Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện
Chương 29
Tống Thư Văn không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được vị trí của Thẩm Long Ngọc. Bởi tiếng động Thẩm Long Ngọc gây ra thật sự quá lớn.
Mấy người vừa ngự kiếm tới giữa không trung đã nhìn thấy phía xa phát ra ánh sáng rực rỡ, sau khi tới gần còn có thể nghe thấy âm thanh “vù vù” mà mũi kiếm phát ra.
Kiếm khí màu đỏ độc ác cổ quái, kiếm khí màu vàng kiêu ngạo lạnh thấu xương, nơi mũi kiếm khí giao nhau nổi lên một cơn gió lớn, từng đợt kiếm khi giống như muốn cắt nát màn đêm yên tĩnh ướt át.
Mặc dù Tống Thư Văn rất lười tu hành, nhưng ngày thường hắn ta vẫn thường xuyên luận bàn với Thẩm Long Ngọc, vừa liếc qua hắn ta đã nhận ra kiếm khí của Phục Lân: “Trận chiến này của sư huynh đúng thật là lớn... Hai người các ngươi đứng yên đây, chớ chạy lung tung. Ta đi xem thử.”
Hắn ta cẩn thận tránh đi kiếm khí tán loạn khắp nơi, chậm rãi tới gần Thẩm Long Ngọc.
Thực lực của đại sư huynh ở bên trong đám người cùng thế hệ là không có đối thủ, có thể thấy người ở đối diện cũng không phải dễ đối phó. Nhưng cho dù như thế, kiếm khí của Thẩm Long Ngọc vẫn cứ điên cuồng nóng nảy.
Càng ngày càng gần.
Tống Thư Văn đang định lại gần để quan sát kỹ hơn, tự nhiên phía trước lại truyền tới một giọng nói rất quen thuộc:
“Đại sư huynh! Tỉnh lại!”
Đó là giọng nói của một đứa bé.
Tống Thư Văn sửng sốt.
Sao hắn ta dám đưa Mộ Phong Vân đi khiêu chiến với người ta?
...
“Đây không phải là lúc đánh nhau với hắn!”
“Sư huynh!”
Hành động Thẩm Long Ngọc ngưng lại một chút.
Mộ Phong Vân nói đúng.
Mặc dù người này đáng bị đánh, nhưng bây giờ chưa tới thời cơ!
Hắn ta dừng kiếm thế lại, nghiêng người tránh được đòn tấn công của trưởng lão Tham Vũ, một tay ôm lấy người Mộ Phong Vân, cả hai cùng nhảy lên nóc nhà.
Quả thật hắn ta đã mất kiểm soát.
Lúc đánh nhau với trưởng lão Tham Vũ, đứa nhóc này vẫn luôn ở bên cạnh hắn ta, nếu không chú ý có thể sẽ làm hắn bị thương. Bây giờ nghĩ lại, hắn ta không khỏi có chút sợ hãi.
Thẩm Long Ngọc vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Cả người Mộ Phong Vân đều đông cứng lại, sau khi được Thẩm Long Ngọc vỗ nhẹ trấn an, hắn mới dần thả lỏng, và lặng lẽ chôn mặt vào vai hắn ta.
Dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Long Ngọc, hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Trong ấn tượng của hắn, tuy rằng tính tình đại sư huynh rất nóng nảy lại thích nổi giận nhưng bản tính kiêu ngạo của hắn ta làm cho sự giận dữ mang theo chút khinh thường và khinh miệt. Nhưng vừa rồi, ngay lúc trưởng lão Tham Vũ nói ra câu đó, Thẩm Long Ngọc đã hoàn toàn bùng nổ, đánh mất lý trí, vung kiếm chém về phía người nọ.
Có thể hắn ta không để ý, nhưng Mộ Phong Vân có thể nhìn thấy rõ, mặc dù kiếm khí của trưởng lão Tham Vũ không trực tiếp chạm vào Thẩm Long Ngọc, nhưng lại sượt qua để lại trên cơ thể Thẩm Long Ngọc nhiều miệng vết thương nhỏ.
Nhưng dường như hắn ta không hề cảm giác được chút nào, giống như chỉ cần hắn ta có thể giết được trưởng lão Tham Vũ thì đến mạng cũng không cần. Ngược lại thì mình còn đi lo lắng thay hắn ta.
“Thật xin lỗi.” Thẩm Long Ngọc trầm giọng nói: “Vừa rồi ta không khống chế được mình khiến ngươi sợ hãi rồi.”
Mộ Phong Vân ôm chặt Thẩm Long Ngọc, một lúc sau mới buồn buồn nói: “Sau này huynh đừng như thế nữa.”
“Ta biết rồi.” Thẩm Y Thần an ủi.
“Huynh biết cái rắm!”
“Này.” Thẩm Y Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại liền thấy người tới là Tống Thư Văn: “Ngươi ít nói vài câu thì chết sao...”
“Muốn ta ít nói thì trước tiên huynh đừng làm ra mấy chuyện không hợp lẽ thường.” Tống Thư Văn phàn nàn:
“Cả ngày làm toàn những chuyện không yên lòmg, lúc về còn hại ta phải nghe Khưu sư thúc cằn nhằn! Trên đường tới ta gặp Lý Khuê Nhuế, nghe hắn nói huynh ném hai đứa trẻ con bọn họ ở trong phòng rồi chạy đi chỗ khác?”
Thẩm Long Ngọc còn chưa kịp trả lời, Tống Thư Văn lại nói: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy, huynh thật sự rất can đảm! Cũng may chúng ta tới kịp lúc, nếu không huynh xem hắn có thể trở về nguyên vẹn hay không!”
Tống Thư Văn thở dốc một hơi, đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy phía sau có người ho hai tiếng.
Hắn ta quay lại, liếc thoáng qua người ngồi giữa hai người có hơi khác biệt, mà người nọ có vẻ là thủ lĩnh: “Người này là ai vậy?”
“Trưởng lão Tham Vũ, lão đại của đám ma tu ở đây.” Thẩm Long Ngọc biết Lý Khuê Nhuế không sao, nhưng cũng không vội vàng rời đi: “Lúc ta tới đây vốn dĩ muốn dùng linh thức để thăm dò xem bên dưới có cái gì, nhưng lại bị một linh thức khác ngăn cản.”
“Phía dưới có chuyện ẩn bên trong?”
“Đúng.”
“Vậ bây giờ phải làm sao?”
“Ngươi đưa Phong Vân đi trước, ta sẽ tìm cách cố gắng dẫn dắt hắn ra khỏi chỗ này. Bây giờ cả ta và ngươi đều không phải là đối thủ của hắn. Chỉ có thể câu giờ xem có giải cứu được người bên dưới hay không.”
Tống Thư Văn gật đầu: “Được.”
Hắn ta đưa tay về phía Mộ Phong Vân: “Lại đây.”
Mộ Phong Vân ngoan ngoãn kéo ống tay áo Tống Thư Văn, một lớn một nhỏ quay người muốn đi, nhưng lại đụng vào một bức tường không khí rắn chắc, trong mắt lập tức nổi đom đóm.
“Mộ Phong Vân!” Thẩm Long Ngọc vội vàng kéo hắn qua: “Tống Thư Văn, ngươi có chuyện gì vậy!”
“Ui da...” Một tay Tống Thư Văn xoa đầu, một tay gõ bức tường không khí trước mặt: “Chuyện này có thể trách ta sao?! Ở đây có kết giới!”
Đương nhiên đầu sỏ gây tội là trưởng lão Tham Vũ, ông ta nheo mắt, có vẻ như đang cười nhạo bọn họ: “Thấy mấy huynh đệ các ngươi trò chuyện rất vui vẻ nên ta cũng không làm phiền. Chỉ là các vị cũng đừng quên sự tồn tại của ta.”
“Nhìn xem dáng vẻ của các ngươi hẳn là đã biết rõ phía dưới có cái gì cho nên ta sẽ không giấu diếm. Chỉ là ta tuyệt đối không thể để các ngươi cứu người bên dưới ra. Bây giờ ta không muốn giết các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng mong chạy thoát khỏi kết giới này.”
Trưởng lão Tham Vũ vỗ tay, những thôn dân vốn đã bị Thẩm Long Ngọc làm nổ tung lại tập trung lại, đứng bên cạnh ông ta.
Tống Thư Văn vừa định ra tay thấy thế đành phải dừng lại.
Thẩm Long Ngọc nói: “Quả là khốn nạn.”
Trưởng lão Tham Vũ cũng không tức giận chút nào: “Khốn nạn thì đã sao, những người này sống hay chết cũng không liên quan đến ta, không thể đánh các ngươi bị thương cũng không hiểu những mệnh lệnh phức tạp, công dụng duy nhất chính là làm lá chắn thịt cho ta. Ta chỉ là xài cho đúng tác dụng mà thôi.”
Ông ta nói xong lại vỗ tay, một bàn tay đột nhiên nổi lên từ dưới chân hắn.
Mức độ kỳ dị của khung cảnh này không thua kém gì cảnh cả trăm người lang thang bên ngoài lúc nãy.
Tống Thư Văn và Thẩm Long Ngọc liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ cũng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ ngoài trẻ con ra còn có thứ gì khác ẩn dưới đất?
Mộ Vân Thâm nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ hơn, Thẩm Long Ngọc vươn tay ngăn hắn lại: “Đứng phía sau ta, không được chạy lung tung!”
Ánh trăng trốn vào bên trong những đám mây.
Mặt đất phía sau trưởng lão Tham Vũ đột nhiên chuyển động, và sự xuất hiện của bàn tay đó chỉ là bắt đầu. Mặt đất sau lưng càng lúc càng nứt ra to hơn, nó chỉ dừng lại trong chớp mắt, sau đó liền chui lên khỏi mặt đất!
Một cái bóng đen sì xuất hiện phía sau trưởng lão Tham Vũ, vô số đất đá đều bắn hết lên người của trưởng lão Tham Vũ!
“?” Trưởng lão Tham Vũ vẫn luôn bình tĩnh bỗng mở to hai mắt, có lẽ ông ta còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã nhảy lên, một cánh tay siết chặt lấy cổ ông ta, sau đó dùng tay còn lại rút kiếm của ông ta ra, sau đó ôm chặt lấy ông ta.
Thân thể của trưởng lão Tham Vũ vốn đã yếu ớt, cộng thêm sức lực của hắn ta quá lớn nên ông ta không thể vùng ra được!
Ánh trăng ló đầu ra khỏi những tầng mây và chiếu vào khuôn mặt của người thổ dân nhỏ nọ.
Tống Thư Văn nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình, chỉ vào phía trước mà cà lăm: “Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa...”
“Hoa cái đầu ngươi, mau tranh thủ tới giúp hắn!” Thẩm Long Ngọc hét lên.
Người chui ra từ mặt đất kia đúng là Hoa Mai Kim.
Thẩm Long Ngọc sắp xếp hắn ta và Sử Thanh canh giữ lối vào cửa thôn để phòng ngừa Ma giáo trốn thoát. Hắn ta để Sử Thanh canh chừng mấy người kia còn bản thân thì đi ngược lên chỗ ở trên cao gần đó.
Sau khi đến đây, vị tứ sư huynh này tìm kiếm xung quanh không có kết quả, liền lấy ra phương pháp kém cỏi của bản thân. Không biết có phải mấy hôm trước đã rèn được công phu hay không, hôm nay đào đata chỉ cảm thấy cảm xúc rất tốt, vậy mà chỉ không bao lâu liền đào được một cái động. Hơn một nửa ma tu đã bỏ chạy, trong động chỉ còn lác đác vài tên. Bọn họ không ngờ sẽ có người đào động vào nên đều ngơ ngác nhìn nhau, lại bị tứ sư huynh mạnh mẽ bắt lại hết.
Hoa Mai Kim nhàn rỗi ở bên dưới nửa ngày tự nhiên nghe được tiếng đánh nhau từ bên trên truyền xuống, hình như còn có cả tiếng của đại sư huynh và tiểu sư đệ. Hắn ta muốn giúp Thẩm Long Ngọc một tay nên lại tiếp tục nghề đào đất cũ để đào đất, và đó là lý do tại sao hắn ta lại đột ngột xuất hiện như vậy.
Mấy người vừa ngự kiếm tới giữa không trung đã nhìn thấy phía xa phát ra ánh sáng rực rỡ, sau khi tới gần còn có thể nghe thấy âm thanh “vù vù” mà mũi kiếm phát ra.
Kiếm khí màu đỏ độc ác cổ quái, kiếm khí màu vàng kiêu ngạo lạnh thấu xương, nơi mũi kiếm khí giao nhau nổi lên một cơn gió lớn, từng đợt kiếm khi giống như muốn cắt nát màn đêm yên tĩnh ướt át.
Mặc dù Tống Thư Văn rất lười tu hành, nhưng ngày thường hắn ta vẫn thường xuyên luận bàn với Thẩm Long Ngọc, vừa liếc qua hắn ta đã nhận ra kiếm khí của Phục Lân: “Trận chiến này của sư huynh đúng thật là lớn... Hai người các ngươi đứng yên đây, chớ chạy lung tung. Ta đi xem thử.”
Hắn ta cẩn thận tránh đi kiếm khí tán loạn khắp nơi, chậm rãi tới gần Thẩm Long Ngọc.
Thực lực của đại sư huynh ở bên trong đám người cùng thế hệ là không có đối thủ, có thể thấy người ở đối diện cũng không phải dễ đối phó. Nhưng cho dù như thế, kiếm khí của Thẩm Long Ngọc vẫn cứ điên cuồng nóng nảy.
Càng ngày càng gần.
Tống Thư Văn đang định lại gần để quan sát kỹ hơn, tự nhiên phía trước lại truyền tới một giọng nói rất quen thuộc:
“Đại sư huynh! Tỉnh lại!”
Đó là giọng nói của một đứa bé.
Tống Thư Văn sửng sốt.
Sao hắn ta dám đưa Mộ Phong Vân đi khiêu chiến với người ta?
...
“Đây không phải là lúc đánh nhau với hắn!”
“Sư huynh!”
Hành động Thẩm Long Ngọc ngưng lại một chút.
Mộ Phong Vân nói đúng.
Mặc dù người này đáng bị đánh, nhưng bây giờ chưa tới thời cơ!
Hắn ta dừng kiếm thế lại, nghiêng người tránh được đòn tấn công của trưởng lão Tham Vũ, một tay ôm lấy người Mộ Phong Vân, cả hai cùng nhảy lên nóc nhà.
Quả thật hắn ta đã mất kiểm soát.
Lúc đánh nhau với trưởng lão Tham Vũ, đứa nhóc này vẫn luôn ở bên cạnh hắn ta, nếu không chú ý có thể sẽ làm hắn bị thương. Bây giờ nghĩ lại, hắn ta không khỏi có chút sợ hãi.
Thẩm Long Ngọc vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Cả người Mộ Phong Vân đều đông cứng lại, sau khi được Thẩm Long Ngọc vỗ nhẹ trấn an, hắn mới dần thả lỏng, và lặng lẽ chôn mặt vào vai hắn ta.
Dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Long Ngọc, hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Trong ấn tượng của hắn, tuy rằng tính tình đại sư huynh rất nóng nảy lại thích nổi giận nhưng bản tính kiêu ngạo của hắn ta làm cho sự giận dữ mang theo chút khinh thường và khinh miệt. Nhưng vừa rồi, ngay lúc trưởng lão Tham Vũ nói ra câu đó, Thẩm Long Ngọc đã hoàn toàn bùng nổ, đánh mất lý trí, vung kiếm chém về phía người nọ.
Có thể hắn ta không để ý, nhưng Mộ Phong Vân có thể nhìn thấy rõ, mặc dù kiếm khí của trưởng lão Tham Vũ không trực tiếp chạm vào Thẩm Long Ngọc, nhưng lại sượt qua để lại trên cơ thể Thẩm Long Ngọc nhiều miệng vết thương nhỏ.
Nhưng dường như hắn ta không hề cảm giác được chút nào, giống như chỉ cần hắn ta có thể giết được trưởng lão Tham Vũ thì đến mạng cũng không cần. Ngược lại thì mình còn đi lo lắng thay hắn ta.
“Thật xin lỗi.” Thẩm Long Ngọc trầm giọng nói: “Vừa rồi ta không khống chế được mình khiến ngươi sợ hãi rồi.”
Mộ Phong Vân ôm chặt Thẩm Long Ngọc, một lúc sau mới buồn buồn nói: “Sau này huynh đừng như thế nữa.”
“Ta biết rồi.” Thẩm Y Thần an ủi.
“Huynh biết cái rắm!”
“Này.” Thẩm Y Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại liền thấy người tới là Tống Thư Văn: “Ngươi ít nói vài câu thì chết sao...”
“Muốn ta ít nói thì trước tiên huynh đừng làm ra mấy chuyện không hợp lẽ thường.” Tống Thư Văn phàn nàn:
“Cả ngày làm toàn những chuyện không yên lòmg, lúc về còn hại ta phải nghe Khưu sư thúc cằn nhằn! Trên đường tới ta gặp Lý Khuê Nhuế, nghe hắn nói huynh ném hai đứa trẻ con bọn họ ở trong phòng rồi chạy đi chỗ khác?”
Thẩm Long Ngọc còn chưa kịp trả lời, Tống Thư Văn lại nói: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy, huynh thật sự rất can đảm! Cũng may chúng ta tới kịp lúc, nếu không huynh xem hắn có thể trở về nguyên vẹn hay không!”
Tống Thư Văn thở dốc một hơi, đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy phía sau có người ho hai tiếng.
Hắn ta quay lại, liếc thoáng qua người ngồi giữa hai người có hơi khác biệt, mà người nọ có vẻ là thủ lĩnh: “Người này là ai vậy?”
“Trưởng lão Tham Vũ, lão đại của đám ma tu ở đây.” Thẩm Long Ngọc biết Lý Khuê Nhuế không sao, nhưng cũng không vội vàng rời đi: “Lúc ta tới đây vốn dĩ muốn dùng linh thức để thăm dò xem bên dưới có cái gì, nhưng lại bị một linh thức khác ngăn cản.”
“Phía dưới có chuyện ẩn bên trong?”
“Đúng.”
“Vậ bây giờ phải làm sao?”
“Ngươi đưa Phong Vân đi trước, ta sẽ tìm cách cố gắng dẫn dắt hắn ra khỏi chỗ này. Bây giờ cả ta và ngươi đều không phải là đối thủ của hắn. Chỉ có thể câu giờ xem có giải cứu được người bên dưới hay không.”
Tống Thư Văn gật đầu: “Được.”
Hắn ta đưa tay về phía Mộ Phong Vân: “Lại đây.”
Mộ Phong Vân ngoan ngoãn kéo ống tay áo Tống Thư Văn, một lớn một nhỏ quay người muốn đi, nhưng lại đụng vào một bức tường không khí rắn chắc, trong mắt lập tức nổi đom đóm.
“Mộ Phong Vân!” Thẩm Long Ngọc vội vàng kéo hắn qua: “Tống Thư Văn, ngươi có chuyện gì vậy!”
“Ui da...” Một tay Tống Thư Văn xoa đầu, một tay gõ bức tường không khí trước mặt: “Chuyện này có thể trách ta sao?! Ở đây có kết giới!”
Đương nhiên đầu sỏ gây tội là trưởng lão Tham Vũ, ông ta nheo mắt, có vẻ như đang cười nhạo bọn họ: “Thấy mấy huynh đệ các ngươi trò chuyện rất vui vẻ nên ta cũng không làm phiền. Chỉ là các vị cũng đừng quên sự tồn tại của ta.”
“Nhìn xem dáng vẻ của các ngươi hẳn là đã biết rõ phía dưới có cái gì cho nên ta sẽ không giấu diếm. Chỉ là ta tuyệt đối không thể để các ngươi cứu người bên dưới ra. Bây giờ ta không muốn giết các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng mong chạy thoát khỏi kết giới này.”
Trưởng lão Tham Vũ vỗ tay, những thôn dân vốn đã bị Thẩm Long Ngọc làm nổ tung lại tập trung lại, đứng bên cạnh ông ta.
Tống Thư Văn vừa định ra tay thấy thế đành phải dừng lại.
Thẩm Long Ngọc nói: “Quả là khốn nạn.”
Trưởng lão Tham Vũ cũng không tức giận chút nào: “Khốn nạn thì đã sao, những người này sống hay chết cũng không liên quan đến ta, không thể đánh các ngươi bị thương cũng không hiểu những mệnh lệnh phức tạp, công dụng duy nhất chính là làm lá chắn thịt cho ta. Ta chỉ là xài cho đúng tác dụng mà thôi.”
Ông ta nói xong lại vỗ tay, một bàn tay đột nhiên nổi lên từ dưới chân hắn.
Mức độ kỳ dị của khung cảnh này không thua kém gì cảnh cả trăm người lang thang bên ngoài lúc nãy.
Tống Thư Văn và Thẩm Long Ngọc liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ cũng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ ngoài trẻ con ra còn có thứ gì khác ẩn dưới đất?
Mộ Vân Thâm nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ hơn, Thẩm Long Ngọc vươn tay ngăn hắn lại: “Đứng phía sau ta, không được chạy lung tung!”
Ánh trăng trốn vào bên trong những đám mây.
Mặt đất phía sau trưởng lão Tham Vũ đột nhiên chuyển động, và sự xuất hiện của bàn tay đó chỉ là bắt đầu. Mặt đất sau lưng càng lúc càng nứt ra to hơn, nó chỉ dừng lại trong chớp mắt, sau đó liền chui lên khỏi mặt đất!
Một cái bóng đen sì xuất hiện phía sau trưởng lão Tham Vũ, vô số đất đá đều bắn hết lên người của trưởng lão Tham Vũ!
“?” Trưởng lão Tham Vũ vẫn luôn bình tĩnh bỗng mở to hai mắt, có lẽ ông ta còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã nhảy lên, một cánh tay siết chặt lấy cổ ông ta, sau đó dùng tay còn lại rút kiếm của ông ta ra, sau đó ôm chặt lấy ông ta.
Thân thể của trưởng lão Tham Vũ vốn đã yếu ớt, cộng thêm sức lực của hắn ta quá lớn nên ông ta không thể vùng ra được!
Ánh trăng ló đầu ra khỏi những tầng mây và chiếu vào khuôn mặt của người thổ dân nhỏ nọ.
Tống Thư Văn nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình, chỉ vào phía trước mà cà lăm: “Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa...”
“Hoa cái đầu ngươi, mau tranh thủ tới giúp hắn!” Thẩm Long Ngọc hét lên.
Người chui ra từ mặt đất kia đúng là Hoa Mai Kim.
Thẩm Long Ngọc sắp xếp hắn ta và Sử Thanh canh giữ lối vào cửa thôn để phòng ngừa Ma giáo trốn thoát. Hắn ta để Sử Thanh canh chừng mấy người kia còn bản thân thì đi ngược lên chỗ ở trên cao gần đó.
Sau khi đến đây, vị tứ sư huynh này tìm kiếm xung quanh không có kết quả, liền lấy ra phương pháp kém cỏi của bản thân. Không biết có phải mấy hôm trước đã rèn được công phu hay không, hôm nay đào đata chỉ cảm thấy cảm xúc rất tốt, vậy mà chỉ không bao lâu liền đào được một cái động. Hơn một nửa ma tu đã bỏ chạy, trong động chỉ còn lác đác vài tên. Bọn họ không ngờ sẽ có người đào động vào nên đều ngơ ngác nhìn nhau, lại bị tứ sư huynh mạnh mẽ bắt lại hết.
Hoa Mai Kim nhàn rỗi ở bên dưới nửa ngày tự nhiên nghe được tiếng đánh nhau từ bên trên truyền xuống, hình như còn có cả tiếng của đại sư huynh và tiểu sư đệ. Hắn ta muốn giúp Thẩm Long Ngọc một tay nên lại tiếp tục nghề đào đất cũ để đào đất, và đó là lý do tại sao hắn ta lại đột ngột xuất hiện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất