[Xuyên Thư] Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 1:
Lễ trao giải Kim Tượng 2021.
Cố Tây Khê diện một chiếc váy dài cúp ngực màu đen bằng lụa, làn da cô trắng ngần, chiếc váy dài đơn giản này lại càng tôn lên ưu điểm của cô, làm nổi bật làn da trắng hồng.
Khi người dẫn chương trình cầm tấm thẻ, hướng về phía micro nói: "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay là——Cố Tây Khê trong phim 《Chuyện xưa Tây Bắc》", ống kính đặc tả chiếu vào khuôn mặt Cố Tây Khê.
Cô lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hốc mắt đỏ hoe, đứng dậy cúi đầu chào những người đồng nghiệp xung quanh, sau đó xách váy bước lên bục.
Trên đường đi ngang qua kẻ thù không đội trời chung là Tạ Vân Diệu, Cố Tây Khê thản nhiên liếc nhìn, hài lòng nhìn thấy đôi tay nắm chặt và khóe môi mím chặt của kẻ thù.
Ngay từ nửa tháng trước, Cố Tây Khê đã biết mình sẽ giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay.
Cô có đủ lý do để đắc ý, một đứa trẻ mồ côi, tự mình phấn đấu để trở thành Ảnh hậu trong giới giải trí, Cố Tây Khê rất có vốn liếng, cũng có tư cách để tự hào.
Khi cô cầm chiếc cúp trên tay, đối mặt với micro, trong lòng tính toán xem sau khi nhận giải thì thù lao có thể tăng lên bao nhiêu, Cố Tây Khê vừa nói vừa tràn đầy cảm xúc: "Vào nghề nhiều năm, hôm nay tôi có thể nhận được giải thưởng này, tôi cảm thấy mình chết cũng không hối tiếc."
Vừa dứt lời.
Cố Tây Khê liền nhìn thấy vẻ kinh hoàng của mọi người bên dưới.
Có người hét lớn: "Nhanh tránh ra!"
Cố Tây Khê sửng sốt, nghe thấy tiếng động phía trên, cô liền ngẩng đầu nhìn lên, chiếc đèn chùm tinh xảo lộng lẫy rơi xuống đầu Cố Tây Khê.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, trời đất tối sầm.
Tối hôm đó, tin tức nữ diễn viên Cố Tây Khê giành được giải Ảnh hậu và tin tức Cố Tây Khê không may qua đời cùng lúc lên hot search trên Weibo.
"Chị Hứa, làm phiền chị đánh thêm chút phấn bắt sáng lên mặt Tây Khê nhà chúng ta, lát nữa cô ấy phải nhảy ba lê, phải đẹp một chút." Bùi Tiền cười tươi nói với chuyên gia trang điểm.
Cố Tây Khê mở to đôi mắt vô hồn, đờ đẫn nhìn vào chiếc gương trước mặt, trong gương, cô mặc một bộ váy ba lê màu trắng, xương quai xanh sâu hoắm trên cổ, có thể nuôi cá vàng, vòng eo thon thả, xinh đẹp như tiên nữ.
[Chúc mừng ký chủ đã liên kết với hệ thống Chân Thiện Mỹ của chúng tôi.]
"Tôi thực sự đã chết sao?" Trong đầu Cố Tây Khê ong ong, cô vô thức đưa tay về phía nơi chiếc đèn chùm vừa rơi xuống thì bị Bùi Tiền bên cạnh gạt tay ra: "Đừng sờ, chị Hứa vất vả lắm mới trang điểm đẹp cho em như vậy, em không được phá hỏng lớp trang điểm."
[Đúng vậy, ký chủ đã chết.]
"Tôi vất vả lắm mới giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, sao lại chết chứ?"
"Trước đây tôi cầu nguyện rất nhiều, cầu xin trở nên giàu có, không thành hiện thực, cầu xin trở thành tiểu thư nhà giàu lưu lạc nơi dân gian, cũng không thành hiện thực, tôi chỉ nói một câu chết cũng không hối tiếc, thế mà các người lại cho tôi chết thật?!”
[Cái này thì, chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến chúng tôi. Hệ thống Chân Thiện Mỹ của chúng tôi là vì thế giới 《Kiều Kiều Thê Ảnh hậu bỏ trốn》 này thiếu một vai pháo hôi, mới tìm đến cô để thay thế.]
Cố Tây Khê diện một chiếc váy dài cúp ngực màu đen bằng lụa, làn da cô trắng ngần, chiếc váy dài đơn giản này lại càng tôn lên ưu điểm của cô, làm nổi bật làn da trắng hồng.
Khi người dẫn chương trình cầm tấm thẻ, hướng về phía micro nói: "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay là——Cố Tây Khê trong phim 《Chuyện xưa Tây Bắc》", ống kính đặc tả chiếu vào khuôn mặt Cố Tây Khê.
Cô lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hốc mắt đỏ hoe, đứng dậy cúi đầu chào những người đồng nghiệp xung quanh, sau đó xách váy bước lên bục.
Trên đường đi ngang qua kẻ thù không đội trời chung là Tạ Vân Diệu, Cố Tây Khê thản nhiên liếc nhìn, hài lòng nhìn thấy đôi tay nắm chặt và khóe môi mím chặt của kẻ thù.
Ngay từ nửa tháng trước, Cố Tây Khê đã biết mình sẽ giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay.
Cô có đủ lý do để đắc ý, một đứa trẻ mồ côi, tự mình phấn đấu để trở thành Ảnh hậu trong giới giải trí, Cố Tây Khê rất có vốn liếng, cũng có tư cách để tự hào.
Khi cô cầm chiếc cúp trên tay, đối mặt với micro, trong lòng tính toán xem sau khi nhận giải thì thù lao có thể tăng lên bao nhiêu, Cố Tây Khê vừa nói vừa tràn đầy cảm xúc: "Vào nghề nhiều năm, hôm nay tôi có thể nhận được giải thưởng này, tôi cảm thấy mình chết cũng không hối tiếc."
Vừa dứt lời.
Cố Tây Khê liền nhìn thấy vẻ kinh hoàng của mọi người bên dưới.
Có người hét lớn: "Nhanh tránh ra!"
Cố Tây Khê sửng sốt, nghe thấy tiếng động phía trên, cô liền ngẩng đầu nhìn lên, chiếc đèn chùm tinh xảo lộng lẫy rơi xuống đầu Cố Tây Khê.
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, trời đất tối sầm.
Tối hôm đó, tin tức nữ diễn viên Cố Tây Khê giành được giải Ảnh hậu và tin tức Cố Tây Khê không may qua đời cùng lúc lên hot search trên Weibo.
"Chị Hứa, làm phiền chị đánh thêm chút phấn bắt sáng lên mặt Tây Khê nhà chúng ta, lát nữa cô ấy phải nhảy ba lê, phải đẹp một chút." Bùi Tiền cười tươi nói với chuyên gia trang điểm.
Cố Tây Khê mở to đôi mắt vô hồn, đờ đẫn nhìn vào chiếc gương trước mặt, trong gương, cô mặc một bộ váy ba lê màu trắng, xương quai xanh sâu hoắm trên cổ, có thể nuôi cá vàng, vòng eo thon thả, xinh đẹp như tiên nữ.
[Chúc mừng ký chủ đã liên kết với hệ thống Chân Thiện Mỹ của chúng tôi.]
"Tôi thực sự đã chết sao?" Trong đầu Cố Tây Khê ong ong, cô vô thức đưa tay về phía nơi chiếc đèn chùm vừa rơi xuống thì bị Bùi Tiền bên cạnh gạt tay ra: "Đừng sờ, chị Hứa vất vả lắm mới trang điểm đẹp cho em như vậy, em không được phá hỏng lớp trang điểm."
[Đúng vậy, ký chủ đã chết.]
"Tôi vất vả lắm mới giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, sao lại chết chứ?"
"Trước đây tôi cầu nguyện rất nhiều, cầu xin trở nên giàu có, không thành hiện thực, cầu xin trở thành tiểu thư nhà giàu lưu lạc nơi dân gian, cũng không thành hiện thực, tôi chỉ nói một câu chết cũng không hối tiếc, thế mà các người lại cho tôi chết thật?!”
[Cái này thì, chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến chúng tôi. Hệ thống Chân Thiện Mỹ của chúng tôi là vì thế giới 《Kiều Kiều Thê Ảnh hậu bỏ trốn》 này thiếu một vai pháo hôi, mới tìm đến cô để thay thế.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất