạ, chị dâu cứ đi đi, em sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi anh hai.”
Ôn Uyển Uyển xoa đầu Cố Tiểu Tứ rồi đeo sọt tre rời đi.
Đến bách hóa, đây chính là siêu thị của thời đại này, trên kệ bày bán đều là những vật dụng hàng ngày, những thứ hơi cao cấp một chút thì không gì khác ngoài vải bông, kẹo bánh…
Ôn Uyển Uyển hỏi giá một số thứ mà trong không gian cũng có, trong lòng đã có tính toán. Chỉ là do cô cứ hỏi giá mà không mua, nên nữ nhân viên bán hàng đã mất kiên nhẫn, lựa chọn không để ý đến cô nữa.
Dù sao thì cũng hỏi han gần đủ rồi, cô mua 5 cân bột mì rồi rời đi. Có thêm 5 cân bột mì này, cô lấy thêm chút từ không gian ra nữa chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
"Đứng lại! Đứng lại!”
Lúc nghe thấy tiếng động phía sau, Ôn Uyển Uyển đã kịp thời duỗi chân ra, chỉ nghe thấy tiếng "bịch” một cái, tên kia ngã nhào xuống đất. Nhưng anh ta nhanh chóng bò dậy, thấy người đuổi theo đã đến gần, liền rút dao ra chĩa về phía Ôn Uyển Uyển định khống chế cô.
Ôn Uyển Uyển vừa nhìn thấy con dao đã lập tức căng người lên, chuẩn bị sẵn sàng. Thấy anh ta định khống chế mình, cô lập tức quét một vòng cái sọt trong tay hất văng con dao, tiện tay cho anh ta một cú quật qua vai, sau đó là một loạt cú đấm như trời giáng.
Nhờ có nước linh tuyền, Ôn Uyển Uyển cảm thấy sức lực của mình lớn hơn trước rất nhiều, chỉ vài cú đấm mà mặt mũi tên kia đã bê bết máu.
Dám uy hiếp bà mày hả, đánh chết mày luôn!
Đám người đuổi theo sau thấy cảnh tượng này đều sững sờ, cô gái nhỏ này trông yếu đuối thế kia mà đánh người tàn nhẫn vậy, tên kia sau này chắc là bị hủy dung mất.
"Cái kia, đồng chí, đánh nữa là chết người đấy."
Ôn Uyển Uyển lúc này mới dừng tay, quay đầu nhìn người vừa nói: "Anh ta muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi phải cho anh ta cơ hội sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất