Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Chương 55: A
Hú~ May quá!
Không được, mình phải vào không gian xem thử!
"Anh Nghĩa, anh ngủ chưa?” Ôn Uyển Uyển cứ nghĩ đến việc phải vào không gian xem thử, nhưng lại sợ bị Cố Nghĩa phát hiện, chỉ có thể nhân lúc Cố Nghĩa ngủ rồi mới đi, đây đã là lần thứ ba cô hỏi anh ngủ chưa rồi.
"Uyển Nhi, anh còn chưa ngủ.” Anh cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng cô vợ này vừa lên giường đã chui vào lòng anh, còn vòng tay anh qua người cô. Mùi hương trên người cô ở khoảng cách gần như vậy truyền vào khoang mũi anh, khuấy động tâm can anh, sao anh có thể ngủ được.
Ôn Uyển Uyển sốt ruột, nếu anh không ngủ thì làm sao cô vào không gian được. Nghĩ một hồi, Ôn Uyển Uyển ngẩng đầu lên khỏi lòng Cố Nghĩa, mượn ánh trăng tìm đến môi Cố Nghĩa hôn xuống: "Thôi, ngủ nhanh đi~”
Đây là đang dỗ anh ngủ sao? Nhưng cái chạm mềm mại này lại khiến Cố Nghĩa vốn đã tỉnh táo càng thêm hưng phấn, trong cơ thể có tiếng gầm rú, không đủ, căn bản là không đủ!
Cố Nghĩa nâng đầu Ôn Uyển Uyển lên, hôn thật sâu. Lúc đầu chỉ là hôn nhẹ, thấy Ôn Uyển Uyển không phản kháng, liền thử đưa đầu lưỡi liếm láp cánh môi cô. Lúc này, Ôn Uyển Uyển mở miệng đón nhận, điều này khiến Cố Nghĩa càng thêm kích động ôm chặt lấy cô, hôn sâu hơn.
Một nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển, Ôn Uyển Uyển càng thở dốc hơn, mặt đỏ bừng, vừa rồi cô vậy mà lại chủ động đón nhận, thật là ngại chết đi được.
Cố Nghĩa thấy cô ngại ngùng cứ chui vào lòng mình, tâm trạng vui vẻ: "Ngủ đi.”
Một lúc sau, Ôn Uyển Uyển nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Cố Nghĩa, xác định anh đã ngủ say liền lóe người vào không gian.
Đẩy cửa tháp bước vào, lần này không còn mùi thuốc đắng nồng nặc như vậy, cô cẩn thận quan sát những chiếc lọ trên giá.
"Chúc mừng chủ nhân trở thành người sở hữu thứ 101 của Dược Tháp, tôi là thuốc đồng Nhất Nhất.”
Ôn Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía tiểu đồng vừa lên tiếng, cậu bé trạc tuổi Cố Tứ, chỉ là trang phục trên người cậu lại chẳng ăn nhập gì với thời đại của cô, nhất là gương mặt bầu bĩnh như thể chưa hết nét trẻ con, khiến người ta chỉ muốn véo cho mấy cái.
"Nhất Nhất? Tiểu đồng? Vậy là cậu vẫn luôn ở trong tòa tháp này sao? Trước kia sao tôi không hề thấy tòa tháp này nhỉ?”
Nhất Nhất nhìn Ôn Uyển Uyển, có vài phần giống lão chủ nhân, hy vọng không phải là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt nữa, nếu không cậu lại thảm rồi.
"Chính xác, tôi tên là Nhất Nhất, vẫn luôn ở trong tòa tháp này, là chủ nhân đã đánh thức tôi cùng với tòa tháp. Chủ nhân không phải ném vào mấy bọc thuốc đó sao, tôi liền tỉnh. Lúc cô tiến vào là lúc tôi vừa mới tỉnh, còn chưa kịp gọi cô thì cô đã ra ngoài rồi.”
Ra là vậy.
"Vậy cậu thấy số thuốc tôi vừa bỏ vào chứ?” Cô vẫn chưa quên mục đích chính hôm nay mình đến đây.
"Tôi buồn chán quá nên đã mở ra xem thử, số thuốc kia không hợp với chủ nhân đâu, chủ nhân muốn loại thuốc nào tôi đều có.” Nhất Nhất nhíu mày giải thích, trong bọc thuốc kia có tẩm độc dược mãn tính, không hiểu sao chủ nhân lại muốn uống loại thuốc đó?
"Thật ư? Loại thuốc nào cũng có sao?” Ôn Uyển Uyển không dám tin, nếu có thuốc có thể chữa khỏi chân cho Cố Nghĩa, vậy anh sẽ không cần phải uống thuốc châm cứu nữa.
Nhất Nhất gật đầu, cậu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Uyển Uyển, giống hệt biểu cảm của nữ nhân lần trước lúc mới nghe nói cậu có đủ loại thuốc, trong đó còn xen lẫn vài phần toan tính. Xem ra lần này mình lại thất bại rồi, đến bao giờ mới lên được tầng hai đây? Haiz.
Không được, mình phải vào không gian xem thử!
"Anh Nghĩa, anh ngủ chưa?” Ôn Uyển Uyển cứ nghĩ đến việc phải vào không gian xem thử, nhưng lại sợ bị Cố Nghĩa phát hiện, chỉ có thể nhân lúc Cố Nghĩa ngủ rồi mới đi, đây đã là lần thứ ba cô hỏi anh ngủ chưa rồi.
"Uyển Nhi, anh còn chưa ngủ.” Anh cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng cô vợ này vừa lên giường đã chui vào lòng anh, còn vòng tay anh qua người cô. Mùi hương trên người cô ở khoảng cách gần như vậy truyền vào khoang mũi anh, khuấy động tâm can anh, sao anh có thể ngủ được.
Ôn Uyển Uyển sốt ruột, nếu anh không ngủ thì làm sao cô vào không gian được. Nghĩ một hồi, Ôn Uyển Uyển ngẩng đầu lên khỏi lòng Cố Nghĩa, mượn ánh trăng tìm đến môi Cố Nghĩa hôn xuống: "Thôi, ngủ nhanh đi~”
Đây là đang dỗ anh ngủ sao? Nhưng cái chạm mềm mại này lại khiến Cố Nghĩa vốn đã tỉnh táo càng thêm hưng phấn, trong cơ thể có tiếng gầm rú, không đủ, căn bản là không đủ!
Cố Nghĩa nâng đầu Ôn Uyển Uyển lên, hôn thật sâu. Lúc đầu chỉ là hôn nhẹ, thấy Ôn Uyển Uyển không phản kháng, liền thử đưa đầu lưỡi liếm láp cánh môi cô. Lúc này, Ôn Uyển Uyển mở miệng đón nhận, điều này khiến Cố Nghĩa càng thêm kích động ôm chặt lấy cô, hôn sâu hơn.
Một nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển, Ôn Uyển Uyển càng thở dốc hơn, mặt đỏ bừng, vừa rồi cô vậy mà lại chủ động đón nhận, thật là ngại chết đi được.
Cố Nghĩa thấy cô ngại ngùng cứ chui vào lòng mình, tâm trạng vui vẻ: "Ngủ đi.”
Một lúc sau, Ôn Uyển Uyển nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Cố Nghĩa, xác định anh đã ngủ say liền lóe người vào không gian.
Đẩy cửa tháp bước vào, lần này không còn mùi thuốc đắng nồng nặc như vậy, cô cẩn thận quan sát những chiếc lọ trên giá.
"Chúc mừng chủ nhân trở thành người sở hữu thứ 101 của Dược Tháp, tôi là thuốc đồng Nhất Nhất.”
Ôn Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía tiểu đồng vừa lên tiếng, cậu bé trạc tuổi Cố Tứ, chỉ là trang phục trên người cậu lại chẳng ăn nhập gì với thời đại của cô, nhất là gương mặt bầu bĩnh như thể chưa hết nét trẻ con, khiến người ta chỉ muốn véo cho mấy cái.
"Nhất Nhất? Tiểu đồng? Vậy là cậu vẫn luôn ở trong tòa tháp này sao? Trước kia sao tôi không hề thấy tòa tháp này nhỉ?”
Nhất Nhất nhìn Ôn Uyển Uyển, có vài phần giống lão chủ nhân, hy vọng không phải là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt nữa, nếu không cậu lại thảm rồi.
"Chính xác, tôi tên là Nhất Nhất, vẫn luôn ở trong tòa tháp này, là chủ nhân đã đánh thức tôi cùng với tòa tháp. Chủ nhân không phải ném vào mấy bọc thuốc đó sao, tôi liền tỉnh. Lúc cô tiến vào là lúc tôi vừa mới tỉnh, còn chưa kịp gọi cô thì cô đã ra ngoài rồi.”
Ra là vậy.
"Vậy cậu thấy số thuốc tôi vừa bỏ vào chứ?” Cô vẫn chưa quên mục đích chính hôm nay mình đến đây.
"Tôi buồn chán quá nên đã mở ra xem thử, số thuốc kia không hợp với chủ nhân đâu, chủ nhân muốn loại thuốc nào tôi đều có.” Nhất Nhất nhíu mày giải thích, trong bọc thuốc kia có tẩm độc dược mãn tính, không hiểu sao chủ nhân lại muốn uống loại thuốc đó?
"Thật ư? Loại thuốc nào cũng có sao?” Ôn Uyển Uyển không dám tin, nếu có thuốc có thể chữa khỏi chân cho Cố Nghĩa, vậy anh sẽ không cần phải uống thuốc châm cứu nữa.
Nhất Nhất gật đầu, cậu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Uyển Uyển, giống hệt biểu cảm của nữ nhân lần trước lúc mới nghe nói cậu có đủ loại thuốc, trong đó còn xen lẫn vài phần toan tính. Xem ra lần này mình lại thất bại rồi, đến bao giờ mới lên được tầng hai đây? Haiz.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất