Chương 28
Ai Đức không ngờ lần nữa Tô Hử tiến vào không gian lại hỏi đầu tiên về tầm nhìn ngoài không gian của mình, tạp một chút, mới ngốc lăng lăng nói: "Ta có thể nhìn, đại khái chính là những gì ngươi thấy đi..."
Tô Hử theo sát hỏi tiếp: "Vậy là ngươi thông qua đôi mắt ta để nhìn bên ngoài, phải không?"
Ai Đức lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ mới nói: "Tầm mắt ta đại khái hẳn là trên đỉnh đầu của ngươi đi, cái này giống như thân ta là một quả cầu trong suốt, toàn bộ không gian ba chiều,vô luận phương hướng nào ta cũng có thể nhìn thấy."
"Đỉnh dầu của ta..." Tô Hử lặp lại, tiếp vẻ mặt hắc tuyến nói: "Vậy cũng như là, ngươi mà cúi đầu, nhìn đến chính là đỉnh đầu ta."
Ai Đức mờ mịt nhìn hắn, nói: "Đúng vậy. Cũng may đầu ngươi không quá lớn, tóc tai cũng không bù xù, nếu không không biết tầm nhìn ta bị đầu tóc ngươi che biết bao nhiêu."
Trong não Tô Hử nháy mắt hiện ra một hình ảnh: trên đỉnh đầu hắn có một trái cầu tuyết bằng thủy tinh, bên trong là là một con Afghan đang ngồi nhìn xung quanh đánh giá thế giới...
Sắc mặt Tô Hử không khỏi ngày một đen, tuy chưa bao giờ thô tục hắn vẫn không nhịn được nói "Ngọa tào".
Không thể trách Tô Hử đối với quyền hạn Ai Đức vừa đạt được có chút thắc mắc. Khi vừa mới bắt đầu nhìn "Điều Hương Đại Sư" cấp thưởng cho Ai Đức, Tô Hử đối với nội dung cũng không có quá nhiều lý giải, hơn nữa Ai Đức tại thời gian mình bên ngoài không gian cũng chưa từng liên hệ, bởi thế mới nghĩ tầm nhìn nó chưa từng ra khỏi không gian.
Thẳng đến hiện tại, hắn mới kịp phản ứng. Nếu Ai Đức cái gì cũng có thể nhìn thấy, kia đối với hắn chính là không có cái gì là riêng tư? Chính mình mỗi phút mỗi giây làm những gì, nói nói gì, thấy người nào, thậm chí là những chuyện bí mật, Ai Đức đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi may mắn, may mắn là sau khi hoàn thành nhiệm vụ bậc một, vấn đề sinh lý chính mình không cần tự giải quyết nữa, nếu không loại chuyện này để Ai Đức nhìn thấy, hắn thà buông bỏ không gian, cả đời không nghĩ đối mặt với Ai Đức.
Ai Đức tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, trên mặt có chút ngượng ngùng tiếp theo là một mạt cười khinh, có chút biệt nữu nâng móng vuốt cắt vài nhát trong không khí, nói: "Đừng đem ta nghĩ đến hạ lưu như vậy, ta đối với ngươi không có chút hứng thú! Ta hứng thú với nam nhân cường tráng với tám múi cơ bụng gợi cảm thôi!"
Tô Hử hừ một tiếng, nói: "Ta cứ tưởng phải là kim mao du quang thủy lượng hay tang ngao cao lớn khôi ngô chứ."
Ai Đức cao ngạo hắt hơi một cái, hất càm lên, nói: "Không cần nghĩ phẩm vị ta thấp đến như vậy, ta với loại động vật còn thấp kém ngu xuẩn hơn cả ngươi không có hứng thú." Lại nghĩ tới cái gì đó, nói, "Bất quá nói, Thẩm Gia Duệ lớn lên nhìn rất được, đầu óc cũng thông minh, rất nhanh là có thể sánh với ta. Bất quá tính cách thật không xong."
Tô Hử chấp nhận, đạo: "Là quá thẹn thùng, quá khuyết thiếu cảm giác an toàn, có chút yếu đuối. Hiện tại đã chuyển biến tốt đẹp, đã biết cố gắng cùng bạn học hảo hảo ở chung."
Ai Đức nuốt xuống những lời suýt buột miệng nói ra. Làm chỉ đạo không gian, nó có thể chui lổ hổng giúp Tô Hử hoàn thành nhiệm vụ, lại không thể can thiệp vào sinh hoạt của cột trụ thế giới Thẩm Gia Duệ. Thẩm Gia Duệ nhất định trưởng thành sẽ là người như vậy, vô luận mình nhắc nhở Tô Hử đề cao cảnh giác như thế nào. Mà người vô tri là vô sướng nhất, một khi đã như vậy, không bằng hãy để cho Tô Hử tiếp tục hiểu lầm đi, như vậy vô luận đối ai đều có chỗ tốt.
Vừa nói đến Thẩm Gia Duệ, Tô Hử cảm thấy tự hào, có chút không quản được máy hát. Hôm nay phát hiện con trai nhà mình không chỉ là "sát thủ thiếu nữ" mà trưởng thành còn có có xu thế sát cả nam nhân, trong lòng kiêu ngạo cũng cực lo lắng.
Ai Đức đều nghe, thường thường xem xét trạng huống ngoài không gian, thẳng đến một lần nữa thấy Thẩm Gia Duệ đến gần phòng ngủ, vội nhắc nhở Tô Hử rời đi, lúc này mới đem mình từ oanh tạc "Gia Duệ như thế nào ưu tú phi thường" giải thoát ra.
Thẩm Gia Duệ hôm nay quả thật bị bộ dáng "phát bệnh" của Tô Hử dọa hoảng, hoàn toàn đem Tô Hử trở thành người thủy tinh, nhất quyết không cho hắn xuống giường. Nhóc đem cơm chiều đến tận giường nhượng Tô Hử ăn ở trên giường, thậm chí đến chén cũng không cho Tô Hử cầm, tính trực tiếp uy Tô Hử ăn.
Tô Hử bị nhóc làm cho dở khóc dở cười, đừng nói hắn vốn là không bệnh, cho dù có bệnh, chỉ cần không yếu đến nỗi không nâng được tay chân, thật vô pháp tiếp thu người khác uy cơm mình. Bất quá Thẩm Gia Duệ quá kiên trì, Tô Hử để nhóc uy hai muỗng tượng trưng, cuối cùng vẫn cường ngạnh đoạt lấy chén từ tay nhóc. Giống như người mắc bệnh nặng phải nằm trên giường đã là cực hạn, bị nhi ử uy ăn thật sự không chấp nhận được.
Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hử cầm chén đoạt đi, lại dưới sự thúc giục của hắn mà cầm chén của mình lên ăn, trong lòng thật là tiếc nuối. Được uy ba ba ăn, tuy rằng chỉ uy hai lần, nhưng là cảm giác cũng không tệ lắm, đương nhiên, nếu có thể làm cho mình uy hết càng tốt.
Thẩm Gia Duệ hôm nay đã bị kinh hách, sau bình tĩnh lại, thực mau thấy mệt mỏi buồn ngủ. Tô Hử thấy mắt nhóc đều muốn không mở được, vội thúc nhóc đi rửa mặt, lên giường đi ngủ. Nhưng chờ đến khi Thầm Gia Duệ nằm xuống bên cạnh, Tô Hử lại phát hiện nhóc không chịu nhắm mắt, hai mắt quan sát chặt chẽ hắn.
"Sao không ngủ? Mắt muốn nhướn không lên rồi." Tô Hử dùng đầu ngón tay điểm điểm mũi nhóc, lại nhẹ nhàng sờ sờ tóc nhóc, cười nói, "Nhanh lên ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp, đừng để đến lúc đó không thể rời khỏi giường."
Thẩm Gia Duệ lắc lắc đầu, nói: "Con đêm nay gác cho ba ba, vạn nhất con ngủ..."
Thẩm Gia Duệ nói đến đây thì ngừng lại, bất quá Tô Hử chỉ cần thoáng nghĩ một chút, liền biết trong lòng đứa nhỏ này nghĩ gì, nhất thời trong lòng cảm động không thôi, nhịn không được hôn nhóc vài cái, vài giây mới ngẩng đầu nói: "Vất vả cho Gia Duệ. Bất quá ba ba không có việc gì. Ba ba thân thể không có vấn đề, thật sự, một chút bệnh đều không có. Thân thể như thế nào ta tự mình biết, ta thực rất tiếc mệnh, nếu có bệnh, ta nhất định đi bệnh viện hảo hảo làm kiểm tra."
Ánh mắt Thẩm Gia Duệ đặt tại ngọn đèn đường lòe lòe ánh sáng mỏng manh, nhóc nhìn Tô Hử, nhẹ giọng nói: "Vậy vì sao hôm nay ba ba đột nhiên như thế?"
Tô Hử há miệng thở dốc, cuối cùng có chút suy sụp thở dài, vươn tay đem bé trai ôm vào ngực mình, từng chút từng chút vỗ vỗ lưng nhóc, lại nghiêng đầu ở trán nhóc đặt một nụ hôn, nói rằng: "Ba ba... Ba ba về sau sẽ nói cho con biết, được hay không? Mau ngủ đi. Yên tâm, ba ba thực khỏe mạnh, địa phương không thoải mái một chút cũng không có."
Thẩm Gia Duệ yên lặng vươn tay ôm lấy thắt lưng Tô Hử, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Lời nói đã định, ba ba về sau nhất định phải nói cho con biết nguyên nhân, không thể gạt con."
Tô Hử tiếp tục vỗ lưng, theo đó trấn an tâm tình của nhóc. Bất quá mấy phút đồng hồ sau, hô hấp Thẩm Gia Duệ liền thật trầm thật sâu. Hắn thu tay lại, điều chỉnh tư thế ngủ của nhóc con, lúc này mới nằm trở về. Hôm nay ở bệnh viện bị gây sức ép cả buổi, Tô Hử cũng hiểu là mệt mỏi chết được, chỉ muốn lập tức đi ngủ.
Bất quá nghe xong Ai Đức đề nghị, nên không tiếp tục dùng không khí trong không gian hô hấp nữa. Nhưng cứ như vậy, khí vị ghê tởm trong không khí huân hắn không ngủ được.
"Thả lỏng, đừng nghĩ đến những khí vị đó có bao nhiêu khó ngửi." Thanh âm Ai Đức đúng lúc vang lên, "Không cần để ý hô hấp, không cần để ý đến hương khí ngươi ngửi được, đem lực chú ý của ngươi đặt ở địa phương khác, nghĩ cái gì cũng được, nghĩ đến nhiệm vụ bậc hai, nghĩ ra một loại phối phương mới, nghĩ đến nước hoa xứng với Thẩm Gia Duệ,hay Triệu phu nhân cũng được."
"Ngươi không thể không thở nếu không sẽ nghẹn chết,bởi đó là bản năng cầu sinh của ngươi." Ai Đức thanh âm trở nên mềm nhẹ mà lại thong thả, "Ngươi không cần can thiệp quá nhiều, đem hết thảy giao cho bản năng, khi cở thể ngươi phát hiện nó đã không còn đường lui, nó sẽ tự điều tiết để thích ứng với hoàn cảnh. Ngươi phải nắm chắc phương hướng, sau đó thỏa hiệp với thân thể."
Thanh âm Ai Đức nhu hòa tuyệt vời, khi thì thấp giọng nỉ non, giống như một ai đó đang gảy một khúc cầu siêu phù phiếm mông lung từ một cổ danh cầm bên dòng suối. Tô Hử cố gắng đem sự tập trung đặt ở thanh âm ấy, mà Ai Đức tựa hồ hồ cũng có ý đó, không ngừng nói chuyện, nói những chuyện lý thú khi mình còn bé, những chuyện chê cười chính mình khi học điều hương, tiếp thu kinh nghiệm.
Thanh âm Ai Đức phiêu đãng trong đầu Tô Hử, dần dần, khí vị khó ngửi cũng nhạt đi nhiều, lại qua nửa giờ, hắn ý thức dần dần tán loạn, cuối cùng lâm vào giấc ngủ.
Trong không gian, Ai Đức thở phào một cái, đem ý thức từ ngoài không gian thu hồi lại, đứng lên uống chút nước nhuận lại cổ họng. Lại nghĩ đến biểu tình như bi sét đánh của Tô Hử khi biết mình cái gì cũng có thể nhìn thấy, trong đầu linh quang vừa động, hắc hắc nở nụ cười, bắt đầu suy nghĩ lợi dụng điểm này như thế nào để gây áp lực lên Tô Hử, để hắn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp hai, sớm ngày đem mình ra ngoài không gian. Nó mấy ngày nay đã nghiêm túc quan sát thế giới này, đối với tiệm gà quay ở cửa lớn siêu thị đối diện tiểu khu thực hứng thú, nó không chỉ có thể nhìn được bên ngoài, thính giác cùng khứu giác đều có thể, gà quay tiệm ấy thực sự quay rất thơm, liền nếu ở nhà, nó cũng có thể ngửi hương vị màu mỡ như vậy. Ai Đức nuốt một họng nước miếng, ai oán nhấn mở ipad, tiếp tục xem kịch giết thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Gia Duệ tỉnh lại trước khi chuông báo thức reo, nên chuyện đầu tiên sau khi mở mắt chính là tắt nó đi, miễn cho đánh thức Tô Hử. Tối hôm qua Tô Hử mất rất nhiều thời gian mới ngủ được, hiện tại tự nhiên vẫn còn hãm sâu, hoàn toàn không biết động tác của Thẩm Gia Duệ, chính là vô ý thức đem Thẩm Gia Duệ ôm vào lồng ngực. Cùng nhi tử cùng giường cộng chẩm thời gian dài như vậy, bất tri bất giác dưỡng ra thói quen như vậy.
Thẩm Gia Duệ cũng thực ngoan ngoãn nằm trở lại ngực Tô Hử, nhẹ nhàng đem mặt dán lên ngực hắn, dùng sức hít thở, ngửi ngửi hương vị trên người hắn. Làm một điều hương sư, vì tránh khứu giác bị quấy nhiễu, dưới tình huống bình thường trên người sẽ không mang theo bất luận hương khí gì, không cần nước hoa, cũng không mang theo mùi nước giặt tẩy quần áo chính mình. Tô Hử hiện tại không thể làm ra bất cứ sản phẩm đồ dùng định chế nào cho mình, chỉ có thể tận lực lựa chọn dung dịch tẩy nhẹ mùi nhất. Thẩm Gia Duệ đem mặt chôn trong ngực Tô Hử, cuối cùng chỉ ngửi được một chút hương hoa lan thản nhiên, mang theo độ ấm thân thể.
Thẩm Gia Duệ nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, để chính mình hoàn toàn đắm chìm trong khí vị của Tô Hử, lười biếng quyết định hôm nay không đến lớp, ở nhà cùng Tô Hử. Lại nghĩ đến hôm nay lên lớp phải cung cấp phương thức liên hệ với gia đình học sinh, vội nhẹ nhón chân đứng lên, dùng điện thoại Tô Hử liên hệ với giáo viên chủ nhiệm xin phép nghỉ, rồi tắt máy tắt nguồn, lúc này mới lần nữa trở lại trên giường, ôm Tô Hử tiếp tục ngủ.
Tô Hử cảm giác giấc ngủ thật không ngon, một nửa ý thức hãm sâu vào mê ngủ do đại não mệt mỏi, một nửa còn lại thì lại chấp nhất chú ý đến hương vị ở thế giới hiện thực. Hắn cơ hồ không ngủ, lại cảm thấy mỏi mệt bởi những suy nghĩ bất kham, đúng là một hồi ác mộng. Chờ đến khi Tô Hử giãy giụa ra khỏi trạng thái rối rắm, hắn thấy mình như vừa mới chạy bộ vòng quanh trái đất, đại não phát nặng nề, cả người đau nhức.
Hắn trợn tròn mắt nhìn đèn ngủ hình hồ điệp màu lam trên trần phòng ngủ, nửa ngày mới khôi phục bình thường, lúc này mới phát hiện người vẫn còn đang nhú nhích trong lòng mình vốn nên đã đến trường - Thẩm Gia Duệ, mà ánh dương chói chang bên ngoài bị ngăn bởi tấm rèm đang cố xuyên thấu vào trong phòng tối, tuy rằng chỉ có một chút sáng, cũng có thể chắc chắn bây giờ đại khái đã qua chín giờ sáng.
Tô Hử chấn động, đột ngột ngồi dậy đem Thẩm Gia Duệ lay tỉnh: "Muộn rồi! Mau đứng lên! Ba ba đưa con đến trường!"
Thẩm Gia Duệ nhu nhu ánh mắt, ngáp một cái, mới nói: "Con đã xin với lão sư, hôm nay ở nhà chăm sóc b aba. Ba ba hẳn đã đói bụng đi, con đi làm đồ ăn cho ngài.". Truyện Huyền Huyễn
Tô Hử chớp chớp đôi mắt, thấy Thẩm Gia Duệ đã bước xuống giường, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng kéo nhóc lại, nói: "Con đi rửa mặt trước, ta đi làm điểm tâm." Thấy Thẩm Gia Duệ còn muốn nói điều gì, liền cười nhẹ nhàng vỗ ót nhóc một chút, nói, "Ba ba con vẫn chưa bệnh đến nổi cái gì cũng không tự làm được đâu."
Tô Hử nghĩ rằng Thẩm Gia Duệ đã thật sự xin phép tốt với lão sư, chờ đến sau khi hắn đem di động khỏi động xong phát hiện trong hộp thư đến có một đống tin nhắn từ chủ nhiệm lớp, còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Tô Hử gọi lại mới biết Thẩm Gia Duệ đã xin phép như thế nào. Cho dù biết Thẩm Gia Duệ la thiên tài, chủ nhiệm lớp đối với hành vi không có trách nhiệm cùng trốn học của nhóc vẫn cực không hài lòng, ở trong điện thoại nổi giận một hồi.
Tô Hử ân ân a a nghe chủ nhiệm lớp oán giận, trừng mắt nhìn Thẩm Gia Duệ đang ngồi đối diện mình vui vẻ thải mái ăn trứng chiên, trong mắt hàm chứa ý cười thật sâu, cuối cùng nói: "Lão sư yên tâm, ta nhất định hảo hảo giáo huấn hắn." Lúc này mới cúp điện thoại, sau đó vươn tay qua nhéo mũi nhóc, cười mắng: "Xú tiểu tử, không nói với ba ba sớm, làm hại ba ba bị lão sư mắng."
Thẩm Gia Duệ sờ sờ mũi đau, nửa oán giận nửa làm nũng nói: "Là con lo lắng cho b aba thôi."
Đối với cái này, Tô Hử chỉ biết đem trứng gà lột vỏ, bỏ vào trong chén Thẩm Gia Duệ.
Ai Đức đề nghị tô Hử, nếu muốn cơ thể mau chóng thỏa hiệp thích nghi, tốt nhất liền rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài, tận lực tiếp xúc với nhiều loại khí vị. Không có một cái mũi bình thường, điều hương sư không có cách nào tiến hành làm việc, bởi huấn luyện khứu giác so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn cả, Tô Hử tính toán trước dừng việc điều chế nước hoa lại, đem tinh lực tập trung vào khống chế khứu giác trước. Vì thế sau ăn điểm tâm, Tô Hử quyết định ra ngoài, đến siêu thị dạo một chuyến, nơi đó thương phẩm phong phú, chủng loại khí vị phức tạp, đối với Tô Hử mà nói vừa là khảo nghiệm, cũng là cơ hội rèn luyện tuyệt hảo.
Vừa ra khỏi cửa, mùi khói xe dày đặc đánh tới, như vừa hít phải một đống hạt cát, cảm giác cát sỏi thô ráp ma sát phổi sinh đau. Nhưng Tô Hử nghĩ đó là do cơ thể đối với khí vị này phản cảm nên đã huyễn hoặc chính mình đau đớn như vậy, mọi đau đớn đều không chân chính tồn tại. Hắn trong lòng nghĩ đến các loại phần tử nước hoa, từ từ làm cho hô hấp chính mình nhẹ nhàng. Thời điểm ra tới cổng tiểu khu, hắn rốt cuộc cũng không thấy thống khổ như trước nữa, giống như hạt cát tắc trong phổi đã được huyết nhục mài đi sắc nhọn vốn có, tuy rằng vẫn còn ở đó, nhưng không còn đau đớn.
Có hiệu quả! Tô Hử trong đầu hoan hô, nhịn không được mà tươi cười hớn hở, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng như bay.
Chờ đến siêu thị, trở lại khu rau dưa mới đến ngày hôm qua. Nơi này, trong không khí tràn đầy hương vị khoan khoái nhẹ nhàng của hoa quả còn có một ít hương vị hủ bại của rau dưa không được bày bán, trộn lẫn mùi hương những người xung quanh, khí vị từ nách, đan xen thêm không biết bao nhiêu mùi hương từ nước hoa cao cấp hoặc thấp kém.
Tô Hử đứng trước giá bày bán dâu tây, cấm lên một hộp bơ dâu tây mới đến sáng nay, đặt dưới mũi hít sâu một hơi. Hương vị thơm ngọt mới mẻ dâu tây tràn ngập xoang mũi hắn, hắn vứt bỏ tạp niệm, hoàn toàn đắm chìm trong hương khí này. Mùi dâu tây trong hộp tỏa ra như kem ly, loại đã hơi mềm, không giống như loại đông cứng mới vừa tủ lạnh lấy ra cự tuyệt khách hàng nhấm nháp, cũng không giống loại hòa tan lỏng ngọt nị như đường vô vị khiến người thất vọng. Vừa vặn đạt đến trạng thái tốt nhất, có thể dùng thìa xắn nhẹ cũng tách thành từng khối.
Tô Hử nhắm mắt lại. Hắn đem khứu giác chính mình biến thành một mũi dao nhọn, từng chút từng chút cắt hương khí nơi này ra, đem nó cắt thành từng phần, vụn dần đến khi chỉ còn là những phần tử hương khí, cuối cùng lại đem chúng hợp lại một chỗ như cũ.
Sau đó hắn mở mắt, tạp vị trong không khí vừa mới nãy bị hắn xem nhẹ lập tức nhào vào khí quản, thô bạo át đi mùi dâu tây. Tô Hử ho khan một tiếng, có chút gian nan nuốt xuống, ngăn chặn xúc động muốn nôn mửa, hắn có chút không thích ứng được với loại biến hóa đột ngột này.
"Có hiệu quả." Ai Đức trong đầu hắn nói, "Ít nhất là ngươi bắt đầu có kinh nghiệm nắm bắt mùi hương mà ngươi muốn. Rèn luyện thêm một khoảng thời gian nữa, cơ thể ngươi sẽ nhớ kĩ những thao tác này, vì ngươi mà phát hiện ra hương khí tuyệt vời, lại sẽ không cho người bị hương khí chán ghét quấy rầy."
Tô Hử gật gật đầu, đem hộp dâu tây đưa cho Thẩm Gia Duệ, nói: "Con thích loại dâu tây này sao?"
Thẩm Gia Duệ hỏi ngược lại: "Ba ba ngài thích không?"
Tô Hử nói: "Ta không hề gì. Bất quá con không nên hỏi ta thích hay không. Đây là nước hoa của con, trọng điểm là con thích cái gì, con muốn dạng hương vị nào."
"Chính là, nước hoa này dùng trên người con, không chỉ mình con ngửi hương vị này, còn nhiều người khác a." Thẩm Gia Duệ nhỏ giọng nói, "Con không muốn trên người mình có mùi hương mà b aba không thích."
"Chậc chậc." Tô Hử còn chưa biết phải trả lời như thế nào, đã nghe Ai Đức khoa trương, nói, "Thật là một bé ngoan toàn tâm toàn ý vì ngươi suy xét. A Hử, ngươi có biết ngươi đứng cầm hộp dâu suy xét trong bao lâu? Nửa giờ nha! Đứa nhỏ này liền vẫn đứng tại bên cạnh ngươi, nhìn chằm chằm mặt của ngươi, sợ ngươi giống ngày hôm qua như vậy đột nhiên phát bệnh."
Tô Hử hoảng sợ, lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian, hắn cảm thấy chính mình nhiều nhất chỉ đứng nửa phút, không nghĩ tới cư nhiên đã qua hơn nửa giờ. Hắn có chút áy náy sờ sờ mặt Thẩm Gia Duệ, nói: "Xin lỗi, b aba không nghĩ cư nhiên đã qua lâu như vậy. Ngươi vị đạo nào thì cứ lấy đi, yên tâm, nước hoa là ba ba điều, b aba mới không điều ra nước hoa mà mình không thích."
Thẩm Gia Duệ do dự một chút, mới gật gật đầu, nói: "Con cảm thấy hộp này là tốt rồi."
Tô Hử vẫn là có chút hoài nghi, lại lựa chọn thêm một vài chủng loại dâu, cuối cùng lựa ra ba hộp khí vị tốt nhất cho nhóc chọn. Thẩm Gia Duệ do dự thật lâu, cuối cùng lấy hộp có vị nhẹ nhàng khoan khoái nhất trong ba hộp, nó nghe như một ly kem, mang theo cảm giác mát lạnh thoải mái, ngọt dịu nhẹ, làm người ta vui sướng giữa ngày hè nóng bức.
Tô Hử lại bắt đầu ngửi hộp dâu này. Đã có một lần kinh nghiệm, Tô Hử tốc độ nhanh rất nhiều, cũng không giống lần đầu tiên đắm chìm mà quên mọi thứ xung quanh. Chờ thêm mười phút, hắn cảm thấy chính mình đã đem mùi vị của hộp dâu tây ghi tạc trong lòng, hắn mới đem Gia Duệ đi khỏi khu rau dưa, đi tìm quầy bánh kem bên trong siêu thị.
Tô Hử theo sát hỏi tiếp: "Vậy là ngươi thông qua đôi mắt ta để nhìn bên ngoài, phải không?"
Ai Đức lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ mới nói: "Tầm mắt ta đại khái hẳn là trên đỉnh đầu của ngươi đi, cái này giống như thân ta là một quả cầu trong suốt, toàn bộ không gian ba chiều,vô luận phương hướng nào ta cũng có thể nhìn thấy."
"Đỉnh dầu của ta..." Tô Hử lặp lại, tiếp vẻ mặt hắc tuyến nói: "Vậy cũng như là, ngươi mà cúi đầu, nhìn đến chính là đỉnh đầu ta."
Ai Đức mờ mịt nhìn hắn, nói: "Đúng vậy. Cũng may đầu ngươi không quá lớn, tóc tai cũng không bù xù, nếu không không biết tầm nhìn ta bị đầu tóc ngươi che biết bao nhiêu."
Trong não Tô Hử nháy mắt hiện ra một hình ảnh: trên đỉnh đầu hắn có một trái cầu tuyết bằng thủy tinh, bên trong là là một con Afghan đang ngồi nhìn xung quanh đánh giá thế giới...
Sắc mặt Tô Hử không khỏi ngày một đen, tuy chưa bao giờ thô tục hắn vẫn không nhịn được nói "Ngọa tào".
Không thể trách Tô Hử đối với quyền hạn Ai Đức vừa đạt được có chút thắc mắc. Khi vừa mới bắt đầu nhìn "Điều Hương Đại Sư" cấp thưởng cho Ai Đức, Tô Hử đối với nội dung cũng không có quá nhiều lý giải, hơn nữa Ai Đức tại thời gian mình bên ngoài không gian cũng chưa từng liên hệ, bởi thế mới nghĩ tầm nhìn nó chưa từng ra khỏi không gian.
Thẳng đến hiện tại, hắn mới kịp phản ứng. Nếu Ai Đức cái gì cũng có thể nhìn thấy, kia đối với hắn chính là không có cái gì là riêng tư? Chính mình mỗi phút mỗi giây làm những gì, nói nói gì, thấy người nào, thậm chí là những chuyện bí mật, Ai Đức đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi may mắn, may mắn là sau khi hoàn thành nhiệm vụ bậc một, vấn đề sinh lý chính mình không cần tự giải quyết nữa, nếu không loại chuyện này để Ai Đức nhìn thấy, hắn thà buông bỏ không gian, cả đời không nghĩ đối mặt với Ai Đức.
Ai Đức tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, trên mặt có chút ngượng ngùng tiếp theo là một mạt cười khinh, có chút biệt nữu nâng móng vuốt cắt vài nhát trong không khí, nói: "Đừng đem ta nghĩ đến hạ lưu như vậy, ta đối với ngươi không có chút hứng thú! Ta hứng thú với nam nhân cường tráng với tám múi cơ bụng gợi cảm thôi!"
Tô Hử hừ một tiếng, nói: "Ta cứ tưởng phải là kim mao du quang thủy lượng hay tang ngao cao lớn khôi ngô chứ."
Ai Đức cao ngạo hắt hơi một cái, hất càm lên, nói: "Không cần nghĩ phẩm vị ta thấp đến như vậy, ta với loại động vật còn thấp kém ngu xuẩn hơn cả ngươi không có hứng thú." Lại nghĩ tới cái gì đó, nói, "Bất quá nói, Thẩm Gia Duệ lớn lên nhìn rất được, đầu óc cũng thông minh, rất nhanh là có thể sánh với ta. Bất quá tính cách thật không xong."
Tô Hử chấp nhận, đạo: "Là quá thẹn thùng, quá khuyết thiếu cảm giác an toàn, có chút yếu đuối. Hiện tại đã chuyển biến tốt đẹp, đã biết cố gắng cùng bạn học hảo hảo ở chung."
Ai Đức nuốt xuống những lời suýt buột miệng nói ra. Làm chỉ đạo không gian, nó có thể chui lổ hổng giúp Tô Hử hoàn thành nhiệm vụ, lại không thể can thiệp vào sinh hoạt của cột trụ thế giới Thẩm Gia Duệ. Thẩm Gia Duệ nhất định trưởng thành sẽ là người như vậy, vô luận mình nhắc nhở Tô Hử đề cao cảnh giác như thế nào. Mà người vô tri là vô sướng nhất, một khi đã như vậy, không bằng hãy để cho Tô Hử tiếp tục hiểu lầm đi, như vậy vô luận đối ai đều có chỗ tốt.
Vừa nói đến Thẩm Gia Duệ, Tô Hử cảm thấy tự hào, có chút không quản được máy hát. Hôm nay phát hiện con trai nhà mình không chỉ là "sát thủ thiếu nữ" mà trưởng thành còn có có xu thế sát cả nam nhân, trong lòng kiêu ngạo cũng cực lo lắng.
Ai Đức đều nghe, thường thường xem xét trạng huống ngoài không gian, thẳng đến một lần nữa thấy Thẩm Gia Duệ đến gần phòng ngủ, vội nhắc nhở Tô Hử rời đi, lúc này mới đem mình từ oanh tạc "Gia Duệ như thế nào ưu tú phi thường" giải thoát ra.
Thẩm Gia Duệ hôm nay quả thật bị bộ dáng "phát bệnh" của Tô Hử dọa hoảng, hoàn toàn đem Tô Hử trở thành người thủy tinh, nhất quyết không cho hắn xuống giường. Nhóc đem cơm chiều đến tận giường nhượng Tô Hử ăn ở trên giường, thậm chí đến chén cũng không cho Tô Hử cầm, tính trực tiếp uy Tô Hử ăn.
Tô Hử bị nhóc làm cho dở khóc dở cười, đừng nói hắn vốn là không bệnh, cho dù có bệnh, chỉ cần không yếu đến nỗi không nâng được tay chân, thật vô pháp tiếp thu người khác uy cơm mình. Bất quá Thẩm Gia Duệ quá kiên trì, Tô Hử để nhóc uy hai muỗng tượng trưng, cuối cùng vẫn cường ngạnh đoạt lấy chén từ tay nhóc. Giống như người mắc bệnh nặng phải nằm trên giường đã là cực hạn, bị nhi ử uy ăn thật sự không chấp nhận được.
Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hử cầm chén đoạt đi, lại dưới sự thúc giục của hắn mà cầm chén của mình lên ăn, trong lòng thật là tiếc nuối. Được uy ba ba ăn, tuy rằng chỉ uy hai lần, nhưng là cảm giác cũng không tệ lắm, đương nhiên, nếu có thể làm cho mình uy hết càng tốt.
Thẩm Gia Duệ hôm nay đã bị kinh hách, sau bình tĩnh lại, thực mau thấy mệt mỏi buồn ngủ. Tô Hử thấy mắt nhóc đều muốn không mở được, vội thúc nhóc đi rửa mặt, lên giường đi ngủ. Nhưng chờ đến khi Thầm Gia Duệ nằm xuống bên cạnh, Tô Hử lại phát hiện nhóc không chịu nhắm mắt, hai mắt quan sát chặt chẽ hắn.
"Sao không ngủ? Mắt muốn nhướn không lên rồi." Tô Hử dùng đầu ngón tay điểm điểm mũi nhóc, lại nhẹ nhàng sờ sờ tóc nhóc, cười nói, "Nhanh lên ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp, đừng để đến lúc đó không thể rời khỏi giường."
Thẩm Gia Duệ lắc lắc đầu, nói: "Con đêm nay gác cho ba ba, vạn nhất con ngủ..."
Thẩm Gia Duệ nói đến đây thì ngừng lại, bất quá Tô Hử chỉ cần thoáng nghĩ một chút, liền biết trong lòng đứa nhỏ này nghĩ gì, nhất thời trong lòng cảm động không thôi, nhịn không được hôn nhóc vài cái, vài giây mới ngẩng đầu nói: "Vất vả cho Gia Duệ. Bất quá ba ba không có việc gì. Ba ba thân thể không có vấn đề, thật sự, một chút bệnh đều không có. Thân thể như thế nào ta tự mình biết, ta thực rất tiếc mệnh, nếu có bệnh, ta nhất định đi bệnh viện hảo hảo làm kiểm tra."
Ánh mắt Thẩm Gia Duệ đặt tại ngọn đèn đường lòe lòe ánh sáng mỏng manh, nhóc nhìn Tô Hử, nhẹ giọng nói: "Vậy vì sao hôm nay ba ba đột nhiên như thế?"
Tô Hử há miệng thở dốc, cuối cùng có chút suy sụp thở dài, vươn tay đem bé trai ôm vào ngực mình, từng chút từng chút vỗ vỗ lưng nhóc, lại nghiêng đầu ở trán nhóc đặt một nụ hôn, nói rằng: "Ba ba... Ba ba về sau sẽ nói cho con biết, được hay không? Mau ngủ đi. Yên tâm, ba ba thực khỏe mạnh, địa phương không thoải mái một chút cũng không có."
Thẩm Gia Duệ yên lặng vươn tay ôm lấy thắt lưng Tô Hử, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Lời nói đã định, ba ba về sau nhất định phải nói cho con biết nguyên nhân, không thể gạt con."
Tô Hử tiếp tục vỗ lưng, theo đó trấn an tâm tình của nhóc. Bất quá mấy phút đồng hồ sau, hô hấp Thẩm Gia Duệ liền thật trầm thật sâu. Hắn thu tay lại, điều chỉnh tư thế ngủ của nhóc con, lúc này mới nằm trở về. Hôm nay ở bệnh viện bị gây sức ép cả buổi, Tô Hử cũng hiểu là mệt mỏi chết được, chỉ muốn lập tức đi ngủ.
Bất quá nghe xong Ai Đức đề nghị, nên không tiếp tục dùng không khí trong không gian hô hấp nữa. Nhưng cứ như vậy, khí vị ghê tởm trong không khí huân hắn không ngủ được.
"Thả lỏng, đừng nghĩ đến những khí vị đó có bao nhiêu khó ngửi." Thanh âm Ai Đức đúng lúc vang lên, "Không cần để ý hô hấp, không cần để ý đến hương khí ngươi ngửi được, đem lực chú ý của ngươi đặt ở địa phương khác, nghĩ cái gì cũng được, nghĩ đến nhiệm vụ bậc hai, nghĩ ra một loại phối phương mới, nghĩ đến nước hoa xứng với Thẩm Gia Duệ,hay Triệu phu nhân cũng được."
"Ngươi không thể không thở nếu không sẽ nghẹn chết,bởi đó là bản năng cầu sinh của ngươi." Ai Đức thanh âm trở nên mềm nhẹ mà lại thong thả, "Ngươi không cần can thiệp quá nhiều, đem hết thảy giao cho bản năng, khi cở thể ngươi phát hiện nó đã không còn đường lui, nó sẽ tự điều tiết để thích ứng với hoàn cảnh. Ngươi phải nắm chắc phương hướng, sau đó thỏa hiệp với thân thể."
Thanh âm Ai Đức nhu hòa tuyệt vời, khi thì thấp giọng nỉ non, giống như một ai đó đang gảy một khúc cầu siêu phù phiếm mông lung từ một cổ danh cầm bên dòng suối. Tô Hử cố gắng đem sự tập trung đặt ở thanh âm ấy, mà Ai Đức tựa hồ hồ cũng có ý đó, không ngừng nói chuyện, nói những chuyện lý thú khi mình còn bé, những chuyện chê cười chính mình khi học điều hương, tiếp thu kinh nghiệm.
Thanh âm Ai Đức phiêu đãng trong đầu Tô Hử, dần dần, khí vị khó ngửi cũng nhạt đi nhiều, lại qua nửa giờ, hắn ý thức dần dần tán loạn, cuối cùng lâm vào giấc ngủ.
Trong không gian, Ai Đức thở phào một cái, đem ý thức từ ngoài không gian thu hồi lại, đứng lên uống chút nước nhuận lại cổ họng. Lại nghĩ đến biểu tình như bi sét đánh của Tô Hử khi biết mình cái gì cũng có thể nhìn thấy, trong đầu linh quang vừa động, hắc hắc nở nụ cười, bắt đầu suy nghĩ lợi dụng điểm này như thế nào để gây áp lực lên Tô Hử, để hắn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp hai, sớm ngày đem mình ra ngoài không gian. Nó mấy ngày nay đã nghiêm túc quan sát thế giới này, đối với tiệm gà quay ở cửa lớn siêu thị đối diện tiểu khu thực hứng thú, nó không chỉ có thể nhìn được bên ngoài, thính giác cùng khứu giác đều có thể, gà quay tiệm ấy thực sự quay rất thơm, liền nếu ở nhà, nó cũng có thể ngửi hương vị màu mỡ như vậy. Ai Đức nuốt một họng nước miếng, ai oán nhấn mở ipad, tiếp tục xem kịch giết thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Gia Duệ tỉnh lại trước khi chuông báo thức reo, nên chuyện đầu tiên sau khi mở mắt chính là tắt nó đi, miễn cho đánh thức Tô Hử. Tối hôm qua Tô Hử mất rất nhiều thời gian mới ngủ được, hiện tại tự nhiên vẫn còn hãm sâu, hoàn toàn không biết động tác của Thẩm Gia Duệ, chính là vô ý thức đem Thẩm Gia Duệ ôm vào lồng ngực. Cùng nhi tử cùng giường cộng chẩm thời gian dài như vậy, bất tri bất giác dưỡng ra thói quen như vậy.
Thẩm Gia Duệ cũng thực ngoan ngoãn nằm trở lại ngực Tô Hử, nhẹ nhàng đem mặt dán lên ngực hắn, dùng sức hít thở, ngửi ngửi hương vị trên người hắn. Làm một điều hương sư, vì tránh khứu giác bị quấy nhiễu, dưới tình huống bình thường trên người sẽ không mang theo bất luận hương khí gì, không cần nước hoa, cũng không mang theo mùi nước giặt tẩy quần áo chính mình. Tô Hử hiện tại không thể làm ra bất cứ sản phẩm đồ dùng định chế nào cho mình, chỉ có thể tận lực lựa chọn dung dịch tẩy nhẹ mùi nhất. Thẩm Gia Duệ đem mặt chôn trong ngực Tô Hử, cuối cùng chỉ ngửi được một chút hương hoa lan thản nhiên, mang theo độ ấm thân thể.
Thẩm Gia Duệ nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, để chính mình hoàn toàn đắm chìm trong khí vị của Tô Hử, lười biếng quyết định hôm nay không đến lớp, ở nhà cùng Tô Hử. Lại nghĩ đến hôm nay lên lớp phải cung cấp phương thức liên hệ với gia đình học sinh, vội nhẹ nhón chân đứng lên, dùng điện thoại Tô Hử liên hệ với giáo viên chủ nhiệm xin phép nghỉ, rồi tắt máy tắt nguồn, lúc này mới lần nữa trở lại trên giường, ôm Tô Hử tiếp tục ngủ.
Tô Hử cảm giác giấc ngủ thật không ngon, một nửa ý thức hãm sâu vào mê ngủ do đại não mệt mỏi, một nửa còn lại thì lại chấp nhất chú ý đến hương vị ở thế giới hiện thực. Hắn cơ hồ không ngủ, lại cảm thấy mỏi mệt bởi những suy nghĩ bất kham, đúng là một hồi ác mộng. Chờ đến khi Tô Hử giãy giụa ra khỏi trạng thái rối rắm, hắn thấy mình như vừa mới chạy bộ vòng quanh trái đất, đại não phát nặng nề, cả người đau nhức.
Hắn trợn tròn mắt nhìn đèn ngủ hình hồ điệp màu lam trên trần phòng ngủ, nửa ngày mới khôi phục bình thường, lúc này mới phát hiện người vẫn còn đang nhú nhích trong lòng mình vốn nên đã đến trường - Thẩm Gia Duệ, mà ánh dương chói chang bên ngoài bị ngăn bởi tấm rèm đang cố xuyên thấu vào trong phòng tối, tuy rằng chỉ có một chút sáng, cũng có thể chắc chắn bây giờ đại khái đã qua chín giờ sáng.
Tô Hử chấn động, đột ngột ngồi dậy đem Thẩm Gia Duệ lay tỉnh: "Muộn rồi! Mau đứng lên! Ba ba đưa con đến trường!"
Thẩm Gia Duệ nhu nhu ánh mắt, ngáp một cái, mới nói: "Con đã xin với lão sư, hôm nay ở nhà chăm sóc b aba. Ba ba hẳn đã đói bụng đi, con đi làm đồ ăn cho ngài.". Truyện Huyền Huyễn
Tô Hử chớp chớp đôi mắt, thấy Thẩm Gia Duệ đã bước xuống giường, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng kéo nhóc lại, nói: "Con đi rửa mặt trước, ta đi làm điểm tâm." Thấy Thẩm Gia Duệ còn muốn nói điều gì, liền cười nhẹ nhàng vỗ ót nhóc một chút, nói, "Ba ba con vẫn chưa bệnh đến nổi cái gì cũng không tự làm được đâu."
Tô Hử nghĩ rằng Thẩm Gia Duệ đã thật sự xin phép tốt với lão sư, chờ đến sau khi hắn đem di động khỏi động xong phát hiện trong hộp thư đến có một đống tin nhắn từ chủ nhiệm lớp, còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Tô Hử gọi lại mới biết Thẩm Gia Duệ đã xin phép như thế nào. Cho dù biết Thẩm Gia Duệ la thiên tài, chủ nhiệm lớp đối với hành vi không có trách nhiệm cùng trốn học của nhóc vẫn cực không hài lòng, ở trong điện thoại nổi giận một hồi.
Tô Hử ân ân a a nghe chủ nhiệm lớp oán giận, trừng mắt nhìn Thẩm Gia Duệ đang ngồi đối diện mình vui vẻ thải mái ăn trứng chiên, trong mắt hàm chứa ý cười thật sâu, cuối cùng nói: "Lão sư yên tâm, ta nhất định hảo hảo giáo huấn hắn." Lúc này mới cúp điện thoại, sau đó vươn tay qua nhéo mũi nhóc, cười mắng: "Xú tiểu tử, không nói với ba ba sớm, làm hại ba ba bị lão sư mắng."
Thẩm Gia Duệ sờ sờ mũi đau, nửa oán giận nửa làm nũng nói: "Là con lo lắng cho b aba thôi."
Đối với cái này, Tô Hử chỉ biết đem trứng gà lột vỏ, bỏ vào trong chén Thẩm Gia Duệ.
Ai Đức đề nghị tô Hử, nếu muốn cơ thể mau chóng thỏa hiệp thích nghi, tốt nhất liền rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài, tận lực tiếp xúc với nhiều loại khí vị. Không có một cái mũi bình thường, điều hương sư không có cách nào tiến hành làm việc, bởi huấn luyện khứu giác so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn cả, Tô Hử tính toán trước dừng việc điều chế nước hoa lại, đem tinh lực tập trung vào khống chế khứu giác trước. Vì thế sau ăn điểm tâm, Tô Hử quyết định ra ngoài, đến siêu thị dạo một chuyến, nơi đó thương phẩm phong phú, chủng loại khí vị phức tạp, đối với Tô Hử mà nói vừa là khảo nghiệm, cũng là cơ hội rèn luyện tuyệt hảo.
Vừa ra khỏi cửa, mùi khói xe dày đặc đánh tới, như vừa hít phải một đống hạt cát, cảm giác cát sỏi thô ráp ma sát phổi sinh đau. Nhưng Tô Hử nghĩ đó là do cơ thể đối với khí vị này phản cảm nên đã huyễn hoặc chính mình đau đớn như vậy, mọi đau đớn đều không chân chính tồn tại. Hắn trong lòng nghĩ đến các loại phần tử nước hoa, từ từ làm cho hô hấp chính mình nhẹ nhàng. Thời điểm ra tới cổng tiểu khu, hắn rốt cuộc cũng không thấy thống khổ như trước nữa, giống như hạt cát tắc trong phổi đã được huyết nhục mài đi sắc nhọn vốn có, tuy rằng vẫn còn ở đó, nhưng không còn đau đớn.
Có hiệu quả! Tô Hử trong đầu hoan hô, nhịn không được mà tươi cười hớn hở, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng như bay.
Chờ đến siêu thị, trở lại khu rau dưa mới đến ngày hôm qua. Nơi này, trong không khí tràn đầy hương vị khoan khoái nhẹ nhàng của hoa quả còn có một ít hương vị hủ bại của rau dưa không được bày bán, trộn lẫn mùi hương những người xung quanh, khí vị từ nách, đan xen thêm không biết bao nhiêu mùi hương từ nước hoa cao cấp hoặc thấp kém.
Tô Hử đứng trước giá bày bán dâu tây, cấm lên một hộp bơ dâu tây mới đến sáng nay, đặt dưới mũi hít sâu một hơi. Hương vị thơm ngọt mới mẻ dâu tây tràn ngập xoang mũi hắn, hắn vứt bỏ tạp niệm, hoàn toàn đắm chìm trong hương khí này. Mùi dâu tây trong hộp tỏa ra như kem ly, loại đã hơi mềm, không giống như loại đông cứng mới vừa tủ lạnh lấy ra cự tuyệt khách hàng nhấm nháp, cũng không giống loại hòa tan lỏng ngọt nị như đường vô vị khiến người thất vọng. Vừa vặn đạt đến trạng thái tốt nhất, có thể dùng thìa xắn nhẹ cũng tách thành từng khối.
Tô Hử nhắm mắt lại. Hắn đem khứu giác chính mình biến thành một mũi dao nhọn, từng chút từng chút cắt hương khí nơi này ra, đem nó cắt thành từng phần, vụn dần đến khi chỉ còn là những phần tử hương khí, cuối cùng lại đem chúng hợp lại một chỗ như cũ.
Sau đó hắn mở mắt, tạp vị trong không khí vừa mới nãy bị hắn xem nhẹ lập tức nhào vào khí quản, thô bạo át đi mùi dâu tây. Tô Hử ho khan một tiếng, có chút gian nan nuốt xuống, ngăn chặn xúc động muốn nôn mửa, hắn có chút không thích ứng được với loại biến hóa đột ngột này.
"Có hiệu quả." Ai Đức trong đầu hắn nói, "Ít nhất là ngươi bắt đầu có kinh nghiệm nắm bắt mùi hương mà ngươi muốn. Rèn luyện thêm một khoảng thời gian nữa, cơ thể ngươi sẽ nhớ kĩ những thao tác này, vì ngươi mà phát hiện ra hương khí tuyệt vời, lại sẽ không cho người bị hương khí chán ghét quấy rầy."
Tô Hử gật gật đầu, đem hộp dâu tây đưa cho Thẩm Gia Duệ, nói: "Con thích loại dâu tây này sao?"
Thẩm Gia Duệ hỏi ngược lại: "Ba ba ngài thích không?"
Tô Hử nói: "Ta không hề gì. Bất quá con không nên hỏi ta thích hay không. Đây là nước hoa của con, trọng điểm là con thích cái gì, con muốn dạng hương vị nào."
"Chính là, nước hoa này dùng trên người con, không chỉ mình con ngửi hương vị này, còn nhiều người khác a." Thẩm Gia Duệ nhỏ giọng nói, "Con không muốn trên người mình có mùi hương mà b aba không thích."
"Chậc chậc." Tô Hử còn chưa biết phải trả lời như thế nào, đã nghe Ai Đức khoa trương, nói, "Thật là một bé ngoan toàn tâm toàn ý vì ngươi suy xét. A Hử, ngươi có biết ngươi đứng cầm hộp dâu suy xét trong bao lâu? Nửa giờ nha! Đứa nhỏ này liền vẫn đứng tại bên cạnh ngươi, nhìn chằm chằm mặt của ngươi, sợ ngươi giống ngày hôm qua như vậy đột nhiên phát bệnh."
Tô Hử hoảng sợ, lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian, hắn cảm thấy chính mình nhiều nhất chỉ đứng nửa phút, không nghĩ tới cư nhiên đã qua hơn nửa giờ. Hắn có chút áy náy sờ sờ mặt Thẩm Gia Duệ, nói: "Xin lỗi, b aba không nghĩ cư nhiên đã qua lâu như vậy. Ngươi vị đạo nào thì cứ lấy đi, yên tâm, nước hoa là ba ba điều, b aba mới không điều ra nước hoa mà mình không thích."
Thẩm Gia Duệ do dự một chút, mới gật gật đầu, nói: "Con cảm thấy hộp này là tốt rồi."
Tô Hử vẫn là có chút hoài nghi, lại lựa chọn thêm một vài chủng loại dâu, cuối cùng lựa ra ba hộp khí vị tốt nhất cho nhóc chọn. Thẩm Gia Duệ do dự thật lâu, cuối cùng lấy hộp có vị nhẹ nhàng khoan khoái nhất trong ba hộp, nó nghe như một ly kem, mang theo cảm giác mát lạnh thoải mái, ngọt dịu nhẹ, làm người ta vui sướng giữa ngày hè nóng bức.
Tô Hử lại bắt đầu ngửi hộp dâu này. Đã có một lần kinh nghiệm, Tô Hử tốc độ nhanh rất nhiều, cũng không giống lần đầu tiên đắm chìm mà quên mọi thứ xung quanh. Chờ thêm mười phút, hắn cảm thấy chính mình đã đem mùi vị của hộp dâu tây ghi tạc trong lòng, hắn mới đem Gia Duệ đi khỏi khu rau dưa, đi tìm quầy bánh kem bên trong siêu thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất