Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 170: Chiến đấu kịch liệt châu chấu đàn
Editor: Tĩnh
Nửa ngày sau.
Sở Diệp đùa nghịch la bàn, nói: “Tới."
La bàn nổi lên rậm rạp quang điểm, các loại quang điểm đều đang chồng lên lên nhau, nên có chút không phân biệt rõ.
Đại lượng châu chấu từ bốn phương tám hướng hùng dũng bay lại.
Trong thôn cự hầu một con so với một con càng cường tráng hơn, đi đường cũng đã tạo ra âm thanh ầm ầm ầm, trên trăm chỉ cự hầu đồng thời xuất động, thanh thế thật sự kinh người.
Từng con cự hầu quét ngang thì châu chấu đã lộp độp nhã xuống.
Diện tích Cự hầu công kích có chút nhỏ nên hiệu suất có chút thấp.
Cự hầu múa may gậy gộc, khắp nơi quét ngang, Sở Diệp nhìn đến một cự hầu bị đồng bạn một gậy quét bay đi ra ngoài.
May mắn cự hầu của hầu thôn da dày thịt béo, ăn một gậy cũng không đau không ngứa.
Con cự hầu bị trúng gậy kia liền bò dậy, tiếp tục đánh châu chấu, không có đấu tranh nội bộ, làm Sở Diệp âm thầm cảm thán bầy khỉ thật hòa thuận. Không giống Tuyết Bảo cùng Tiểu Bạch, nếu gặp hai đứa nó thì đã leo lên nóc nhà lật ngói từ lâu rồi.
“Ầm.” con cự hầu khi nảy bị dánh bay trước đó lại bị đánh bay thêm lần nữa.
Sở Diệp nhìn con cự hầu bị đánh lần thứ hai thì mày liền nhảy dựng, trong lòng dâng lên một cổ dự cảm bất hảo, quả nhiên, cự hầu bò dậy đem con cự hầu đã ngộ thương hắn đánh bay ra ngoài, Sở Diệp nhìn con cự gầu bị đánh bay ra thầm nghĩ: cự hầu của hầu thôn cũng không có hòa thuận lắm thì phải."
“Phân tán, phân tán.” Mấy thôn dân Hầu thôn hét lớn.
Bầy khỉ liền phân tán ra, khi tự mình chiến đấu thì tỷ lện ngộ thương sẽ giảm bớt.
Trong bầy khỉ con gây chú ý nhất chính là một con lão hầu tử đang cầm cờ, lão hầu tử kia chính là thần bảo hộ mà thôn dân ở đây xưng tụng, người trong hầu thôn đều tôn xưng nó là kim mao đại nhân.
Lá cờ trong tay Lão hầu tử, hẳn là pháp khí, mà trên lá cờ có khắc từng đạo trận văn.
Lão hầu tử mỗi khi huy động lá cờ, đều sẽ hình thành từng đạo cơn lốc, những con châu chấu khi bị cuốn vào trong đó sẽ chết ngay, bên chân lão hầu tử thi thể của châu chấu liền chồng chất như mây, đúng là uy thế của Chiến Tướng Hồn Thú cấp 9 là không thể xem thường.
Lâm Sơ Văn đem Tiểu Thải cùng tiểu hồ ly đồng thời thả đi ra Sở Diệp cũng triệu hồi ong đàn ra.
Tiểu Thải phe phẩy cánh, nhảy vào trong đàn châu chấu.
Cánh của Tiểu Thải dị thường huyền lệ, nhìn giống như loại lưu li có phẩm chất thượng thừa, Tiểu Thải dễ như trở bàn tay thêu dệt ra từng mảnh ảo cảnh, châu chấu bình thường phần lớn đều có thần chí thấp hèn, bị cuốn vào ảo cảnh, liền bắt đầu giết hại lẫn nhau.
Trong Hầu thôn thôn dân khế ước thú đều là khỉ, nên khi nhìn thấy Tiểu Thải, thì không ít thiếu niên trong thôn đều có chút ngạc nhiên.
“Hầu Lượng thúc, con bướm cũng là Hồn Thú sao? Khế ước một con bướm thì có ích lợi gì!” Một thiếu niên cào má hỏi.
“Có tác dụng nhưng hẳn là không lớn.” Những thiếu niên trong hầu thôn nhìn không ra phương thức công kích của Tiểu Thải nhưng những thành niên trong thôn thì đã bắt đầu nhìn ra.
Hầu Lượng nhìn châu chấu đang giết hại lẫn nhau thì trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.
Hầu Lượng vẫn là lần đầu tiên thấy loại Hồn Sủng như Tiểu Thải, nên cũng không dự đoán được phương thức công kích quỷ dị của Tiểu Thải.
Châu chấu đàn quá nhiều, dù ảo thuật của Tiểu Thải có uy lực không nhỏ, nên cũng chỉ tác động được một phần nhỏ mà thôi.
Tiểu hồ ly hé miệng, thì một ngọn lửa nhỏ từ trong miệng hồ ly trong phun ra tảng lớn châu chấu bị đốt thành tro
So sánh với phương thức công kích của Tiểu Thải thì phương thức công kích của tiểu hồ ly càng bạo liệt hơn.
“Đúng là thú hỏa thật lợi hại!”
Người Hầu thôn thập phần coi trọng thực lực, nhìn thấy tiểu hồ ly dùng ngọn lửa quét ngang một tảng lớn châu chấu, ánh mắt của cả đám đêu lóe lên.
Tảng lớn châu chấu bị đốt thành tro tàn, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ của đàn châu chấu đã co lại không ít, ngọn lửa có thể xem như khắc tinh của châu chấu, ngọn lửa tiểu hồ ly vừa ra thì châu chấu đàn liền sôi nổi né tránh.
Hầu Lượng nhìn tiểu hồ ly thả ra ngọn lửa, trong lòng liền chấn động đến lợi hại.
Hắn trước đó còn cảm thấy Lâm Sơ Văn dưỡng một con hồ ly, Sở Diệp dưỡng một con Bạch Li Miêu, hai người tựa hồ đều thích đẹp nhưng mấy loại Hồn Thú như vậy đều không thể dùng được, không nghĩ tới tiểu hồ ly là thú hỏa mà còn lợi hại như vậy, hắn trước đây đúng là đã nhìn lầm.
Kim mao đại nhân vẫn là lợi hại nhất, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tiểu hồ ly có chỗ hơn người, nếu tiểu hồ ly kia đã lợi hại như vậy, thì chỉ tiểu miêu cũng không tầm thường.
Ngân Sí Ong cùng châu chấu đàn đang cùng đánh nhau, chém giết thập phần kịch liệt.
Châu chấu nhiều, Ngân Sí Ong số lượng cũng không ít.
Sở Diệp híp mắt, nói: “Đám châu chấu này cấp bậc rất cao!
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhìn dáng vẻ, tiểu độc vương mấy năm nay cũng không nhàn rỗi.”
Nửa ngày sau.
Sở Diệp đùa nghịch la bàn, nói: “Tới."
La bàn nổi lên rậm rạp quang điểm, các loại quang điểm đều đang chồng lên lên nhau, nên có chút không phân biệt rõ.
Đại lượng châu chấu từ bốn phương tám hướng hùng dũng bay lại.
Trong thôn cự hầu một con so với một con càng cường tráng hơn, đi đường cũng đã tạo ra âm thanh ầm ầm ầm, trên trăm chỉ cự hầu đồng thời xuất động, thanh thế thật sự kinh người.
Từng con cự hầu quét ngang thì châu chấu đã lộp độp nhã xuống.
Diện tích Cự hầu công kích có chút nhỏ nên hiệu suất có chút thấp.
Cự hầu múa may gậy gộc, khắp nơi quét ngang, Sở Diệp nhìn đến một cự hầu bị đồng bạn một gậy quét bay đi ra ngoài.
May mắn cự hầu của hầu thôn da dày thịt béo, ăn một gậy cũng không đau không ngứa.
Con cự hầu bị trúng gậy kia liền bò dậy, tiếp tục đánh châu chấu, không có đấu tranh nội bộ, làm Sở Diệp âm thầm cảm thán bầy khỉ thật hòa thuận. Không giống Tuyết Bảo cùng Tiểu Bạch, nếu gặp hai đứa nó thì đã leo lên nóc nhà lật ngói từ lâu rồi.
“Ầm.” con cự hầu khi nảy bị dánh bay trước đó lại bị đánh bay thêm lần nữa.
Sở Diệp nhìn con cự hầu bị đánh lần thứ hai thì mày liền nhảy dựng, trong lòng dâng lên một cổ dự cảm bất hảo, quả nhiên, cự hầu bò dậy đem con cự hầu đã ngộ thương hắn đánh bay ra ngoài, Sở Diệp nhìn con cự gầu bị đánh bay ra thầm nghĩ: cự hầu của hầu thôn cũng không có hòa thuận lắm thì phải."
“Phân tán, phân tán.” Mấy thôn dân Hầu thôn hét lớn.
Bầy khỉ liền phân tán ra, khi tự mình chiến đấu thì tỷ lện ngộ thương sẽ giảm bớt.
Trong bầy khỉ con gây chú ý nhất chính là một con lão hầu tử đang cầm cờ, lão hầu tử kia chính là thần bảo hộ mà thôn dân ở đây xưng tụng, người trong hầu thôn đều tôn xưng nó là kim mao đại nhân.
Lá cờ trong tay Lão hầu tử, hẳn là pháp khí, mà trên lá cờ có khắc từng đạo trận văn.
Lão hầu tử mỗi khi huy động lá cờ, đều sẽ hình thành từng đạo cơn lốc, những con châu chấu khi bị cuốn vào trong đó sẽ chết ngay, bên chân lão hầu tử thi thể của châu chấu liền chồng chất như mây, đúng là uy thế của Chiến Tướng Hồn Thú cấp 9 là không thể xem thường.
Lâm Sơ Văn đem Tiểu Thải cùng tiểu hồ ly đồng thời thả đi ra Sở Diệp cũng triệu hồi ong đàn ra.
Tiểu Thải phe phẩy cánh, nhảy vào trong đàn châu chấu.
Cánh của Tiểu Thải dị thường huyền lệ, nhìn giống như loại lưu li có phẩm chất thượng thừa, Tiểu Thải dễ như trở bàn tay thêu dệt ra từng mảnh ảo cảnh, châu chấu bình thường phần lớn đều có thần chí thấp hèn, bị cuốn vào ảo cảnh, liền bắt đầu giết hại lẫn nhau.
Trong Hầu thôn thôn dân khế ước thú đều là khỉ, nên khi nhìn thấy Tiểu Thải, thì không ít thiếu niên trong thôn đều có chút ngạc nhiên.
“Hầu Lượng thúc, con bướm cũng là Hồn Thú sao? Khế ước một con bướm thì có ích lợi gì!” Một thiếu niên cào má hỏi.
“Có tác dụng nhưng hẳn là không lớn.” Những thiếu niên trong hầu thôn nhìn không ra phương thức công kích của Tiểu Thải nhưng những thành niên trong thôn thì đã bắt đầu nhìn ra.
Hầu Lượng nhìn châu chấu đang giết hại lẫn nhau thì trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.
Hầu Lượng vẫn là lần đầu tiên thấy loại Hồn Sủng như Tiểu Thải, nên cũng không dự đoán được phương thức công kích quỷ dị của Tiểu Thải.
Châu chấu đàn quá nhiều, dù ảo thuật của Tiểu Thải có uy lực không nhỏ, nên cũng chỉ tác động được một phần nhỏ mà thôi.
Tiểu hồ ly hé miệng, thì một ngọn lửa nhỏ từ trong miệng hồ ly trong phun ra tảng lớn châu chấu bị đốt thành tro
So sánh với phương thức công kích của Tiểu Thải thì phương thức công kích của tiểu hồ ly càng bạo liệt hơn.
“Đúng là thú hỏa thật lợi hại!”
Người Hầu thôn thập phần coi trọng thực lực, nhìn thấy tiểu hồ ly dùng ngọn lửa quét ngang một tảng lớn châu chấu, ánh mắt của cả đám đêu lóe lên.
Tảng lớn châu chấu bị đốt thành tro tàn, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ của đàn châu chấu đã co lại không ít, ngọn lửa có thể xem như khắc tinh của châu chấu, ngọn lửa tiểu hồ ly vừa ra thì châu chấu đàn liền sôi nổi né tránh.
Hầu Lượng nhìn tiểu hồ ly thả ra ngọn lửa, trong lòng liền chấn động đến lợi hại.
Hắn trước đó còn cảm thấy Lâm Sơ Văn dưỡng một con hồ ly, Sở Diệp dưỡng một con Bạch Li Miêu, hai người tựa hồ đều thích đẹp nhưng mấy loại Hồn Thú như vậy đều không thể dùng được, không nghĩ tới tiểu hồ ly là thú hỏa mà còn lợi hại như vậy, hắn trước đây đúng là đã nhìn lầm.
Kim mao đại nhân vẫn là lợi hại nhất, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tiểu hồ ly có chỗ hơn người, nếu tiểu hồ ly kia đã lợi hại như vậy, thì chỉ tiểu miêu cũng không tầm thường.
Ngân Sí Ong cùng châu chấu đàn đang cùng đánh nhau, chém giết thập phần kịch liệt.
Châu chấu nhiều, Ngân Sí Ong số lượng cũng không ít.
Sở Diệp híp mắt, nói: “Đám châu chấu này cấp bậc rất cao!
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhìn dáng vẻ, tiểu độc vương mấy năm nay cũng không nhàn rỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất