Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 147: Tham quan động phủ

Trước Sau
Editor: Tĩnh

Người của khu giao dịch đã đi rồi, động phủ bên trong liền dư lại Sở Diệp, Lâm Sơ Văn cùng người Sở gia.

“Sở Diệp, ngươi xây dựng động thực không tồi!” Sở Tư Thần nói

Sở Diệp lưng đeo xuống tay, cười cười, nói:

“Còn hảo, kỳ thật đều là công lao của Sơ Văn, động phủ thành lập, kinh doanh không dễ, nơi này lại nguy hiểm, nếu không phải có Sơ Văn bồi ở bên người, ta sợ là đã sớm kiên trì không nổi nữa."

Sở Diệp nói, nhu tình như nước hướng tới Lâm Sơ Văn nhìn qua đi.

Lâm Sơ Văn bị Sở Diệp nhìn có chút ngượng ngùng, bất đắc dĩ cúi đầu.

Sở Hinh Nhi nhìn một màn, chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn.

Sở Hinh Nhi cắn cắn môi, thầm nghĩ: Nếu năm đó chính mình tiếp nhận Sở Diệp, bồi Sở Diệp đi Long Nhai Thôn, có lẽ nay chính mình cũng đã là Hồn Sư.

Sở Tư Thần nhìn Sở Diệp, trong lòng có chút hụt hẫng.

Từ trước Sở Diệp nhìn đến hắn luôn là một bộ chân chó, này đối phương lưng đeo xuống tay, một bộ chủ nhân làm Sở Tư Thần cảm giác vô hình là bị đè ép một đầu.

Tiểu Ngân bay lại, ghé vào trên đầu Sở Diệp tò mò nhìn chằm chằm Sở Tư Thần và những người khác.

“Sở Diệp, con Ngân Sí Ong này chính là Hồn Sủng của ngươi đi!” Sở Tập nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng."

Sở Tập tràn đầy hâm mộ nói: “Thật lợi hại a! Nghe nói đã là Chiến Tướng cấp 3."

Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng"

Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Ngân hiện tại đã không phải là Chiến Tướng cấp 3 nữa rồi, sau khi hấp thu Yêu Huyết Thạch, thì liền tiến giai vào Chiến Tướng cấp 4, Chiến Tướng cấp 4 cùng cấp 3 có chênh lệch rất lớn, nếu những người này nhìn không ra, thì hắn liền không nói ra để kích thích người ta.

Sở Tập cau mày, trong lòng có chút khó hiểu, Sở Tư Thần tiến giai Hồn Sư cũng không kỳ quái, bởi tư chất xuất chúng, còn có một phụ thân là tộc trưởng chống lưng, Sở Diệp liền không giống rõ ràng khi còn ở Sở gia Sở Diệp còn không bằng hắn kết quả hiện tại lại trở thành Hồn Sư.

Sở Diệp trở thành Hồn Sư thì thôi đi nhưng Hồn Sủng của Sở Diệp tiến giai lại quá nhanh, Hồn Sủng của gia chủ cũng chỉ là Chiến Tướng cấp 4 mà thôi, dựa theo tốc độ này của Sở Diệp thì rất nhanh liền đuổi kịp gia chủ.

“Ngươi đây là ong chúa?” Sở Tập hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, là ong chúa."

“Ngân Sí Ong vương, nhưng sao lại có kim sắc?” Sở Tập có chút nghi hoặc hỏi.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Con Ngân Sí Ong có huyết mạch của Kim Sí Ong, cho nên lớn lên tương đối khác.” Trước kia Sở Diệp do còn nhỏ yếu, nên cũng không dám cho người khác biết về Tiểu Ngân, nhưng nay hắn tốt xấu gì cũng đã là Hồn Sư vậy cũng không cần cố kỵ.

“Có huyết mạch của Kim Sí Ong mà còn là Ngân Sí Ong vương, vậy cấp bậc huyết mạch nhất định không thấp đi.” Sở Tập nói.

Sở Diệp gật đầu, “Không chắc lắm nhưng hẳn là không thấp đi."

Sở Tư Thần cao mày thầm nghĩ, Ngân Sí Ong vương tư chất thấp nhất cũng là Trung trung phẩm, nhưng nếu có huyết mạch của Kim Sí Ong thì tư chất càng cao hơn.

Sở Uyển Nhi tùy tiện nói: “Sở Diệp ngươi tư chất chỉ là Hạ phẩm thì làm như thế nào mà khế ước được với Ngân Sí Ong vương a!”

Sở Diệp nhàn nhạt quét qua Sở Uyển Nhi, có chút tò mò tại sao Sở Uyển Nhi lại thích quan tâm chuyện người khác như vậy.

Hắn hiện tại là Hồn Sư, lớn nhỏ cũng coi như là đại nhân vật, không cần thiết cùng một nha đầu Sĩ cấp chấp nhặt.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Có thể là do kiểm tra đo lường ra xảy ra sai lầm, cũng có thể là do vận khí của ta thay đổi."

Sở Uyển Nhi cau mày, không vui nói: “ Kiểm tra đo lường sao có thể sai?”

“Này nhưng không nhất định, nhiều khi do dụng cụ đo lường trong nhà do dùng mấy chục năm, nên có thể sảy ra sai lầm.” Sở Diệp nói.

Sở Tập gật gật đầu, nói: “Có đạo lý.”

Sở Uyển Nhi khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

Sở Uyển Nhi một chút cũng không cảm thấy dụng cụ có lỗi, mà nàng cảm thấy Sở Diệp hẳn là gặp vận cứt chó.



Tiểu Bạch ghé ở trên cây, trên cao nhìn xuống nhìn xuống.

Sở Hinh Nhi đã nhận ra động tĩnh, hướng tới không trung nhìn qua, “Bạch Li Miêu."

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Tiểu Bạch ngu ngốc, rõ ràng đã kêu nó đi trốn, vậy mà lại chạy ra, mà Tiểu Bạch sau khi hấp thu sát tương thì đã tiến vào Chiến Tướng cấp 2 tốc độ thật kinh người.

Mấy ngày nay, Tiểu Bạch cùng tiểu hồ ly đánh nhau, tiểu hồ ly đã chiếm không được mấy tiện nghi.

Sở Uyển Nhi nhìn Bạch Li Miêu, cong cong khóe miệng, nói: “Sở Diệp, đó chính là Bạch Li Miêu do ngươi dưỡng sao?"

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!

“Ngươi khế ước?” Sở Uyển Nhi tùy tiện hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Sở Uyển Nhi thầm nghĩ: Vậy thì đúng rồi với tư chất của Sở Diệp chỉ xứng khế ước Bạch Li Miêu, còn khế ước với Ngân Sí Ong hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Sở Diệp nhìn Sở Uyển Nhi, thầm nghĩ: Nếu thiên hạ đều ngốc như nha đầu này thì hắn đã không phải cực khổ che giấu.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm mấy người nhìn một hồi, cảm thấy nhàm chán liền chạy mất.

Sở Tư Thần nhìn Tiểu Bạch trốn, nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy Sở Diệp này chỉ Bạch Li Miêu giống như có chút vấn đề.

Sở Diệp nhìn Sở Tư Thần, thầm nghĩ: ánh mắt Sở Tư Thần hẳn là so với Sở Uyển Nhi tốt hơn một chút, chỉ sợ nếu nhìn ra thì có chút không ổn.

Sở Hinh Nhi ôn thanh mở miệng nói: “Sở Diệp, ngươi như thế nào lại khế ước một con Bạch Li Miêu?”

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Sơ Văn thích."

Lâm Sơ Văn: “......”

Săc mặt người Sở gia kiền trở nên quỷ dị, Lâm Sơ Văn thích, Sở Diệp liền không cần tiền đồ, khế ước một con Bạch Li Miêu sao? Đây rõ ràng là vì sắc đẹp mà bỏ giang sơn.

Sở Diệp nhìn sắc mặc người Sở gia sắc liền thập phần vừa lòng.

Sở Hinh Nhi nhìn Lâm Sơ Văn, cảm thấy Lâm Sơ Văn là hồng nhan họa thủy, trở ngại con đường của Sở Diệp.

“Sở Diệp, Bạch Li Miêu tư chất vẫn là quá kém.” Sở Hinh Nhi lời nói thấm thía nói.

Sở Diệp không thèm để ý nói: “Không có việc gì, dù sao chủ Hồn Sủng lợi hại là được, phó Hồn Sủng chỉ cần đáng yêu là được."

Sở Hinh Nhi nhịn không được nhìn Lâm Sơ Văn, thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn đối với Sở Diệp có ảnh hưởng cũng quá lớn, cư nhiên có thể khiến Sở Diệp làm ra chuyện không có lý trí sự tình.

Sở Uyển Nhi cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ; Sở Diệp đắc ý vênh váo vì khế ước được một con Ngân Sí Ong vương liền không biết chính mình là ai, cư nhiên lại khế ước với một con Bạch Li Miêu. Bất quá, lấy tư chất của Sở Diệp cũng chỉ xứng khế ước với Bạch Li Miêu.

Sở Hinh Nhi nhìn Lâm Sơ Văn, trách nói: “Lâm thiếu, ngươi như thế nào lại bắt Sở Diệp khế ước với Bạch Li Miêu?

Sở Hinh Nhi thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn cũng thật quá đáng, lại đi khuyến khích Sở Diệp làm chuyện có không lý trí.

Lâm Sơ Văn nhíu mày đầu, vừa định nói chuyện, Sở Diệp đã mở miệng, “Không liên quan tới Sơ Văn, Sơ Văn thích Bạch Li Miêu mà ta thì cũng thích, nên ta mới khế ước."

Sở Uyển Nhi mắt trợn trắng, nói: “Ta thấy ngươi là bị sắc đẹp làm cho ngu muội thì có."

Sở Uyển Nhi thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng cũng chỉ là nam nhân a! Sở Diệp thật thật ngu ngốc, lại còn ngu ngốc đến nước này thật là trời cao bất công.

Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: “Thiên kim khó mua được tấm lòng, đây cũng không phải là chuyện gì lớn."

Sở Uyển Nhi: “Khế ước một con Bạch Li Miêu mà không phải là chuyện lớn sao?" Nàng nếu là khế ước với một con Bạch Li Miêu, thì phụ thân chỉ sợ sẽ đem nàng trục xuất ra khỏi gia môn.

“Sở Diệp, ta thấy ngươi bố trí động phủ không tồi! Không bằng mang chúng ta đi khắp nơi tham quan một chút đi a!” Sở Hinh Nhi kiều thanh đề nghị nói.

Sở Diệp liếc mắt đánh giá những người khác, thấy mấy người Sở gia đều là bộ dáng muốn đi tham quan, đang cân nhấc thoái thác.

“Kỳ thật, động phủ của ta cũng không có gì đẹp."

“Sao lại nói vậy? Vừa nảy khi mới tiến vào ta đã nhìn thấy linh điền, thì đã khiến cho người mở rộng tầm mắt, mà linh điền phía đông trồng hình như chính là Bích Huyết Huyền Dương Hoa phải không? Loài hoa này cũng không dễ trồng a!” Sở Hinh Nhi vẻ mặt đầy mặt sùng bái nói.

Sở Diệp cười thầm nghĩ, người ta nói nữ nhân chỉ cần không gặp ba tháng liền thay đổi bất thường, trước kia Sở Hinh Nhi còn hay kinh thường hắn, nay thấy hắn có tiền đồ lại định nhảy vào hay sao.

Sở Diệp cảm giác nổi da gà cả người, Sở Hinh Nhi giờ đây bài ra bộ dạng nhu tình kia, chỉ khiến Sở Diệp càng thêm khinh thường châm chọc mỉa mai Sở Hinh Nhi.



Nghĩ đến nguyên chủ đã từng theo đuổi qua Sở Hinh Nhi, thì trong lòng Sở Diệp liền rất không được tự nhiên.

Lâm Sơ Văn thấy thái độ của Sở Hinh Nhi, thì thật ra cũng không có ngoài ý muốn, ở cái giới Hồn Sư này vốn dĩ chính là phủng cao dẫm thấp bé, mà Sở Diệp hiện giờ thực lực mạnh mẽ, nên thái độ của người khác cũng sẽ thay đổi thôi.

Sở Tư Thần nhìn Sở Hinh Nhi, trong lòng liền rất là hụt hẫng.

Trong lòng Sở Tư Thần chỉ có Lâm Mộng Dung, tự nhiên sẽ chướng mắt Sở Hinh Nhi, mà Sở Hinh Nhi vẫn luôn khinh thường Sở Diệp, nhưng lại luôn vây quanh hắn, làm cho người thích hư vinh như Sở Tư Thần luôn cảm thấy mình cao cao tại thượng, nhưng giờ đây khi nhìn thấy Sở Hinh Nhi quay quanh Sở Diệp thì trong lòng Sở Tư Thần đã rất hụt hẫng.

Lâm Sơ Văn tiến lên tiếp được choàng lấy cánh tay Sở Diệp, thân mật nói: “A Diệp, vài vị đây khó có được một lần tới đây, ngươi hãy dẫn bọn hắn đi dạo đi."

Sở Diệp nhìn vẻ mặt đầy tươi cười của Lâm Sơ Văn, nhịn không được mà chớp mắt, Sở Diệp thầm nghĩ: Sơ Văn đây là ở tuyên thệ chủ quyền sao? Cảm giác cũng không tồi chút nào.

Sở Diệp tươi cười, vẻ mặt sủng nịch nói: “Được! Mọi chuyện ta đều nghe ngươi."

Sở Diệp liền mang theo mọi người đi dạo trong động phủ, “Diệp ca, đây là buồng ong sao?

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng."

Sở Tập có chút hâm mộ nói: “Diệp ca, ngươi cũng thật biết hưởng thụ a! Buồng ong mà cũng xây xa hoa như vậy."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Vốn cũng không muốn xây xa hoa như vậy, bất quá người xây buồng ong này rất thích mật ong, nên một không cẩn thận liền xây thành xa hoa như thế."

Sở Tập cười cười, nói: “Diệp ca thật biết nói giỡn."

Sở Diệp: “......” Hắn nói chính là nói sự thật, Hồn Sư công trình đội Phi Hùng thực sự rất thích mật ong.

Sở Hinh Nhi mở ra một cái ngăn tủ trong buồng ong ra, thấy được bên trong có trên trăm cái bình.

Sở Tập nhìn đến một đám bình, hai tròng mắt tỏa ánh sáng nói: “Diệp ca, đó đều là mật ong sao?

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, thích thì có thể nếm thử."

Sở Hinh Nhi mở ra một vại mật ong, nếm một ngụm. “Mật ong này hương vị, thật không tồi a!”

Sở Diệp nhìn Sở Hinh Nhi, thầm nghĩ: Sở Hinh Nhi có nhãn lực không tồi a! Chọn liền chọn loại mật phẩm chất không thấp.

“Này hẳn là do Ngân Sí Ong Sĩ hậu kỳ ủ ra đi.” Sở Hưng Xương hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng."

Sở Hưng Xương tràn đầy hâm mộ nói: “Trình độ ủ mật của ngươi thật không tệ, giá cả hẳn là không rẻ.”

Sở Diệp gật đầu, nói: “Loại mật ong này một vại có giá một trăm đồng vàng.”

Mật ong của Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành bán rất chạy, lúc ban đầu thì bán với giá 60 đồng vàng một vại, nhưng thấy mật ong cung không đủ cầu, Sở Diệp liền đem giá cả đẩy lên một trăm đồng vàng một vại, dù vậy, mật ong vẫn bị đoạt không còn.

Sở Uyển Nhi nhìn Sở Diệp, có chút ngoài ý muốn nói: “Một bình một trăm đồng vàng, vậy không phải có thể kiếm rất nhiều tiền sao?” Nơi này có trên trăm bình, mà đây chỉ là một buồng ong thôi đó.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Không nhiều đâu đều không đủ mua Hồn Tinh cho Ngân Sí Ong ăn."

Sở Uyển Nhi bĩu môi, nói: “Ngươi hà tất gì mà vì Ngân Sí Ong mà mua nhiều Hồn Tinh như vậy?”

Sở Uyển Nhi nhìn máng ăn của ong đàn thấy được một ít Hồn Tinh có đủ cấp bậc, Sở Hinh Nhi sắc mặt đổi đổi, thầm nghĩ: Sở Diệp cũng quá xa xỉ, cư nhiên lấy Hồn Tinh cho ong đàn ăn.

Sở Diệp lưng đeo xuống tay, nói: “Không cho bọn nó ăn Hồn Tinh, thì ong đàn làm sao trưởng thành."

Sở Uyển Nhi phồng lên quai hàm, nói: “Ong đàn dù trưởng thành a! Cũng không tiến giai lên thành Chiến Tướng a!”

Sở Diệp thầm nghĩ: đúng là nông cạn, dù hắn bồi dưỡng lên Chiến Tướng cũng sẽ không nói với cô ta.

Kế hoạch của hắn chính là nội trong hai năm, bồi dưỡng ra năm con Chiến Tướng Ngân Sí Ong, trong mười năm, bồi dưỡng ra cái mấy chục con Chiến Tướng Ngân Sí Ong.

Sở Diệp nhàn nhạt nói. “Dù bồi dưỡng không đến Chiến Tướng, thì đến hậu kỳ cũng tốt, một khi thú triều đến cũng sẽ có thêm mấy phần đảm bảo."

Sở Kinh phồng lên quai hàm, nói: “Nơi này nguy hiểm như vậy, ngươi sao lại chọn ở đây."

Sở Diệp không thèm để ý nói: “Nơi này tuy nguy hiểm, nhưng cơ duyên cũng không ít a! Ở mấy nơi an toàn thì làm sao có thể mua được một cái động phủ có mấy chục mẫu linh điền a!” Mà mười vạn hoang dã quanh đây che giấu tài phú không nhỏ, trước đó hắn vẫn luôn đang chờ Tiểu Bạch, Tiểu Thải chậm rãi trưởng thành, kế tiếp sẽ chuẩn bị thâm nhập hoang dã.

Sở Tập gật đầu, nói: “Nói cũng đúng.” Ở Vân Châu, linh điền chính là bảo bối một ít thôn xóm vì tranh đoạt một hai mẫu linh điền, thường thường phát sinh thôn chiến. Mà Sở gia bọn họ có mấy ngàn mẫu linh điền, cũng thường xuyên bị người khác mơ ước không thể không thời thời khắc khắc phái người phòng thủ, nhưng ở Lưỡng Giới Thành linh điền lại không khan hiếm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau