Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện
Chương 42
Không bao lâu sau, đồ ăn nóng hổi được bày trên bàn, sau khi ăn xong hai người định thu dọn đồ đạc rồi hôm nay lại tiếp tục đi mua sắm.
Nhưng lúc lên đến tầng hai, Mộ Phong Vân chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cửa phòng của Thẩm Long Ngọc và Dịch Ngọc Mai đóng, nhưng lại không có một âm thanh nào từ bên trong.
Theo lý mà nói, Dung Phó Tinh dẫn theo một nhóm người hùng hùng hùng hổ hổ đi bắt hai tên nhóc, cho dù không đến mức long trời nở đất nhưng cũng sẽ không đến mức yên tĩnh như vậy.
Và cánh cửa vẫn chưa đóng... Mộ Phong Vân cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Chẳng lẽ hai người kia chuồn đi rồi.” Thẩm Long Ngọc cười tủm tỉm: "Ta đoán, lúc nghe thấy chúng ta dưới lầu nói chuyện bên dưới liền chuồn đi rồi."
"..." Yêu đương thôi cũng thật khó khăn mà.
“Đi thôi, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải nhanh chóng mới được. Hôm nay còn rất nhiều việc phải làm.” Thẩm Long Ngọc nói xong rồi bước vào phòng: “Đồ của người khác đại khái cũng đã mua xong hết, nhưng của Khưu sư thúc còn một danh sách dài chưa xong đâu. Đệ đi thu dọn đồ đạc, còn ta sẽ khiêng đồ đạc lên xe bò. "
"Được."
…
“Soạt!”
Tiếng chổi quét trên nền phiến đá xanh, tạo ra âm thanh vui tai.
Sáng sớm nay lại có một trận tuyết rơi nữa, tuy không lớn nhưng cũng đọng lại một lớp mỏng trên con đường trên núi. Lúc này, hai bóng người đang từ từ di chuyển từng chút một, cây chổi trên tay của họ không ngừng quét xuống.
Chỉ là, nhìn con đường dưới chân của hai người, rõ ràng vô cùng nhức mắt.
Nhìn qua, tuy có thể thấy được những phiến đá màu xanh phía bên trái đường núi, nhưng dường như chúng lại bị một mảng màu trắng xóa của tuyết bao phủ lên. Phía bên phải lại trái ngược hoàn toàn, tuyết không chỉ được dọn dẹp kỹ càng mà dường như những phiến đá xanh ít bụi đất và sạch sẽ hơn.
"Không được! Ta không quét nữa đâu! Cứ như vậy thôi!" Lục Vân Thiên đập cây chổi xuống đất, tâm trạng không vui nói: "Hôm qua, ta vừa quét xong, sáng nay tuyết lại rơi, chơi ta sao!"
Cứ đến mùa đông, Thiên Hồi Môn sẽ lần lượt bố trí người quét dọn đường núi, cứ mười ngày một lần. Mặc dù ngày thường tuyết cứ rơi rồi lại ngừng nhưng hầu như chỉ cần quét một lần từ ba đến năm ngày là đủ. Ai có thể ngờ rằng năm nay tuyết lại rơi nhiều đến vậy, thậm chí cứ mấy ngày là lại phải quét một lần.
Trong hai ngày nay, trùng hợp là tính tình của Thẩm Long Ngọc và Lục Vân Thiên do đang phải làm nhiệm vụ nên cũng không được tốt lắm.
Lục Vân Thiên nghĩ, tên Thẩm Long Ngọc vốn dĩ lười biếng, hắn ta muốn trốn nhiệm vụ nên sau khi đổi nhiệm vụ thành công với Hoa Mai Kim liền vui vẻ xuống núi, đã vậy còn tự cho mình cái danh người không thể thay thế.
“Nếu sư huynh mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi một lát, ta không sao, ta không cảm thấy mệt mỏi.” Hoa Mai Kim an ủi: “Dù sao cũng chỉ còn một đoạn nữa thôi, ta quét một chút là xong thôi. "
Lục Vân Tiên dường như đã đợi câu nói này lâu lắm rồi: "Đây là lời đệ nói đấy, vậy ta về trước nghỉ ngơi đây. Mấy ngày nay, phải dậy sớm quét tuyết, mệt chết Tam sư huynh của đệ rồi. Quét xong nhớ gọi ta một tiếng. "
“Vâng.” Hoa Mai Kim thuận thế cầm lấy cán chổi trong tay, Lục Vân Tiên vươn tay vỗ vỗ vai hắn ta, tìm một phiến đá bằng phẳng bên cạnh, lấy tay phủi tuyết rồi ngồi xuống.
"A..." Hắn ta duỗi hai chân, người dựa vào gốc cây: "Có thể ngả lưng một lúc rồi."
Xa xa có tiếng “Ta đa”, âm thanh truyền đến khiến người nghe không khỏi có chút khó chịu, nói: "Hừ, sống thành cái dạng như vậy rồi mà còn không biết xấu hổ mà ở đấy mà hát hò."
Hoa Mai Kim nói với Lục Vân Tiên: "Sư huynh, bọn họ đã trở về rồi!"
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, không phải vừa mới nói đấy sao.” Lục Vân Tiên nhảy dựng lên, cầm lấy cán chổi trong tay Hoa Mai Kim, quẹt qua hai lần, bất lực nói: “Không thể so đo với mấy người này được, xuống núi vui chơi, tiện thể trốn luôn nhiệm vụ của mình."
Tiếng “Ta đa” quẹo qua đường núi, hai người mới nhận ra hai người kia đang kéo theo bốn con lừa đi tới.
Mộ Phong Vân đang cưỡi lừa, do có chút không quen nên đang chăm chăm nhìn đường đi. Còn đại sư huynh thì vô cùng ung dung, thoải mái, hắn ta tựa vào đống hàng hóa phía sau, nhắm mắt lại không biết đang ngâm nga cái gì.
Con lừa đi được một quãng liền dừng lại, Thẩm Long Ngọc ngồi dậy, cất giọng nói: "Chỗ này dọn xong chưa? Đúng lúc, đồ nhiều quá mà, bọn ta không thể bê hết được, mà xe lừa lại không thể đi vào, hai người giúp bọn ta một tay, chuyển đồ vào trong. "
Hoa Mai Kim thành thật gật đầu: "Được..."
"Được cái rắm ấy! Đệ ngốc sao!" Lục Vân Tiên tức giận nói: "Cứ quét đường núi của đệ đi, sau khi quét sạch thì để họ vào, bảo họ tự đi mà bê đồ!"
"Hứ, tự đệ không muốn thì thôi đi, xúi giục lão Tứ làm gì chứ?" Thẩm Long Ngọc cau mày nói: "Phong Vân, đệ dỡ đồ xuống rồi đi trả xe. Hôm nay, đống đồ này cứ để cho Tam sư huynh chuyển."
Mộ Phong Vân: "..."
Hắn không thể không nghe lời sư huynh nói, nhưng với tính khí của Tam sư huynh thì chưa chắc đã làm đâu.
Hoa Mai Kim: “Vẫn là để đệ làm đi."
“Không được phép động tay vào!” Thẩm Long Ngọc và Lục Vân Thiên đột nhiên đồng thanh.
Hoa Mai Kim bị hai người làm cho hoảng sợ, sững sờ tại chỗ, nhìn Đại sư huynh rồi lại nhìn Tam sư huynh, lúc này hai người đều mang vẻ mặt dữ tợn, hắn không dám động vào.
Lúc này, Thi Thi Lan cùng mấy người khác từ trên lầu đi xuống, kịp thời giải nguy cho Hoa Mai Kim. Một trong số người đó lên tiếng: "Được rồi, được rồi, không phải chỉ là chuyển đồ thôi sao, náo loạn gì chứ. Mới sáng ra đã như vậy rồi, không cần mấy vị phải vất vả nữa."
Tống Thư Văn ra hiệu cho những người phía sau: "Chuyển tới trước đại sảnh của Điện Chính Đức. Ta đã phái người thông báo cho các đệ tử tới lấy đồ rồi."
Vài người vâng lời, tiến lên phía trước.
Sau đó, Tống Thư Văn lại quay đầu lại nhìn đám người Thẩm Long Ngọc, bất lực nói: "Khó khăn lắm mới tập hợp đầy đủ mọi người với nhau mà lại cãi nhau giữa đường như vậy, tốt hơn là trở về đi thu dọn đồ đi. Vài ngày nữa là đến Tết rồi, viện nào cũng lộn xộn như thể mới bị cướp xong vậy."
Câu này nói quả là không sai, Mộ Phong Vân nghiêm túc gật đầu. Mặc dù lúc sư huynh bế quan, hắn luôn tự mình dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp nhưng nào ngờ sự chăm chỉ ngày đêm của mình cứ vậy mà bị tàn phá trong chốc lát.
Lại nói, vào ngày Thẩm Long Ngọc trở về, hắn ta liền lục tung mọi nơi tìm đồ mùa đông, còn bày thêm chút trò vui khiến các viện náo loạn cả lên. Ngày hôm sau, sáng sớm đã phải đi nên không kịp dọn dẹp, sợ rằng bây giờ bên trong đã sớm trở thành bãi chiến trường rồi.
Thẩm Long Ngọc liếc hắn một cái: "Gật cái gì!"
...
Tiếng pháo dưới núi càng lúc càng lớn, mấy năm nay lại càng thêm náo nhiệt, tựa hồ chỉ cần đứng ngay trước Điện Chính Đức là cũng đã có thể ngửi thấy mùi pháo hoa rồi. Trong không khí hân hoan này, Thiên Hồi Môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng để chào đón năm mới cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Mà các đệ tử, dường như giống như vừa được giải thoát sau một năm kìm kẹp, đầy mệt mỏi, ai nấy đầu như phát điên.
Nháy mắt một cái, giao thừa liền đến.
Vào đêm nay, trời lại có tuyết rơi, nhưng thay vì gió bắc rít gào như trước, bông tuyết đêm nay như bị nhiễm chút không khí tết nên ấm áp hơn hẳn.
Cửa sổ trong Điện Chính Đức đều được đóng chặt, mục đích để lưu giữ mùi thơm của căn phòng, nhưng dù vậy vẫn không ngăn được hơi ấm áp từ bên trong đang luồn lách qua các kẽ hở ra ngoài. Những ngọn nến được thắp sáng khắp nơi cũng giúp mọi người cảm thấy ấm áp hơn, những tiếng cười rộn rã vang ra bốn phía.
Đây đã là năm thứ năm rồi, chợt nghĩ rằng một người hoàn toàn xa lạ như mình từ lúc nào đã trở nên quen thuộc với nơi này, lại nhìn thấy một người bên cạnh càng ngày càng chân thực, trong lòng Mộ Phong Vân không tránh khỏi trong lòng có chút xúc động. Hắn cầm tách trà nóng trên tay, nhấp một ngụm rồi lại gắp một miếng sủi cảo, không để ý răng liền cắn phải một đồng tiền.
Những người trên bàn đều căng mắt ra xem.
Mộ Phong Vân nhướng mày, liền nhận lấy khăn tay rồi bịt miệng lại, sau đó để sang một bên , sau đó uống thêm một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Thẩm Long Ngọc liếc hắn một cái: "Như trẻ con vậy."
"Sao lại nói sư đệ như vậy?” Thẩm Cùng Hư liếc hắn ta một cái: "Cô tình gây chuyện hả!"
"Giao thừa rồi àm sư tôn còn phải lo chuyện như vậy sao?" Thẩm Long Ngọc không quan tâm: "Dù sao sư đệ cũng không để ý, đúng không tiểu sư đệ?"
Hắn có thể nói không sao?
Mộ Vân Thâm nuốt xuống miếng sủi cảo xuống: "Đúng vậy, ngày thường sư huynh cũng quen bắt nạt người. Con quen rồi."
“Nhìn đứa nhỏ tội nghiệp này,” Hạ Vân Mai cười cười, sau đó đưa cho hắn một nửa đĩa sủi cảo: “Đừng buồn, sư tỷ cho đệ sủi cảo này.”
Mộ Phong Vân ngơ ngác.
Vị sư tỷ này chắc sẽ không đột nhiên tốt bụng vậy chứ? Âm mưu gì chăng?
"Con bé này! Sao vậy! Không muốn ăn nên đẩy cho cho sư đệ sao!" Khưu Hải Trúc vừa thấy động tác liền trừng mắt: "Mới ăn được bao nhiêu chứ? Sao nào, đồ ăn ông đây làm không ăn sao"
"Không ngon bằng một phần..." Hạ Vân Mai lẩm bẩm
"Cái?"
Lục Vân Tiên cố ý nói: "Sư tỷ nói, nhân bánh mà sư thúc làm quá ngấy rồi."
Khưu Hải Trúc tức giận đến nỗi, bộ râu cũng sắp vểnh lên rồi.
"Khưu thúc bít giận" Hoa Mai Kim nói đỡ Khưu Hải Trúc: "Ta thấy món này ăn rất ngon."
"Hừ, vẫn là Mai Kim hiểu chuyện. Đúng là con nhà người ta, nếm thử sơn hào hải vị nên mới biết cái nào mới đúng là cao lương mỹ vị." Khưu Hải Trúc vuốt râu, nhân cơ hội dạy dỗ bọn họ: "Đừng học theo mấy tên tiểu tử này, từng đứa, từng đứa, không ra gì cả."
Đáng tiếc, lũ tiểu tử kia nháy mắt liền ồn ào, không một ai lắng nghe lời ông ta cả.
Bữa ăn trôi qua không lâu sai, bên ngoài mơ hồ vang lên những tiếng âm thanh “Đôm đốp”, mọi người trong khắp phòng chen chúc ở cửa sổ để nhìn ra ngoài.
"Sư tôn! Mau ra ngoài xem xem!" Giọng nói của Khưu Xử Cơ vang lên, sau đó là tiếng pháo càng lúc càng to hơn.
"Thực là phiền phức" Khuôn mặt Khưu Hải Trúc đem theo chút sự đắc ý, vui vẻ: "Sức khỏe của sư bá các người không tốt, không tiện ra ngoài."
Thẩm Cùng Hư nói: "Một năm có mấy ngày được vui vẻ như vậy chứ, đừng làm lũ trẻ mất hứng, nào đi đi ra ngoài thôi."
Khưu Hải Trúc không ngăn được ông ta, đành phải dùng áo choàng dày quấn lại cho ông ta: "Cũng được, ra ngoài tận hưởng không khí vui vẻ một chút, sang năm sẽ không bệnh tật, tai họa."
Mọi người thấy, ngay cả Thẩm Cùng Hư cũng chuẩn bị đi ra ngoài nên vội vàng thu dọn, quấn theo áo ngoài rồi lần lượt đi ra.
Mộ Phong Vân và Thẩm Long Ngọc theo sau Thẩm Cùng Hư, tất cả cùng nhau ra ngoài. Mặc dù bên ngoài trời rất lạnh, nhưng một đám đông đang chen chúc nhau như vậy cũng không tồi.
Các đệ tử ra trước đã sớm bày xong pháo nổ xung quanh, tiếng pháo nổ vang vọng đến tận cách đo hai dặm, từ đây có thể lờ mờ nhìn thấy những ánh lửa lác đác và tiếng cười nói bên sườn núi.
Lông mày của Khưu Hải Trúc giật giật, không khỏi lải nhải: "Mấy đứa, mấy đứa đang nhảy nhót đó! Đừng có mà đốt cả núi đấy!"
Chỉ là bên kia chỉ toàn tiếng “Hi hi ha ha”, cũng không biết có nghe thấy không nữa.
"Được rồi, được rồi, lo nhiều vậy làm gì chứ. Trận tuyết này, gió cũng không to lắm, sao có thể gây ra cháy được chứ?" Thẩm Cùng Hư ho hai tiếng, bất lực nói.
Khưu Hải Trúc nhanh chóng siết chặt quần áo đang quấn trên người: "Hay là trở về đi?"
"Không vội, đợi lát nữa."
Khưu Hải Trúc gật đầu, quay đầu liền nhìn thấy hai người đang xoa xoa, không biết đang làm trò mèo gì nữa, liền hỏi: "Không qua đó chơi sao?”
"Qua chỗ ít người, đợi một lát đã” Thẩm Long Ngọc quay lưng rồi vẫy tay với Khưu Hải Trúc: "Tiếng pháo nổ khiến tai con đau quá."
“Ngươi thì lắm chuyện lắm!” Khưu Hải Trúc trừng mắt nhìn hắn ta, tựa hồ nghĩ tới nợ cũ, nói: “Nhớ hồi nhỏ ngươi cứ tay không mà nghịch pháo như thế, nên bây giờ sợ rồi sao?"
"…"
Nhìn thấy vẻ mặt của su huynh có vẻ không được vui lắm, còn thủ phạm Khưu Hải Trúc thì đang lải nhải nói về chuyện đó, Mộ Phong Vân vội ngắt lời: "Chúng con đi một lát rồi quay lại."
Tuy lời nói ra là vậy, nhưng hắn không thể đảm bảo rằng "Một lát rồi quay lại” là bao lâu. Ngay khi hai người họ rời khỏi Đại điện, Mộ Phong Vân liền nhận ra rằng có vẻ như Thẩm Long Ngọc bí mật âm mưu điều gì đó thì phải. Qủa nhiên hắn đoán không sai mà, sư huynh đi loanh quanh được hai vòng, sau đó ngoắc tay về phía hắn, nói rằng có chỗ này rất hay.
Mộ Phong Vân không biết loại thuốc mê hắn ta mua được đúc trong cái hồ lô kia là gì, nhưng hắn vẫn háo hức đi theo.
Hai người đi một vòng, sau đó đến một bãi đất trống ở lưng chừng núi.
Luc sau, Mộ Phong Vân mới hiểu Thẩm Long Ngọc muốn làm gì.
Hắn nhìn sư huynh: "Huynh muốn đốt núi..."
Thẩm Long Ngọc vỗ mạnh vào lưng hắn: "Đừng nghĩ linh tinh giống Khưu Hải Trúc thế chứ! Mau châm lửa đi!"
Trên mặt đất chất đầy những dây leo, đây chính là thứ rất dễ bắt lửa, rất nhanh một ngọn lửa hồng dữ dội đã được châm lên. Hơn nữa ngọn lửa này cũng không nhỏ, trên mặt đất mơ hồ xuất hiện mấy chữ.
Mộ Phong Vân biết hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi nhếch lên khóe miệng: "Sư huynh, tránh ra một chút."
Thật ra thì không cần hắn phải nói, Thẩm Long Ngọc sớm đã rút lui từ lâu rồi, cả hai đều nín thở.
Hắn siết chặt Hỏa Quyết, từ từ lại gần.
Nhưng tiếng pháo mong đợi đã không vang lên, có một tiếng tang thương theo tiếng gió lọt vào tai hắn.
"Cứu mạng!"
Nhưng lúc lên đến tầng hai, Mộ Phong Vân chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cửa phòng của Thẩm Long Ngọc và Dịch Ngọc Mai đóng, nhưng lại không có một âm thanh nào từ bên trong.
Theo lý mà nói, Dung Phó Tinh dẫn theo một nhóm người hùng hùng hùng hổ hổ đi bắt hai tên nhóc, cho dù không đến mức long trời nở đất nhưng cũng sẽ không đến mức yên tĩnh như vậy.
Và cánh cửa vẫn chưa đóng... Mộ Phong Vân cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Chẳng lẽ hai người kia chuồn đi rồi.” Thẩm Long Ngọc cười tủm tỉm: "Ta đoán, lúc nghe thấy chúng ta dưới lầu nói chuyện bên dưới liền chuồn đi rồi."
"..." Yêu đương thôi cũng thật khó khăn mà.
“Đi thôi, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải nhanh chóng mới được. Hôm nay còn rất nhiều việc phải làm.” Thẩm Long Ngọc nói xong rồi bước vào phòng: “Đồ của người khác đại khái cũng đã mua xong hết, nhưng của Khưu sư thúc còn một danh sách dài chưa xong đâu. Đệ đi thu dọn đồ đạc, còn ta sẽ khiêng đồ đạc lên xe bò. "
"Được."
…
“Soạt!”
Tiếng chổi quét trên nền phiến đá xanh, tạo ra âm thanh vui tai.
Sáng sớm nay lại có một trận tuyết rơi nữa, tuy không lớn nhưng cũng đọng lại một lớp mỏng trên con đường trên núi. Lúc này, hai bóng người đang từ từ di chuyển từng chút một, cây chổi trên tay của họ không ngừng quét xuống.
Chỉ là, nhìn con đường dưới chân của hai người, rõ ràng vô cùng nhức mắt.
Nhìn qua, tuy có thể thấy được những phiến đá màu xanh phía bên trái đường núi, nhưng dường như chúng lại bị một mảng màu trắng xóa của tuyết bao phủ lên. Phía bên phải lại trái ngược hoàn toàn, tuyết không chỉ được dọn dẹp kỹ càng mà dường như những phiến đá xanh ít bụi đất và sạch sẽ hơn.
"Không được! Ta không quét nữa đâu! Cứ như vậy thôi!" Lục Vân Thiên đập cây chổi xuống đất, tâm trạng không vui nói: "Hôm qua, ta vừa quét xong, sáng nay tuyết lại rơi, chơi ta sao!"
Cứ đến mùa đông, Thiên Hồi Môn sẽ lần lượt bố trí người quét dọn đường núi, cứ mười ngày một lần. Mặc dù ngày thường tuyết cứ rơi rồi lại ngừng nhưng hầu như chỉ cần quét một lần từ ba đến năm ngày là đủ. Ai có thể ngờ rằng năm nay tuyết lại rơi nhiều đến vậy, thậm chí cứ mấy ngày là lại phải quét một lần.
Trong hai ngày nay, trùng hợp là tính tình của Thẩm Long Ngọc và Lục Vân Thiên do đang phải làm nhiệm vụ nên cũng không được tốt lắm.
Lục Vân Thiên nghĩ, tên Thẩm Long Ngọc vốn dĩ lười biếng, hắn ta muốn trốn nhiệm vụ nên sau khi đổi nhiệm vụ thành công với Hoa Mai Kim liền vui vẻ xuống núi, đã vậy còn tự cho mình cái danh người không thể thay thế.
“Nếu sư huynh mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi một lát, ta không sao, ta không cảm thấy mệt mỏi.” Hoa Mai Kim an ủi: “Dù sao cũng chỉ còn một đoạn nữa thôi, ta quét một chút là xong thôi. "
Lục Vân Tiên dường như đã đợi câu nói này lâu lắm rồi: "Đây là lời đệ nói đấy, vậy ta về trước nghỉ ngơi đây. Mấy ngày nay, phải dậy sớm quét tuyết, mệt chết Tam sư huynh của đệ rồi. Quét xong nhớ gọi ta một tiếng. "
“Vâng.” Hoa Mai Kim thuận thế cầm lấy cán chổi trong tay, Lục Vân Tiên vươn tay vỗ vỗ vai hắn ta, tìm một phiến đá bằng phẳng bên cạnh, lấy tay phủi tuyết rồi ngồi xuống.
"A..." Hắn ta duỗi hai chân, người dựa vào gốc cây: "Có thể ngả lưng một lúc rồi."
Xa xa có tiếng “Ta đa”, âm thanh truyền đến khiến người nghe không khỏi có chút khó chịu, nói: "Hừ, sống thành cái dạng như vậy rồi mà còn không biết xấu hổ mà ở đấy mà hát hò."
Hoa Mai Kim nói với Lục Vân Tiên: "Sư huynh, bọn họ đã trở về rồi!"
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, không phải vừa mới nói đấy sao.” Lục Vân Tiên nhảy dựng lên, cầm lấy cán chổi trong tay Hoa Mai Kim, quẹt qua hai lần, bất lực nói: “Không thể so đo với mấy người này được, xuống núi vui chơi, tiện thể trốn luôn nhiệm vụ của mình."
Tiếng “Ta đa” quẹo qua đường núi, hai người mới nhận ra hai người kia đang kéo theo bốn con lừa đi tới.
Mộ Phong Vân đang cưỡi lừa, do có chút không quen nên đang chăm chăm nhìn đường đi. Còn đại sư huynh thì vô cùng ung dung, thoải mái, hắn ta tựa vào đống hàng hóa phía sau, nhắm mắt lại không biết đang ngâm nga cái gì.
Con lừa đi được một quãng liền dừng lại, Thẩm Long Ngọc ngồi dậy, cất giọng nói: "Chỗ này dọn xong chưa? Đúng lúc, đồ nhiều quá mà, bọn ta không thể bê hết được, mà xe lừa lại không thể đi vào, hai người giúp bọn ta một tay, chuyển đồ vào trong. "
Hoa Mai Kim thành thật gật đầu: "Được..."
"Được cái rắm ấy! Đệ ngốc sao!" Lục Vân Tiên tức giận nói: "Cứ quét đường núi của đệ đi, sau khi quét sạch thì để họ vào, bảo họ tự đi mà bê đồ!"
"Hứ, tự đệ không muốn thì thôi đi, xúi giục lão Tứ làm gì chứ?" Thẩm Long Ngọc cau mày nói: "Phong Vân, đệ dỡ đồ xuống rồi đi trả xe. Hôm nay, đống đồ này cứ để cho Tam sư huynh chuyển."
Mộ Phong Vân: "..."
Hắn không thể không nghe lời sư huynh nói, nhưng với tính khí của Tam sư huynh thì chưa chắc đã làm đâu.
Hoa Mai Kim: “Vẫn là để đệ làm đi."
“Không được phép động tay vào!” Thẩm Long Ngọc và Lục Vân Thiên đột nhiên đồng thanh.
Hoa Mai Kim bị hai người làm cho hoảng sợ, sững sờ tại chỗ, nhìn Đại sư huynh rồi lại nhìn Tam sư huynh, lúc này hai người đều mang vẻ mặt dữ tợn, hắn không dám động vào.
Lúc này, Thi Thi Lan cùng mấy người khác từ trên lầu đi xuống, kịp thời giải nguy cho Hoa Mai Kim. Một trong số người đó lên tiếng: "Được rồi, được rồi, không phải chỉ là chuyển đồ thôi sao, náo loạn gì chứ. Mới sáng ra đã như vậy rồi, không cần mấy vị phải vất vả nữa."
Tống Thư Văn ra hiệu cho những người phía sau: "Chuyển tới trước đại sảnh của Điện Chính Đức. Ta đã phái người thông báo cho các đệ tử tới lấy đồ rồi."
Vài người vâng lời, tiến lên phía trước.
Sau đó, Tống Thư Văn lại quay đầu lại nhìn đám người Thẩm Long Ngọc, bất lực nói: "Khó khăn lắm mới tập hợp đầy đủ mọi người với nhau mà lại cãi nhau giữa đường như vậy, tốt hơn là trở về đi thu dọn đồ đi. Vài ngày nữa là đến Tết rồi, viện nào cũng lộn xộn như thể mới bị cướp xong vậy."
Câu này nói quả là không sai, Mộ Phong Vân nghiêm túc gật đầu. Mặc dù lúc sư huynh bế quan, hắn luôn tự mình dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp nhưng nào ngờ sự chăm chỉ ngày đêm của mình cứ vậy mà bị tàn phá trong chốc lát.
Lại nói, vào ngày Thẩm Long Ngọc trở về, hắn ta liền lục tung mọi nơi tìm đồ mùa đông, còn bày thêm chút trò vui khiến các viện náo loạn cả lên. Ngày hôm sau, sáng sớm đã phải đi nên không kịp dọn dẹp, sợ rằng bây giờ bên trong đã sớm trở thành bãi chiến trường rồi.
Thẩm Long Ngọc liếc hắn một cái: "Gật cái gì!"
...
Tiếng pháo dưới núi càng lúc càng lớn, mấy năm nay lại càng thêm náo nhiệt, tựa hồ chỉ cần đứng ngay trước Điện Chính Đức là cũng đã có thể ngửi thấy mùi pháo hoa rồi. Trong không khí hân hoan này, Thiên Hồi Môn đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng để chào đón năm mới cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Mà các đệ tử, dường như giống như vừa được giải thoát sau một năm kìm kẹp, đầy mệt mỏi, ai nấy đầu như phát điên.
Nháy mắt một cái, giao thừa liền đến.
Vào đêm nay, trời lại có tuyết rơi, nhưng thay vì gió bắc rít gào như trước, bông tuyết đêm nay như bị nhiễm chút không khí tết nên ấm áp hơn hẳn.
Cửa sổ trong Điện Chính Đức đều được đóng chặt, mục đích để lưu giữ mùi thơm của căn phòng, nhưng dù vậy vẫn không ngăn được hơi ấm áp từ bên trong đang luồn lách qua các kẽ hở ra ngoài. Những ngọn nến được thắp sáng khắp nơi cũng giúp mọi người cảm thấy ấm áp hơn, những tiếng cười rộn rã vang ra bốn phía.
Đây đã là năm thứ năm rồi, chợt nghĩ rằng một người hoàn toàn xa lạ như mình từ lúc nào đã trở nên quen thuộc với nơi này, lại nhìn thấy một người bên cạnh càng ngày càng chân thực, trong lòng Mộ Phong Vân không tránh khỏi trong lòng có chút xúc động. Hắn cầm tách trà nóng trên tay, nhấp một ngụm rồi lại gắp một miếng sủi cảo, không để ý răng liền cắn phải một đồng tiền.
Những người trên bàn đều căng mắt ra xem.
Mộ Phong Vân nhướng mày, liền nhận lấy khăn tay rồi bịt miệng lại, sau đó để sang một bên , sau đó uống thêm một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Thẩm Long Ngọc liếc hắn một cái: "Như trẻ con vậy."
"Sao lại nói sư đệ như vậy?” Thẩm Cùng Hư liếc hắn ta một cái: "Cô tình gây chuyện hả!"
"Giao thừa rồi àm sư tôn còn phải lo chuyện như vậy sao?" Thẩm Long Ngọc không quan tâm: "Dù sao sư đệ cũng không để ý, đúng không tiểu sư đệ?"
Hắn có thể nói không sao?
Mộ Vân Thâm nuốt xuống miếng sủi cảo xuống: "Đúng vậy, ngày thường sư huynh cũng quen bắt nạt người. Con quen rồi."
“Nhìn đứa nhỏ tội nghiệp này,” Hạ Vân Mai cười cười, sau đó đưa cho hắn một nửa đĩa sủi cảo: “Đừng buồn, sư tỷ cho đệ sủi cảo này.”
Mộ Phong Vân ngơ ngác.
Vị sư tỷ này chắc sẽ không đột nhiên tốt bụng vậy chứ? Âm mưu gì chăng?
"Con bé này! Sao vậy! Không muốn ăn nên đẩy cho cho sư đệ sao!" Khưu Hải Trúc vừa thấy động tác liền trừng mắt: "Mới ăn được bao nhiêu chứ? Sao nào, đồ ăn ông đây làm không ăn sao"
"Không ngon bằng một phần..." Hạ Vân Mai lẩm bẩm
"Cái?"
Lục Vân Tiên cố ý nói: "Sư tỷ nói, nhân bánh mà sư thúc làm quá ngấy rồi."
Khưu Hải Trúc tức giận đến nỗi, bộ râu cũng sắp vểnh lên rồi.
"Khưu thúc bít giận" Hoa Mai Kim nói đỡ Khưu Hải Trúc: "Ta thấy món này ăn rất ngon."
"Hừ, vẫn là Mai Kim hiểu chuyện. Đúng là con nhà người ta, nếm thử sơn hào hải vị nên mới biết cái nào mới đúng là cao lương mỹ vị." Khưu Hải Trúc vuốt râu, nhân cơ hội dạy dỗ bọn họ: "Đừng học theo mấy tên tiểu tử này, từng đứa, từng đứa, không ra gì cả."
Đáng tiếc, lũ tiểu tử kia nháy mắt liền ồn ào, không một ai lắng nghe lời ông ta cả.
Bữa ăn trôi qua không lâu sai, bên ngoài mơ hồ vang lên những tiếng âm thanh “Đôm đốp”, mọi người trong khắp phòng chen chúc ở cửa sổ để nhìn ra ngoài.
"Sư tôn! Mau ra ngoài xem xem!" Giọng nói của Khưu Xử Cơ vang lên, sau đó là tiếng pháo càng lúc càng to hơn.
"Thực là phiền phức" Khuôn mặt Khưu Hải Trúc đem theo chút sự đắc ý, vui vẻ: "Sức khỏe của sư bá các người không tốt, không tiện ra ngoài."
Thẩm Cùng Hư nói: "Một năm có mấy ngày được vui vẻ như vậy chứ, đừng làm lũ trẻ mất hứng, nào đi đi ra ngoài thôi."
Khưu Hải Trúc không ngăn được ông ta, đành phải dùng áo choàng dày quấn lại cho ông ta: "Cũng được, ra ngoài tận hưởng không khí vui vẻ một chút, sang năm sẽ không bệnh tật, tai họa."
Mọi người thấy, ngay cả Thẩm Cùng Hư cũng chuẩn bị đi ra ngoài nên vội vàng thu dọn, quấn theo áo ngoài rồi lần lượt đi ra.
Mộ Phong Vân và Thẩm Long Ngọc theo sau Thẩm Cùng Hư, tất cả cùng nhau ra ngoài. Mặc dù bên ngoài trời rất lạnh, nhưng một đám đông đang chen chúc nhau như vậy cũng không tồi.
Các đệ tử ra trước đã sớm bày xong pháo nổ xung quanh, tiếng pháo nổ vang vọng đến tận cách đo hai dặm, từ đây có thể lờ mờ nhìn thấy những ánh lửa lác đác và tiếng cười nói bên sườn núi.
Lông mày của Khưu Hải Trúc giật giật, không khỏi lải nhải: "Mấy đứa, mấy đứa đang nhảy nhót đó! Đừng có mà đốt cả núi đấy!"
Chỉ là bên kia chỉ toàn tiếng “Hi hi ha ha”, cũng không biết có nghe thấy không nữa.
"Được rồi, được rồi, lo nhiều vậy làm gì chứ. Trận tuyết này, gió cũng không to lắm, sao có thể gây ra cháy được chứ?" Thẩm Cùng Hư ho hai tiếng, bất lực nói.
Khưu Hải Trúc nhanh chóng siết chặt quần áo đang quấn trên người: "Hay là trở về đi?"
"Không vội, đợi lát nữa."
Khưu Hải Trúc gật đầu, quay đầu liền nhìn thấy hai người đang xoa xoa, không biết đang làm trò mèo gì nữa, liền hỏi: "Không qua đó chơi sao?”
"Qua chỗ ít người, đợi một lát đã” Thẩm Long Ngọc quay lưng rồi vẫy tay với Khưu Hải Trúc: "Tiếng pháo nổ khiến tai con đau quá."
“Ngươi thì lắm chuyện lắm!” Khưu Hải Trúc trừng mắt nhìn hắn ta, tựa hồ nghĩ tới nợ cũ, nói: “Nhớ hồi nhỏ ngươi cứ tay không mà nghịch pháo như thế, nên bây giờ sợ rồi sao?"
"…"
Nhìn thấy vẻ mặt của su huynh có vẻ không được vui lắm, còn thủ phạm Khưu Hải Trúc thì đang lải nhải nói về chuyện đó, Mộ Phong Vân vội ngắt lời: "Chúng con đi một lát rồi quay lại."
Tuy lời nói ra là vậy, nhưng hắn không thể đảm bảo rằng "Một lát rồi quay lại” là bao lâu. Ngay khi hai người họ rời khỏi Đại điện, Mộ Phong Vân liền nhận ra rằng có vẻ như Thẩm Long Ngọc bí mật âm mưu điều gì đó thì phải. Qủa nhiên hắn đoán không sai mà, sư huynh đi loanh quanh được hai vòng, sau đó ngoắc tay về phía hắn, nói rằng có chỗ này rất hay.
Mộ Phong Vân không biết loại thuốc mê hắn ta mua được đúc trong cái hồ lô kia là gì, nhưng hắn vẫn háo hức đi theo.
Hai người đi một vòng, sau đó đến một bãi đất trống ở lưng chừng núi.
Luc sau, Mộ Phong Vân mới hiểu Thẩm Long Ngọc muốn làm gì.
Hắn nhìn sư huynh: "Huynh muốn đốt núi..."
Thẩm Long Ngọc vỗ mạnh vào lưng hắn: "Đừng nghĩ linh tinh giống Khưu Hải Trúc thế chứ! Mau châm lửa đi!"
Trên mặt đất chất đầy những dây leo, đây chính là thứ rất dễ bắt lửa, rất nhanh một ngọn lửa hồng dữ dội đã được châm lên. Hơn nữa ngọn lửa này cũng không nhỏ, trên mặt đất mơ hồ xuất hiện mấy chữ.
Mộ Phong Vân biết hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi nhếch lên khóe miệng: "Sư huynh, tránh ra một chút."
Thật ra thì không cần hắn phải nói, Thẩm Long Ngọc sớm đã rút lui từ lâu rồi, cả hai đều nín thở.
Hắn siết chặt Hỏa Quyết, từ từ lại gần.
Nhưng tiếng pháo mong đợi đã không vang lên, có một tiếng tang thương theo tiếng gió lọt vào tai hắn.
"Cứu mạng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất