Chương 40: Chương 351
CHƯƠNG 35.1
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao chọn mấy cành hoa hồng Chu Hải Vinh đưa, dùng kéo tu bổ một chút, đổi bình hoa, lần nữa thêm nước, đặt ở trên bàn.
Trong quá trình này, Chu Hải Vinh liền vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, giống như lấy lòng mà nhìn cậu.
Ăn vụng, đối với Chu Hải Vinh mà nói không tính là lần đầu tiên, hắn trước kia không có ý thức nghiêm túc yêu đương, tự nhiên cũng không cái gọi là trung thành không trung thành, huống chi lúc này đây hắn cũng không tính là xuất quỹ...... Không có tiến vào, tính phát sinh quan hệ sao?
Theo hắn thì không tính!
Hắn căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của chính mình cho rằng hắn không có bị làm, cũng không có làm người khác, nhiều nhất cũng chỉ là hai người ngươi cọ xát ta ta cọ xát ngươi, ôm ôm hôn hôn là hết rồi. Sai khẳng định là phạm sai lầm, nhưng không đến mức không thể tha thứ, hắn nhìn biểu tình của Tiếu Dao, cũng không giống như dáng vẻ là muốn cùng hắn chia tay, tự biết lần này hữu kinh vô hiểm, dỗ một chút là có thể qua cửa.
Hoa hoa công tử Chu Hải Vinh, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Còn đang tức giận nha? Anh thật là uống say, nếu anh thanh tỉnh, khẳng định sẽ không như vậy, lòng anh chỉ có em, từ sau khi chúng ta yêu đương, anh vẫn luôn thủ thân như ngọc."
Tiếu Dao chính là không để ý tới hắn, vừa không đuổi đi hắn đi ra ngoài, cũng không có cho sắc mặt tốt. Cũng may Chu Hải Vinh dỗ người có kiên nhẫn nhất, liền ghé vào trên lưng ghế, bày một đôi tiểu cẩu nhìn cậu.
Tiếu Dao vô cùng may mắn bản thân không yêu nam nhân, cũng không yêu Chu Hải Vinh, bằng không thật đúng là dễ dàng luân hãm vào, pháo hôi thụ yêu tra nam, kia kết cục chính là rất thảm.
"Anh đi làm một ngày, không mệt sao?" Tiếu Dao cuối cùng nói, "Thời gian không còn sớm, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
"Mệt a, chỉ là vừa nhìn thấy em, lập tức liền không mệt."
Tiếu Dao nhịn không được cười, nói: "Miệng của anh sao lại biết nói chuyện như vậy."
Mấy lời âu yếm này, cậu là nói không nên lời.
Chu Hải Vinh cười nói: "Em cuối cùng cũng cười, hai ngày nay em cũng không cười như vậy, em phải cười nhiều, em cười rộ lên đẹp mắt nhất."
Tiếu Dao thu liễm nụ cười của mình, nói: "Đi làm kiểm tra rồi sao?"
Chu Hải Vinh sửng sốt: "Cái gì?" . truyện đam mỹ
"Em hỏi anh, đi làm kiểm tra rồi sao? Anh uống say rượu lên giường, kiểm tra an toàn cũng chưa làm đi? Ai biết đối phương có bệnh hay không, ai biết anh có bệnh hay không."
Chu Hải Vinh lập tức nói: "Anh nói rồi, không làm, nhất định không làm."
"Tóm lại là đi làm kiểm tra, em đã nói với anh hay chưa, về sau hai chúng ta, em là nghĩ rằng không cần bao, em sạch sẽ, em còn là xử nam, anh không kiểm tra, về sau cũng đừng nghĩ cùng em làm."
Trước kia hai người thảo luận qua cái đề tài này, nhưng lúc ấy tình chàng ý thiếp, thảo luận cái này là ái muội, khiêu khích, thực kích thích, nhưng hiện tại nói cái này, Chu Hải Vinh mạc danh sinh khí*: "Em chê anh?"
*Tức giận không hiểu nỗi tại sao.
"Em chỉ là muốn anh đi làm kiểm tra."
"Không đi." Chu Hải Vinh nói: "Anh nói rồi, không làm."
"Hôn môi chưa? Cởi quần áo chưa? Khẩu chưa? Mấy chuyện này cũng chưa làm?"
Chu Hải Vinh sắc mặt đỏ lên: "Em có ý gì."
"Ý của em chính là đi làm kiểm tra cho anh, mọi người đều yên tâm."
"Em không yên tâm? Sợ anh mắc bệnh lây bệnh cho em? Anh lây bệnh em thế nào, chạm cũng không cho anh chạm vào." Chu Hải Vinh bỗng nhiên nổi lên một cổ tức giận: "Em đi hỏi thăm thử xem, xem xem ai nói chuyện yêu đương giống chúng ta, anh nói em biết, phát sinh loại sự tình này, chính là em này không cho kia không cho, anh là một thanh niên trai tráng bình thường, nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn, uống xong rượu mới không khống chế được chính mình."
Tiếu Dao cười lạnh, nói: "Vậy anh cũng đừng khống chế, bây giờ lại đi tìm Tô Lâm kia đi!"
Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, cười lạnh nói: "Em còn biết cậu ta kêu Tô Lâm, em biết cũng thật nhiều."
Tiếu Dao trả lời một cách mỉa mai: "Anh vậy mà biết cậu ta kêu Tô Lâm, nếu không phải trước đó đã có ý đồ với cậu ta, nhiều người như vậy, anh làm sao chỉ nhớ kỹ tên của cậu ta, không phải bởi vì cậu ấy đẹp sao."
"Đúng vậy, anh chính là thấy cậu ta đẹp mắt, muốn cùng cậu ta lên giường, được rồi đi?"
Hai tay Chu Hải Vinh đúc trong túi quần, quay đầu muốn đi, Tiếu Dao lại giữ chặt hắn: "Anh đừng đi, cùng em nói rõ ràng!"
Chu Hải Vinh lạnh mặt, căn bản không để ý tới cậu. Tiếu Dao kéo không được hắn, đột nhiên đẩy hắn về phía trước, Chu Hải Vinh đụng "Phanh" vào cửa phòng, lập tức quay đầu lại căm tức nhìn cậu: "Tiếu Dao!"
Tiếu Dao cậu ấy trước kia không như vậy, vĩnh viễn là khiến người ta yêu nên, có khi nào hung hãn như vậy.
Tiếu Dao nói: "Anh cút đi."
Tiếu Dao phát hỏa, chỉ là bởi vì lời của Chu Hải Vinh dẫm một sợi rễ trong lòng cậu.
Cậu cùng Chu Hải Vinh yêu đương, sợ nhất chính là cái gì, sợ nhất chính là Chu Hải Vinh không kiên định, cảm giác mới mẻ đối với cậu qua đi, đi yêu người khác. Chu Hải Vinh nói thấy Tô Lâm lớn lên đẹp, liền muốn cùng cậu ta lên giường, mặc dù có thể là lời tức giận, vẫn là dẫm trúng điểm đau của cậu.
Chu Hải Vinh kéo cửa phòng ra liền đi ra ngoài, sau khi ra ngoài đẩy cửa phòng vang,rung trời doạ tới Chu Đồng đang lên lầu run lên một chút, lập tức hỏi: "Lão nhị, em làm chị sợ muốn chết, không biết nhẹ chút sao?"
Chu Hải Vinh thở phì phì mà đi qua người cô, một câu cũng không nói.
Chu Đồng nhìn hắn đi xa, thoáng nhìn về phía cửa phòng Tiếu Dao, đi lên lầu ba.
Dì Vương thấy Chu Hải Vinh muốn đi ra ngoài, vội hỏi: "Đều đã trễ thế này, còn muốn đi ra ngoài sao?"
"Đêm nay không trở lại." Chu Hải Vinh nói.
Dì Vương muốn nói lại thôi, nhìn Chu Hải Vinh ra cửa.
Tiếu Dao mệt tê liệt ngã xuống giường, trời ạ, diễn loại tiết mục kịch liệt này, thì ra khiến người mệt mỏi như vậy! Cũng may cảnh bùng nổ như vậy cũng không nhiều, bằng không cậu thật đúng là sợ diễn không nổi!
Hai người lại bắt đầu lục đục, trận lục đục này vẫn luôn liên tục đến tháng sáu, bởi vì thời gian lâu, khoảng cách xa, cho nên tất cả mọi người Chu gia đều đã biết. Chu Hải Quyền còn tìm Chu Hải Vinh nói chuyện một lần, nhưng Chu Hải Vinh nói chỉ là cãi vả nhỏ: "Em cũng không phải đứa trẻ, biết hai người ở bên nhau, không tránh được sẽ mâu thuẫn, qua đoạn thời gian là tốt rồi."
Trên chuyện tình cảm, Chu Hải Quyền cũng không có biện pháp hỏi đến quá nhiều, chỉ nói với hắn: "Chú mọi việc hiểu được nghĩ trước làm sau là được."
Tiếu Dao trừ bỏ không thế nào cùng Chu Hải Vinh nói chuyện, mặt khác hết thảy như thường, ngày thường vội vàng đi học kiến thức cơ bản, cuối tuần liền dính ở nhà đọc sách, dương cầm đã không học, nhưng thật ra có rảnh liền ở bể bơi tầng cao nhất học bơi lội, mang một cái phao bơi vịt vàng nhỏ. Đại khái là ngày thường huấn luyện bắt buộc, cậu lại cần vận động, thân thể càng thêm thanh chính, thoạt nhìn so trước kia càng xuất sắc.
Tuần đầu tiên của tháng sáu, Chu Hải Vinh sinh bệnh, sốt nhẹ.
Này vốn dĩ không có gì, chỉ là lúc trước Tiếu Dao muốn hắn đi kiểm tra, Chu Hải Vinh tức giận lại tức giận, chính mình lại cũng bởi vì lời của Tiếu Dao mà có lòng nghi ngờ. Hắn là không bệnh, chính là Tô Lâm kia ai biết có bệnh không? Phải biết rằng Tô Lâm kia thoạt nhìn, cũng không giống như là thiếu niên đàng hoàng! Hiện giờ bản thân đột nhiên vẫn luôn phát sốt không hạ, hắn liền bắt đầu nghi thần nghi quỷ, vừa sợ hãi, vừa hối hận, vừa bực bội.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không an tâm, vì thế gọi điện thoại cho bằng hữu, nhờ bằng hữu tìm tin tức của Tô Lâm kia.
"Như thế nào, thực tủy biết vị* sao?"
*Trải nghiệm mới biết cảm giác.
"Biết cái JJ* cậu, nhanh tra phương thức liên hệ của cậu ta cho tôi, tôi có việc tìm cậu ta."
*"Người anh em" của các anh trai.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Hải Vinh buồn bực ngắm bờ sông, chỉ chốc lát bằng hữu đã phát tin nhắn qua, là số điện thoại của Tô Lâm.
Tô Lâm nhận được điện thoại của Chu Hải Vinh, mới từ quán bar ra ngoài, chuẩn bị về nhà, nhìn thấy số điện thoại lạ, cậu ta không chút nghĩ ngợi liền treo.
Hành động này, là chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt tất nhiên làm, cậu ta người này thể chất cũng quái dị, người ta có chiêu nam nhân, có chiêu nữ nhân, nhưng cậu ta là nam nhân nữ nhân đều chiêu. Loại diện mạo diễm lệ tuấn tú này như cậu ta, thuộc về loli và công yêu thích nhất, nhưng lúc cậu ta nhảy một ít vũ đạo tương đối hiên ngang soái khí, lại công khí mười phần, một số tiểu thụ cũng thích cậu ta. Phương thức liên hệ của cậu ta rất dễ bị người ta biết được, bởi vậy nhìn thấy điện thoại lạ cậu ta đều không tiếp.
Chu Hải Vinh không nghĩ tới điện thoại của mình bị treo, hắn vốn dĩ tâm tình đã rất bực bội, lần này lại càng phiền, lập tức oanh tạc qua ba bốn lần, cuối cùng tức giận mà gửi một tin nhắn: "Là tôi, Chu Hải Vinh."
Tô Lâm ngậm thuốc lá đi trên phố, thời điểm nhìn thấy tin tức này thuốc trong miệng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Phía trước là đèn xanh, bằng hữu thúc giục cậu ta: "Còn không đi?"
Tô Lâm xoa tay một chút, tự mình đi đến một bên, đang định trả lời tin nhắn, "Có việc" hai chữ mới vừa đánh xong, điện thoại đã gọi qua đây.
Cậu ta khụ vài tiếng, nghe điện thoại, kết quả còn chưa nói lời nào, đã nghe thấy Chu Hải Vinh tức muốn hộc máu mà quát: "Là Tô Lâm sao?"
Tô Lâm "Ân" một tiếng, lạnh lùng hỏi: "Có việc?"
"Không có việc gì cậu cho rằng tôi sẽ tìm cậu?" Chu Hải Vinh nói, "Cậu, có bệnh sao?"
"Cái gì?" Tô Lâm nhíu mày, "Anh nói cái gì?"
"Tôi hỏi cậu, có bệnh hay không."
Tô Lâm lập tức minh bạch ý tứ của hắn, cười lạnh một tiếng, nói: "Có."
"......"
"Vốn dĩ không có, hiện tại có, bị anh lây bệnh."
Thật là bôi nhọ!
Chu Hải Vinh tức giận đến không được: "Tôi có bệnh gì, tôi vô cùng sạch sẽ!"
"Anh có, anh bệnh tâm thần." Tô Lâm nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Lâm hung hăng hút một ngụm thuốc, sau đó đem tàn thuốc dụi tắt, quăng vào thùng rác, tức khắc cảm thấy nhụt chí không ít.
Chu Hải Vinh sắp tức giận đến nổ tung, lại gọi qua, đối phương đã đem hắn kéo đen, hắn tức giận trực tiếp quăng điện thoại, bản thân bồn chồn đi qua lại bên bờ sông, có một cụ ông tới dắt chó, còn tưởng rằng hắn muốn nhảy sông, an ủi hắn nói: "Cậu nhóc, nghĩ thoáng chút nha."
Chu Hải Vinh khom lưng nhặt di động của chính mình lên, đem sim điện thoại từ bên trong moi ra, đi đến hướng thùng rác ném vào, về xe của mình.
Chuyện này không được, không hỏi ra được kết quả.
Vì thế hắn lại hỏi bằng hữu muốn địa chỉ của Tô Lâm, bằng hữu cười nói: "Còn nói đối với người ta không hứng thú, vậy cậu muốn địa chỉ của người ta làm gì?"
"Làm gì, chỉnh cậu ta!"
- ---------------------------------------
Dù dặn lòng cốt truyện nên nhìn nhiều mặt, nhưng mình vẫn không nhịn nỗi sự tra này. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Cuối tuần vui vẻ.
#TGiai
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao chọn mấy cành hoa hồng Chu Hải Vinh đưa, dùng kéo tu bổ một chút, đổi bình hoa, lần nữa thêm nước, đặt ở trên bàn.
Trong quá trình này, Chu Hải Vinh liền vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, giống như lấy lòng mà nhìn cậu.
Ăn vụng, đối với Chu Hải Vinh mà nói không tính là lần đầu tiên, hắn trước kia không có ý thức nghiêm túc yêu đương, tự nhiên cũng không cái gọi là trung thành không trung thành, huống chi lúc này đây hắn cũng không tính là xuất quỹ...... Không có tiến vào, tính phát sinh quan hệ sao?
Theo hắn thì không tính!
Hắn căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của chính mình cho rằng hắn không có bị làm, cũng không có làm người khác, nhiều nhất cũng chỉ là hai người ngươi cọ xát ta ta cọ xát ngươi, ôm ôm hôn hôn là hết rồi. Sai khẳng định là phạm sai lầm, nhưng không đến mức không thể tha thứ, hắn nhìn biểu tình của Tiếu Dao, cũng không giống như dáng vẻ là muốn cùng hắn chia tay, tự biết lần này hữu kinh vô hiểm, dỗ một chút là có thể qua cửa.
Hoa hoa công tử Chu Hải Vinh, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Còn đang tức giận nha? Anh thật là uống say, nếu anh thanh tỉnh, khẳng định sẽ không như vậy, lòng anh chỉ có em, từ sau khi chúng ta yêu đương, anh vẫn luôn thủ thân như ngọc."
Tiếu Dao chính là không để ý tới hắn, vừa không đuổi đi hắn đi ra ngoài, cũng không có cho sắc mặt tốt. Cũng may Chu Hải Vinh dỗ người có kiên nhẫn nhất, liền ghé vào trên lưng ghế, bày một đôi tiểu cẩu nhìn cậu.
Tiếu Dao vô cùng may mắn bản thân không yêu nam nhân, cũng không yêu Chu Hải Vinh, bằng không thật đúng là dễ dàng luân hãm vào, pháo hôi thụ yêu tra nam, kia kết cục chính là rất thảm.
"Anh đi làm một ngày, không mệt sao?" Tiếu Dao cuối cùng nói, "Thời gian không còn sớm, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
"Mệt a, chỉ là vừa nhìn thấy em, lập tức liền không mệt."
Tiếu Dao nhịn không được cười, nói: "Miệng của anh sao lại biết nói chuyện như vậy."
Mấy lời âu yếm này, cậu là nói không nên lời.
Chu Hải Vinh cười nói: "Em cuối cùng cũng cười, hai ngày nay em cũng không cười như vậy, em phải cười nhiều, em cười rộ lên đẹp mắt nhất."
Tiếu Dao thu liễm nụ cười của mình, nói: "Đi làm kiểm tra rồi sao?"
Chu Hải Vinh sửng sốt: "Cái gì?" . truyện đam mỹ
"Em hỏi anh, đi làm kiểm tra rồi sao? Anh uống say rượu lên giường, kiểm tra an toàn cũng chưa làm đi? Ai biết đối phương có bệnh hay không, ai biết anh có bệnh hay không."
Chu Hải Vinh lập tức nói: "Anh nói rồi, không làm, nhất định không làm."
"Tóm lại là đi làm kiểm tra, em đã nói với anh hay chưa, về sau hai chúng ta, em là nghĩ rằng không cần bao, em sạch sẽ, em còn là xử nam, anh không kiểm tra, về sau cũng đừng nghĩ cùng em làm."
Trước kia hai người thảo luận qua cái đề tài này, nhưng lúc ấy tình chàng ý thiếp, thảo luận cái này là ái muội, khiêu khích, thực kích thích, nhưng hiện tại nói cái này, Chu Hải Vinh mạc danh sinh khí*: "Em chê anh?"
*Tức giận không hiểu nỗi tại sao.
"Em chỉ là muốn anh đi làm kiểm tra."
"Không đi." Chu Hải Vinh nói: "Anh nói rồi, không làm."
"Hôn môi chưa? Cởi quần áo chưa? Khẩu chưa? Mấy chuyện này cũng chưa làm?"
Chu Hải Vinh sắc mặt đỏ lên: "Em có ý gì."
"Ý của em chính là đi làm kiểm tra cho anh, mọi người đều yên tâm."
"Em không yên tâm? Sợ anh mắc bệnh lây bệnh cho em? Anh lây bệnh em thế nào, chạm cũng không cho anh chạm vào." Chu Hải Vinh bỗng nhiên nổi lên một cổ tức giận: "Em đi hỏi thăm thử xem, xem xem ai nói chuyện yêu đương giống chúng ta, anh nói em biết, phát sinh loại sự tình này, chính là em này không cho kia không cho, anh là một thanh niên trai tráng bình thường, nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn, uống xong rượu mới không khống chế được chính mình."
Tiếu Dao cười lạnh, nói: "Vậy anh cũng đừng khống chế, bây giờ lại đi tìm Tô Lâm kia đi!"
Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, cười lạnh nói: "Em còn biết cậu ta kêu Tô Lâm, em biết cũng thật nhiều."
Tiếu Dao trả lời một cách mỉa mai: "Anh vậy mà biết cậu ta kêu Tô Lâm, nếu không phải trước đó đã có ý đồ với cậu ta, nhiều người như vậy, anh làm sao chỉ nhớ kỹ tên của cậu ta, không phải bởi vì cậu ấy đẹp sao."
"Đúng vậy, anh chính là thấy cậu ta đẹp mắt, muốn cùng cậu ta lên giường, được rồi đi?"
Hai tay Chu Hải Vinh đúc trong túi quần, quay đầu muốn đi, Tiếu Dao lại giữ chặt hắn: "Anh đừng đi, cùng em nói rõ ràng!"
Chu Hải Vinh lạnh mặt, căn bản không để ý tới cậu. Tiếu Dao kéo không được hắn, đột nhiên đẩy hắn về phía trước, Chu Hải Vinh đụng "Phanh" vào cửa phòng, lập tức quay đầu lại căm tức nhìn cậu: "Tiếu Dao!"
Tiếu Dao cậu ấy trước kia không như vậy, vĩnh viễn là khiến người ta yêu nên, có khi nào hung hãn như vậy.
Tiếu Dao nói: "Anh cút đi."
Tiếu Dao phát hỏa, chỉ là bởi vì lời của Chu Hải Vinh dẫm một sợi rễ trong lòng cậu.
Cậu cùng Chu Hải Vinh yêu đương, sợ nhất chính là cái gì, sợ nhất chính là Chu Hải Vinh không kiên định, cảm giác mới mẻ đối với cậu qua đi, đi yêu người khác. Chu Hải Vinh nói thấy Tô Lâm lớn lên đẹp, liền muốn cùng cậu ta lên giường, mặc dù có thể là lời tức giận, vẫn là dẫm trúng điểm đau của cậu.
Chu Hải Vinh kéo cửa phòng ra liền đi ra ngoài, sau khi ra ngoài đẩy cửa phòng vang,rung trời doạ tới Chu Đồng đang lên lầu run lên một chút, lập tức hỏi: "Lão nhị, em làm chị sợ muốn chết, không biết nhẹ chút sao?"
Chu Hải Vinh thở phì phì mà đi qua người cô, một câu cũng không nói.
Chu Đồng nhìn hắn đi xa, thoáng nhìn về phía cửa phòng Tiếu Dao, đi lên lầu ba.
Dì Vương thấy Chu Hải Vinh muốn đi ra ngoài, vội hỏi: "Đều đã trễ thế này, còn muốn đi ra ngoài sao?"
"Đêm nay không trở lại." Chu Hải Vinh nói.
Dì Vương muốn nói lại thôi, nhìn Chu Hải Vinh ra cửa.
Tiếu Dao mệt tê liệt ngã xuống giường, trời ạ, diễn loại tiết mục kịch liệt này, thì ra khiến người mệt mỏi như vậy! Cũng may cảnh bùng nổ như vậy cũng không nhiều, bằng không cậu thật đúng là sợ diễn không nổi!
Hai người lại bắt đầu lục đục, trận lục đục này vẫn luôn liên tục đến tháng sáu, bởi vì thời gian lâu, khoảng cách xa, cho nên tất cả mọi người Chu gia đều đã biết. Chu Hải Quyền còn tìm Chu Hải Vinh nói chuyện một lần, nhưng Chu Hải Vinh nói chỉ là cãi vả nhỏ: "Em cũng không phải đứa trẻ, biết hai người ở bên nhau, không tránh được sẽ mâu thuẫn, qua đoạn thời gian là tốt rồi."
Trên chuyện tình cảm, Chu Hải Quyền cũng không có biện pháp hỏi đến quá nhiều, chỉ nói với hắn: "Chú mọi việc hiểu được nghĩ trước làm sau là được."
Tiếu Dao trừ bỏ không thế nào cùng Chu Hải Vinh nói chuyện, mặt khác hết thảy như thường, ngày thường vội vàng đi học kiến thức cơ bản, cuối tuần liền dính ở nhà đọc sách, dương cầm đã không học, nhưng thật ra có rảnh liền ở bể bơi tầng cao nhất học bơi lội, mang một cái phao bơi vịt vàng nhỏ. Đại khái là ngày thường huấn luyện bắt buộc, cậu lại cần vận động, thân thể càng thêm thanh chính, thoạt nhìn so trước kia càng xuất sắc.
Tuần đầu tiên của tháng sáu, Chu Hải Vinh sinh bệnh, sốt nhẹ.
Này vốn dĩ không có gì, chỉ là lúc trước Tiếu Dao muốn hắn đi kiểm tra, Chu Hải Vinh tức giận lại tức giận, chính mình lại cũng bởi vì lời của Tiếu Dao mà có lòng nghi ngờ. Hắn là không bệnh, chính là Tô Lâm kia ai biết có bệnh không? Phải biết rằng Tô Lâm kia thoạt nhìn, cũng không giống như là thiếu niên đàng hoàng! Hiện giờ bản thân đột nhiên vẫn luôn phát sốt không hạ, hắn liền bắt đầu nghi thần nghi quỷ, vừa sợ hãi, vừa hối hận, vừa bực bội.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không an tâm, vì thế gọi điện thoại cho bằng hữu, nhờ bằng hữu tìm tin tức của Tô Lâm kia.
"Như thế nào, thực tủy biết vị* sao?"
*Trải nghiệm mới biết cảm giác.
"Biết cái JJ* cậu, nhanh tra phương thức liên hệ của cậu ta cho tôi, tôi có việc tìm cậu ta."
*"Người anh em" của các anh trai.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Hải Vinh buồn bực ngắm bờ sông, chỉ chốc lát bằng hữu đã phát tin nhắn qua, là số điện thoại của Tô Lâm.
Tô Lâm nhận được điện thoại của Chu Hải Vinh, mới từ quán bar ra ngoài, chuẩn bị về nhà, nhìn thấy số điện thoại lạ, cậu ta không chút nghĩ ngợi liền treo.
Hành động này, là chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt tất nhiên làm, cậu ta người này thể chất cũng quái dị, người ta có chiêu nam nhân, có chiêu nữ nhân, nhưng cậu ta là nam nhân nữ nhân đều chiêu. Loại diện mạo diễm lệ tuấn tú này như cậu ta, thuộc về loli và công yêu thích nhất, nhưng lúc cậu ta nhảy một ít vũ đạo tương đối hiên ngang soái khí, lại công khí mười phần, một số tiểu thụ cũng thích cậu ta. Phương thức liên hệ của cậu ta rất dễ bị người ta biết được, bởi vậy nhìn thấy điện thoại lạ cậu ta đều không tiếp.
Chu Hải Vinh không nghĩ tới điện thoại của mình bị treo, hắn vốn dĩ tâm tình đã rất bực bội, lần này lại càng phiền, lập tức oanh tạc qua ba bốn lần, cuối cùng tức giận mà gửi một tin nhắn: "Là tôi, Chu Hải Vinh."
Tô Lâm ngậm thuốc lá đi trên phố, thời điểm nhìn thấy tin tức này thuốc trong miệng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Phía trước là đèn xanh, bằng hữu thúc giục cậu ta: "Còn không đi?"
Tô Lâm xoa tay một chút, tự mình đi đến một bên, đang định trả lời tin nhắn, "Có việc" hai chữ mới vừa đánh xong, điện thoại đã gọi qua đây.
Cậu ta khụ vài tiếng, nghe điện thoại, kết quả còn chưa nói lời nào, đã nghe thấy Chu Hải Vinh tức muốn hộc máu mà quát: "Là Tô Lâm sao?"
Tô Lâm "Ân" một tiếng, lạnh lùng hỏi: "Có việc?"
"Không có việc gì cậu cho rằng tôi sẽ tìm cậu?" Chu Hải Vinh nói, "Cậu, có bệnh sao?"
"Cái gì?" Tô Lâm nhíu mày, "Anh nói cái gì?"
"Tôi hỏi cậu, có bệnh hay không."
Tô Lâm lập tức minh bạch ý tứ của hắn, cười lạnh một tiếng, nói: "Có."
"......"
"Vốn dĩ không có, hiện tại có, bị anh lây bệnh."
Thật là bôi nhọ!
Chu Hải Vinh tức giận đến không được: "Tôi có bệnh gì, tôi vô cùng sạch sẽ!"
"Anh có, anh bệnh tâm thần." Tô Lâm nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Lâm hung hăng hút một ngụm thuốc, sau đó đem tàn thuốc dụi tắt, quăng vào thùng rác, tức khắc cảm thấy nhụt chí không ít.
Chu Hải Vinh sắp tức giận đến nổ tung, lại gọi qua, đối phương đã đem hắn kéo đen, hắn tức giận trực tiếp quăng điện thoại, bản thân bồn chồn đi qua lại bên bờ sông, có một cụ ông tới dắt chó, còn tưởng rằng hắn muốn nhảy sông, an ủi hắn nói: "Cậu nhóc, nghĩ thoáng chút nha."
Chu Hải Vinh khom lưng nhặt di động của chính mình lên, đem sim điện thoại từ bên trong moi ra, đi đến hướng thùng rác ném vào, về xe của mình.
Chuyện này không được, không hỏi ra được kết quả.
Vì thế hắn lại hỏi bằng hữu muốn địa chỉ của Tô Lâm, bằng hữu cười nói: "Còn nói đối với người ta không hứng thú, vậy cậu muốn địa chỉ của người ta làm gì?"
"Làm gì, chỉnh cậu ta!"
- ---------------------------------------
Dù dặn lòng cốt truyện nên nhìn nhiều mặt, nhưng mình vẫn không nhịn nỗi sự tra này. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Cuối tuần vui vẻ.
#TGiai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất