Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện
Chương 32
Mộ Phong Vân cảm thấy có ai đó nhéo nhéo tay mình.
“Lạnh sao?"
“Một chút.” Mộ Phong Vân đáp.
Thẩm Long Ngọc nói: “Trở về mặc thêm quần áo đi. Hiện tại đã là mùa thu, không so được với mùa hè. Bất kể ban ngày thời tiết nóng như thế nào thì trong gió cũng sẽ có chút se lạnh.”
Như tán đồng với lời nói của hắn ta, một chiếc lá từ cái cây phía trước nhẹ nhàng rơi xuống.
Đúng thật là đã đến mùa thu rồi.
Khi tôi lần đầu tiên đến, rõ ràng là mùa hè. Thấm thoát đã ở đây lâu như vậy.
Vài tháng nghe có vẻ không ngắn, nhưng nó giống như đếm vịt. Khi đếm thì không thấy gì, thậm chí còn cảm thấy hơi lâu, đến khi đếm xong. Thực tế là nó khá nhanh.
Mộ Phong Vân nhìn chằm chằm vào chiếc lá nhỏ có chút vàng úa phía trên phiến lá, rồi thở dài.
Thẩm Long Ngọc nghe thấy âm thanh này, vẫn không tập trung như cũ, ánh mắt dò xét phía trước rồi đi qua.
Hắn ta cho rằng Mộ Phong Vân vẫn còn lo lắng chuyện vừa rồi, an ủi nói: “Chuyện Chính Linh Tông, ngươi không phải lo lắng. Chỉ cần ngươi không muốn rời đi, bọn ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ừ.”
Ít nhất thì hiện tại, hắn vẫn có Thiên Quy Môn chờ hắn, xung quanh hắn cũng có rất nhiều người, vậy là đủ rồi. Miễn là hắn tự mình luyện tập chăm chỉ, nói không chừng có thể sẽ thay đổi được lai được định sẵn trong sách.
Nghĩ như vậy, nên con đường trước mặt hắn dường như đã trở nên rộng hơn rất nhiều.
Ơ, tại sao nó vẫn tiếp tục thay đổi.
Mộ Phong Vân đưa tay dụi mắt, được lắm, con đường vừa rồi mở rộng giờ đã biến thành hai.
“...” Hắn nhướng mày, còn chưa kịp dừng lại, xem xét chuyện kỳ quái này, một... Hai..., hắn chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt.
Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn đã đến nơi ở của Thẩm Long Ngọc.
Cả nhà chỉ có một mình Mộ Phong Vân, nơi rất yên tĩnh. Ngay cả âm thanh yếu ớt của ánh lửa trên ngọn đèn cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Có vẻ như đã đến giờ thắp đèn.
Mộ Phong Vân đưa tay phải ra khỏi chăn và chạm mu bàn tay lên trán.
Nó rất nóng, bị sốt rồi sao?
Nếu không, cũng không có cách nào để giải thích cho việc ngất xỉu đột ngột.
Không có vết thương nào trên cơ thể hắn, có lẽ là Thẩm Long Ngọc đã kịp thời phát hiện ra nên đã đỡ mình.
Nhưng những người khác không có ở đây.
Mộ Phong Vân cởi bỏ chiếc chăn bông đang quấn quanh mình, ngồi dậy, chống lại sự chóng mặt và nhìn xung quanh.
Trên bàn có một cái lò đất nung và một cái bát sứ. Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, mùi hương từ trong lò đất nung tỏa ra nồng nặc khắp căn phòng.
Vì vậy, hắn kéo chăn bông ra, lấy áo khoác bên cạnh mặc vào rồi bước đến bên bàn.
Bên ngoài lò đất nung không quá nóng, hẳn là nó đã đốt được một thời gian rồi.
Mộ Phong Vân đổ thuốc vào bát và uống hết.
Sau khi uống một bát, trong lò đất nung vẫn còn đọng lại rất nhiều, Mộ Phong Vân không khỏi cảm thấy đau đầu.
Không biết ai đã làm ra loại thuốc này, đặc, đắng và chát, bên trong còn nhiều cặn, mùi đất nồng nặc, thật sự không phải thứ để người uống. Uống một cái bát gần như không thể chịu đựng được, nếu bụng bấm bụng cố gắng uống hết, đơn giản là sẽ gây chết người.
Nhưng...
Trước đây không phải là Mộ Phong Vân chưa từng bị bệnh, mà là bị bệnh nhưng không ai biết. Bố mẹ bận công việc, sau khi hai người ly hôn, bố và mẹ kế càng không thể chăm sóc hai anh em. Khi bị ốm, hắn thường tự tìm thuốc uống và chờ qua ngày mai là khỏi.
Mặc dù nồi thuốc trước mặt rất kinh khủng, nhưng có rất nhiều thảo dược mà mình không biết, cũng được thêm vào, và một số vẫn còn dính dưới đáy nồi, có thể tưởng tượng rằng người đó chắc hẳn bởi vì thời gian đun quá lâu nên vô tình quên mất.
Hao tâm tổn trí như vậy, làm sao hắn có thể không biết ơn?
Vì vậy, Mộ Phong Vân lại rót ra một bát khác, rưng rưng nước mắt mà uống cạn.
Vừa uống xong còn chưa kịp lau miệng đã có người đẩy cửa bước vào.
Người nọ vừa bước vào, mũi hắn ta liền giật giật hai cái, khuôn mặt thay đổi. Chỉ là, hắn ta nhanh chóng che dấu vẻ mặt kỳ quái nhìn Mộ Phong Vân: “A, tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi.”
Mặc dù người này có vẻ rất ôn hòa, nhưng bởi vì chuyện lúc trước nên Mộ Phong Vân luôn cảm thấy sống chung với hắn ta không được tốt cho lắm.”
Hắn đặt bát xuống: “Tam sư huynh sao lại tới đây.”
Lục Vân Tiên cười nhẹ, xoay người đóng cửa lại, giống như bất đắc dĩ nói: “Để ngươi ở đây một mình, Thẩm Long Ngọc không yên tâm, nên bảo ta đến xem một chút.”
Hắn nhìn cái bát trống rỗng: “Uống hết thuốc rồi ư?”
“Ừ.” Mộ Phong Vân có chút kỳ quái nhìn Lục Vân Tiên, người này bình thường nói ba câu sẽ có một câu khiến người khác không thoải mái, hôm nay sao lại thay đổi như vậy?
Hơn nữa, hắn bị đổ bệnh, có tư liệu tốt như vậy, hắn ta không có đến hai câu chế nhạo thật là không bình thường.
Trong khi nghĩ như vậy, Lục Vân Tiên đã đến trước mặt Mộ Phong Vân và nhìn hắn một cách trịch thượng, vô hình mang lại cảm giác áp bức.
Mộ Phong Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Tam sư huynh, ngươi...”
Còn chưa kịp nói, hắn đột nhiên bị nhéo ở cổ, sau đó lại bị ép vào tường một cách mạnh bạo!
…
Trong Thiên Kim Đường, Hạ Vân Mai khinh bỉ nhìn Thẩm Long Ngọc, người đang quạt lò luyện thuốc bằng một cái quạt lớn.
Nàng vốn định pha thuốc sắc cho sư tôn, nhưng vừa bước vào đã thấy một người đang ngồi xổm trước lò nấu thuốc mà nàng vẫn quen nấu.
Lò thuốc trước mặt người nọ tỏa ra khói thuốc đen ngòm bên trên sôi sùng sục, hấp cách thủy, trên miệng bình dính đồ đen nhẻm, trông không giống như chén thuốc mà là một loại độc dược nào đó.
Hạ Vân Mai ôm hai tay nhìn một hồi, rốt cục không nhịn được nói: “Ta hỏi này sư huynh, rốt cuộc ngươi có làm được không...”
Thẩm Long Ngọc không để ý có người đi vào, hắn ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, bất mãn nói: “Ngươi làm gì vậy! Làm ta giật cả mình!”
Hạ Vân Mai bước tới và xem xét chiếc bình của hắn ta: “Ngươi đang làm gì vậy? Ai bị bệnh sao?”
Ngay khi nàng đến gần khe hở này của gian phòng này, một mùi hăng đột nhiên xông lên.
Hạ Vân Mai không để ý mà hít một ngụm, lập tức mùi này xộc thẳng vào hốc mũi, xông lên đến mắt, khiến nàng đến trắng cả mắt.
Cũng may ý chí nàng kiên định, còn tỉnh táo lại cố hết sức che miệng mũi lui về phía sau hai bước, dựa vào bàn ổn định thân người, kinh hãi nói: “Ngươi muốn độc chết ai vậy!”
“Đi đi!” Thẩm Long Ngọc nấu nửa ngày cũng chưa xong thuốc, hắn ta đã cáu kỉnh, nói chuyện với Hạ Vân Mai liền chọc điên hắn ta lên: “Đang bận rộn! Đừng có lại đây làm phiền!”
Hạ Vân Mai bĩu môi, giật lấy chiếc quạt trong tay hắn ta: “Được rồi, đừng quạt quạt, khói lan khắp phòng rồi, thuốc sắc không nên nấu như vậy, ngươi tránh ra đi!”
“Sao lại,” Thẩm Long Ngọc đứng lên, không tin tưởng nói: “Ngươi muốn giúp ta? Không phải chứ?”
Hạ Vân Mai không hề tức giận khi nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, học theo cách nói của Thẩm Long Ngọc: “Đi đi! Đừng ở đây thêm phiền!”
Nàng bưng cái nồi hỗn độn đặt xuống, đặt một chiếc nồi mới lên, vươn tay cầm lấy một nắm nguyên liệu trên bàn bên cạnh, biết rõ: “Tiểu sư đệ bị bệnh sao?”
“Ừ,” Thẩm Long Ngọc nói, “Sương kính chi thủy không thể so với bình thường, cũng không biết đứa nhỏ đang suy nghĩ cái gì. Nếu là cảm mạo bình thường hai ngày sẽ khỏi, hắn lần này lại rét lạnh thấu xương, đành dùng một chút thuốc để khai thông.”
Hạ Vân Mai sắc hai phần thuốc rồi thản nhiên hỏi: “Bây giờ hắn đang ở một mình trong phòng ư?”
“Vừa rồi Lục Vân Tiên ở đây, ta thấy hắn rảnh rỗi đến nỗi hóa điên, liền bảo hắn ta đi qua xem.”
Hạ Vân Mai nghe vậy liền muốn sặc: “Hắn ta? Hắn ta đáng tin sao!”
Không đáng tin lắm.
Thẩm Long Ngọc dựa vào khung cửa, trong lòng có chút lộn xộn. Hắn ta không thể tìm thấy loại thuốc mà mình vừa nấu, nghi ngờ rằng Lục Vân Tiên đã lấy nhầm nó đem đi rồi.
“...: Thẩm Long Ngọc đứng lên: “Ta trở lại xem một chút.”
……
Thiên Kim Đường và nơi ở không xa nhau lắm, đi đường tắt sẽ chưa đến một nén nhang. Đoán chừng thuốc sẽ phải mất một thời gian dài mới nấu xong, Thẩm Long Ngọc yên lòng rời đi.
Đường tắt tuy gần nhưng không dễ tìm. Bởi vì Thẩm Long Ngọc hôm nay mới khai đường nên cỏ ven đường vẫn còn rất tồi tàn.
Thẩm Long Ngọc bước đi vội vàng trên con đường tắt, cũng may bát thuốc thoạt nhìn có vẻ không đúng, Mộ Phong Vân có lẽ sẽ không uống hết.
Còn cả Lục Vân Tiên nữa, chưa kịp nhìn mà đã bưng đồ chạy đi!
Thẩm Long Ngọc chú tâm, nên không nhận thấy rằng có thứ gì đó đang ở trong đám cỏ rậm rạp này.
Đột nhiên, một lực kéo truyền đến.
Có thứ gì đó vướng vào mắt cá chân của hắn ta!
Thẩm Long Ngọc giật mình, và nhìn xuống, một bàn tay đẫm máu đã nắm lấy hắn ta.
Ai đó?
“Lạnh sao?"
“Một chút.” Mộ Phong Vân đáp.
Thẩm Long Ngọc nói: “Trở về mặc thêm quần áo đi. Hiện tại đã là mùa thu, không so được với mùa hè. Bất kể ban ngày thời tiết nóng như thế nào thì trong gió cũng sẽ có chút se lạnh.”
Như tán đồng với lời nói của hắn ta, một chiếc lá từ cái cây phía trước nhẹ nhàng rơi xuống.
Đúng thật là đã đến mùa thu rồi.
Khi tôi lần đầu tiên đến, rõ ràng là mùa hè. Thấm thoát đã ở đây lâu như vậy.
Vài tháng nghe có vẻ không ngắn, nhưng nó giống như đếm vịt. Khi đếm thì không thấy gì, thậm chí còn cảm thấy hơi lâu, đến khi đếm xong. Thực tế là nó khá nhanh.
Mộ Phong Vân nhìn chằm chằm vào chiếc lá nhỏ có chút vàng úa phía trên phiến lá, rồi thở dài.
Thẩm Long Ngọc nghe thấy âm thanh này, vẫn không tập trung như cũ, ánh mắt dò xét phía trước rồi đi qua.
Hắn ta cho rằng Mộ Phong Vân vẫn còn lo lắng chuyện vừa rồi, an ủi nói: “Chuyện Chính Linh Tông, ngươi không phải lo lắng. Chỉ cần ngươi không muốn rời đi, bọn ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ừ.”
Ít nhất thì hiện tại, hắn vẫn có Thiên Quy Môn chờ hắn, xung quanh hắn cũng có rất nhiều người, vậy là đủ rồi. Miễn là hắn tự mình luyện tập chăm chỉ, nói không chừng có thể sẽ thay đổi được lai được định sẵn trong sách.
Nghĩ như vậy, nên con đường trước mặt hắn dường như đã trở nên rộng hơn rất nhiều.
Ơ, tại sao nó vẫn tiếp tục thay đổi.
Mộ Phong Vân đưa tay dụi mắt, được lắm, con đường vừa rồi mở rộng giờ đã biến thành hai.
“...” Hắn nhướng mày, còn chưa kịp dừng lại, xem xét chuyện kỳ quái này, một... Hai..., hắn chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt.
Khi tỉnh dậy lần nữa, hắn đã đến nơi ở của Thẩm Long Ngọc.
Cả nhà chỉ có một mình Mộ Phong Vân, nơi rất yên tĩnh. Ngay cả âm thanh yếu ớt của ánh lửa trên ngọn đèn cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Có vẻ như đã đến giờ thắp đèn.
Mộ Phong Vân đưa tay phải ra khỏi chăn và chạm mu bàn tay lên trán.
Nó rất nóng, bị sốt rồi sao?
Nếu không, cũng không có cách nào để giải thích cho việc ngất xỉu đột ngột.
Không có vết thương nào trên cơ thể hắn, có lẽ là Thẩm Long Ngọc đã kịp thời phát hiện ra nên đã đỡ mình.
Nhưng những người khác không có ở đây.
Mộ Phong Vân cởi bỏ chiếc chăn bông đang quấn quanh mình, ngồi dậy, chống lại sự chóng mặt và nhìn xung quanh.
Trên bàn có một cái lò đất nung và một cái bát sứ. Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, mùi hương từ trong lò đất nung tỏa ra nồng nặc khắp căn phòng.
Vì vậy, hắn kéo chăn bông ra, lấy áo khoác bên cạnh mặc vào rồi bước đến bên bàn.
Bên ngoài lò đất nung không quá nóng, hẳn là nó đã đốt được một thời gian rồi.
Mộ Phong Vân đổ thuốc vào bát và uống hết.
Sau khi uống một bát, trong lò đất nung vẫn còn đọng lại rất nhiều, Mộ Phong Vân không khỏi cảm thấy đau đầu.
Không biết ai đã làm ra loại thuốc này, đặc, đắng và chát, bên trong còn nhiều cặn, mùi đất nồng nặc, thật sự không phải thứ để người uống. Uống một cái bát gần như không thể chịu đựng được, nếu bụng bấm bụng cố gắng uống hết, đơn giản là sẽ gây chết người.
Nhưng...
Trước đây không phải là Mộ Phong Vân chưa từng bị bệnh, mà là bị bệnh nhưng không ai biết. Bố mẹ bận công việc, sau khi hai người ly hôn, bố và mẹ kế càng không thể chăm sóc hai anh em. Khi bị ốm, hắn thường tự tìm thuốc uống và chờ qua ngày mai là khỏi.
Mặc dù nồi thuốc trước mặt rất kinh khủng, nhưng có rất nhiều thảo dược mà mình không biết, cũng được thêm vào, và một số vẫn còn dính dưới đáy nồi, có thể tưởng tượng rằng người đó chắc hẳn bởi vì thời gian đun quá lâu nên vô tình quên mất.
Hao tâm tổn trí như vậy, làm sao hắn có thể không biết ơn?
Vì vậy, Mộ Phong Vân lại rót ra một bát khác, rưng rưng nước mắt mà uống cạn.
Vừa uống xong còn chưa kịp lau miệng đã có người đẩy cửa bước vào.
Người nọ vừa bước vào, mũi hắn ta liền giật giật hai cái, khuôn mặt thay đổi. Chỉ là, hắn ta nhanh chóng che dấu vẻ mặt kỳ quái nhìn Mộ Phong Vân: “A, tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi.”
Mặc dù người này có vẻ rất ôn hòa, nhưng bởi vì chuyện lúc trước nên Mộ Phong Vân luôn cảm thấy sống chung với hắn ta không được tốt cho lắm.”
Hắn đặt bát xuống: “Tam sư huynh sao lại tới đây.”
Lục Vân Tiên cười nhẹ, xoay người đóng cửa lại, giống như bất đắc dĩ nói: “Để ngươi ở đây một mình, Thẩm Long Ngọc không yên tâm, nên bảo ta đến xem một chút.”
Hắn nhìn cái bát trống rỗng: “Uống hết thuốc rồi ư?”
“Ừ.” Mộ Phong Vân có chút kỳ quái nhìn Lục Vân Tiên, người này bình thường nói ba câu sẽ có một câu khiến người khác không thoải mái, hôm nay sao lại thay đổi như vậy?
Hơn nữa, hắn bị đổ bệnh, có tư liệu tốt như vậy, hắn ta không có đến hai câu chế nhạo thật là không bình thường.
Trong khi nghĩ như vậy, Lục Vân Tiên đã đến trước mặt Mộ Phong Vân và nhìn hắn một cách trịch thượng, vô hình mang lại cảm giác áp bức.
Mộ Phong Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Tam sư huynh, ngươi...”
Còn chưa kịp nói, hắn đột nhiên bị nhéo ở cổ, sau đó lại bị ép vào tường một cách mạnh bạo!
…
Trong Thiên Kim Đường, Hạ Vân Mai khinh bỉ nhìn Thẩm Long Ngọc, người đang quạt lò luyện thuốc bằng một cái quạt lớn.
Nàng vốn định pha thuốc sắc cho sư tôn, nhưng vừa bước vào đã thấy một người đang ngồi xổm trước lò nấu thuốc mà nàng vẫn quen nấu.
Lò thuốc trước mặt người nọ tỏa ra khói thuốc đen ngòm bên trên sôi sùng sục, hấp cách thủy, trên miệng bình dính đồ đen nhẻm, trông không giống như chén thuốc mà là một loại độc dược nào đó.
Hạ Vân Mai ôm hai tay nhìn một hồi, rốt cục không nhịn được nói: “Ta hỏi này sư huynh, rốt cuộc ngươi có làm được không...”
Thẩm Long Ngọc không để ý có người đi vào, hắn ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, bất mãn nói: “Ngươi làm gì vậy! Làm ta giật cả mình!”
Hạ Vân Mai bước tới và xem xét chiếc bình của hắn ta: “Ngươi đang làm gì vậy? Ai bị bệnh sao?”
Ngay khi nàng đến gần khe hở này của gian phòng này, một mùi hăng đột nhiên xông lên.
Hạ Vân Mai không để ý mà hít một ngụm, lập tức mùi này xộc thẳng vào hốc mũi, xông lên đến mắt, khiến nàng đến trắng cả mắt.
Cũng may ý chí nàng kiên định, còn tỉnh táo lại cố hết sức che miệng mũi lui về phía sau hai bước, dựa vào bàn ổn định thân người, kinh hãi nói: “Ngươi muốn độc chết ai vậy!”
“Đi đi!” Thẩm Long Ngọc nấu nửa ngày cũng chưa xong thuốc, hắn ta đã cáu kỉnh, nói chuyện với Hạ Vân Mai liền chọc điên hắn ta lên: “Đang bận rộn! Đừng có lại đây làm phiền!”
Hạ Vân Mai bĩu môi, giật lấy chiếc quạt trong tay hắn ta: “Được rồi, đừng quạt quạt, khói lan khắp phòng rồi, thuốc sắc không nên nấu như vậy, ngươi tránh ra đi!”
“Sao lại,” Thẩm Long Ngọc đứng lên, không tin tưởng nói: “Ngươi muốn giúp ta? Không phải chứ?”
Hạ Vân Mai không hề tức giận khi nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, học theo cách nói của Thẩm Long Ngọc: “Đi đi! Đừng ở đây thêm phiền!”
Nàng bưng cái nồi hỗn độn đặt xuống, đặt một chiếc nồi mới lên, vươn tay cầm lấy một nắm nguyên liệu trên bàn bên cạnh, biết rõ: “Tiểu sư đệ bị bệnh sao?”
“Ừ,” Thẩm Long Ngọc nói, “Sương kính chi thủy không thể so với bình thường, cũng không biết đứa nhỏ đang suy nghĩ cái gì. Nếu là cảm mạo bình thường hai ngày sẽ khỏi, hắn lần này lại rét lạnh thấu xương, đành dùng một chút thuốc để khai thông.”
Hạ Vân Mai sắc hai phần thuốc rồi thản nhiên hỏi: “Bây giờ hắn đang ở một mình trong phòng ư?”
“Vừa rồi Lục Vân Tiên ở đây, ta thấy hắn rảnh rỗi đến nỗi hóa điên, liền bảo hắn ta đi qua xem.”
Hạ Vân Mai nghe vậy liền muốn sặc: “Hắn ta? Hắn ta đáng tin sao!”
Không đáng tin lắm.
Thẩm Long Ngọc dựa vào khung cửa, trong lòng có chút lộn xộn. Hắn ta không thể tìm thấy loại thuốc mà mình vừa nấu, nghi ngờ rằng Lục Vân Tiên đã lấy nhầm nó đem đi rồi.
“...: Thẩm Long Ngọc đứng lên: “Ta trở lại xem một chút.”
……
Thiên Kim Đường và nơi ở không xa nhau lắm, đi đường tắt sẽ chưa đến một nén nhang. Đoán chừng thuốc sẽ phải mất một thời gian dài mới nấu xong, Thẩm Long Ngọc yên lòng rời đi.
Đường tắt tuy gần nhưng không dễ tìm. Bởi vì Thẩm Long Ngọc hôm nay mới khai đường nên cỏ ven đường vẫn còn rất tồi tàn.
Thẩm Long Ngọc bước đi vội vàng trên con đường tắt, cũng may bát thuốc thoạt nhìn có vẻ không đúng, Mộ Phong Vân có lẽ sẽ không uống hết.
Còn cả Lục Vân Tiên nữa, chưa kịp nhìn mà đã bưng đồ chạy đi!
Thẩm Long Ngọc chú tâm, nên không nhận thấy rằng có thứ gì đó đang ở trong đám cỏ rậm rạp này.
Đột nhiên, một lực kéo truyền đến.
Có thứ gì đó vướng vào mắt cá chân của hắn ta!
Thẩm Long Ngọc giật mình, và nhìn xuống, một bàn tay đẫm máu đã nắm lấy hắn ta.
Ai đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất