[Xuyên Thư] Đại Sư Trồng Rau Toàn Năng Thời Mạt Thế
Chương 10:
Số lượng giá hàng cô cần quá nhiều, ông chủ phải đến cửa hàng khác để lấy hàng, thấy hạt giống, đất dinh dưỡng, khay ươm đều đã có, Thẩm Tinh Lê liền đóng cửa đi chợ.
Siêu thị cách đây khá gần nhưng chợ nông sản gần đó có thể giao hàng tận nhà, cô cũng không cần tự mình khuân vác, đỡ tốn công hơn.
Thẩm Tinh Lê đi một vòng trước để nắm giá cả, cuối cùng cô chọn cửa hàng đông khách nhất, đặt nửa tấn gạo và bột mì, còn gạo tím, gạo đỏ, đậu đỏ, cô không đặt nhiều như vậy, mỗi loại lấy 2-3 bao, tổng cộng đủ 10.000 đồng.
Lương thực hết 10.000 đồng, giá hàng cộng với đất dinh dưỡng là hơn 5000 đồng, trong thẻ cô còn lại 72000 đồng, lúc này, Thẩm Tinh Lê mới đi đến cửa hàng hạt giống.
Sau khi tận thế bắt đầu, bên này sẽ loạn hết cả lên, mặc dù gần đó có ruộng nhưng rất khó để thu thập hạt giống, vì cô không chắc hạt giống thu thập được có bị ô nhiễm hay không, vì vậy cách tốt nhất là mua trước ngay bây giờ.
Giá hạt giống không cao, mỗi loại hạt giống trong cửa hàng, cô đều mua 10 gói, một gói 2 đồng, tổng cộng là 1360 đồng, chủ cửa hàng bớt đi số lẻ, chỉ lấy 1300 đồng.
Sau khi Thẩm Tinh Lê mang hạt giống về cửa hàng, số lương thực đã đặt trước cũng vừa đến, cô mở cửa ra để công nhân bốc xếp chuyển vào, mấy cửa hàng gần đó đều không mở cửa, cô cũng không cần tìm lý do giải thích.
Sau khi công nhân bốc xếp rời đi, Thẩm Tinh Lê cầm chìa khóa đến siêu thị, lương thực và hạt giống chỉ là một phần, cô còn phải mua rất nhiều thứ.
Dao chặt vừa có thể dùng để thái rau vừa có thể dùng để phòng thân, cô phải mua thêm vài bộ, lỡ không tìm thấy dụng cụ còn có thể dung chúng để đào đất, Thẩm Tinh Lê đi quanh khu vực đồ dùng nhà bếp hai vòng, cuối cùng cô cũng tìm thấy một mẫu mã trông rất chắc chắn, cô lập tức lấy năm cái, cô muốn lấy thêm hai cái nữa nhưng nghĩ đến giá cả nên đành thôi.
Sau đó cô đẩy xe đẩy đến bên cạnh, trước tiên cô đi tìm bánh quy nén, sau đó nhanh chóng lấy loại túi lớn, một túi lớn gồm 20 túi nhỏ bên trong, cô lấy 10 túi.
Mì ăn liền, xúc xích cũng không thể thiếu, Thẩm Tinh Lê cũng không tiếc tiền, cô trực tiếp ném từng túi lớn vào, cho đến khi chất đầy xe đẩy.
Sau khi dùng xe điện chở đồ đến cửa hàng, Thẩm Tinh Lê về nhà thay quần áo. Bên chợ nông sản có nhiều người mua lương thực, không lo bị người khác chú ý nhưng siêu thị thì khác, khách hàng ở đó đều là chủ nhà ở khu dân cư gần đó, không thể để người khác phát hiện ra cô mua nhiều đồ như vậy.
Siêu thị cách đây khá gần nhưng chợ nông sản gần đó có thể giao hàng tận nhà, cô cũng không cần tự mình khuân vác, đỡ tốn công hơn.
Thẩm Tinh Lê đi một vòng trước để nắm giá cả, cuối cùng cô chọn cửa hàng đông khách nhất, đặt nửa tấn gạo và bột mì, còn gạo tím, gạo đỏ, đậu đỏ, cô không đặt nhiều như vậy, mỗi loại lấy 2-3 bao, tổng cộng đủ 10.000 đồng.
Lương thực hết 10.000 đồng, giá hàng cộng với đất dinh dưỡng là hơn 5000 đồng, trong thẻ cô còn lại 72000 đồng, lúc này, Thẩm Tinh Lê mới đi đến cửa hàng hạt giống.
Sau khi tận thế bắt đầu, bên này sẽ loạn hết cả lên, mặc dù gần đó có ruộng nhưng rất khó để thu thập hạt giống, vì cô không chắc hạt giống thu thập được có bị ô nhiễm hay không, vì vậy cách tốt nhất là mua trước ngay bây giờ.
Giá hạt giống không cao, mỗi loại hạt giống trong cửa hàng, cô đều mua 10 gói, một gói 2 đồng, tổng cộng là 1360 đồng, chủ cửa hàng bớt đi số lẻ, chỉ lấy 1300 đồng.
Sau khi Thẩm Tinh Lê mang hạt giống về cửa hàng, số lương thực đã đặt trước cũng vừa đến, cô mở cửa ra để công nhân bốc xếp chuyển vào, mấy cửa hàng gần đó đều không mở cửa, cô cũng không cần tìm lý do giải thích.
Sau khi công nhân bốc xếp rời đi, Thẩm Tinh Lê cầm chìa khóa đến siêu thị, lương thực và hạt giống chỉ là một phần, cô còn phải mua rất nhiều thứ.
Dao chặt vừa có thể dùng để thái rau vừa có thể dùng để phòng thân, cô phải mua thêm vài bộ, lỡ không tìm thấy dụng cụ còn có thể dung chúng để đào đất, Thẩm Tinh Lê đi quanh khu vực đồ dùng nhà bếp hai vòng, cuối cùng cô cũng tìm thấy một mẫu mã trông rất chắc chắn, cô lập tức lấy năm cái, cô muốn lấy thêm hai cái nữa nhưng nghĩ đến giá cả nên đành thôi.
Sau đó cô đẩy xe đẩy đến bên cạnh, trước tiên cô đi tìm bánh quy nén, sau đó nhanh chóng lấy loại túi lớn, một túi lớn gồm 20 túi nhỏ bên trong, cô lấy 10 túi.
Mì ăn liền, xúc xích cũng không thể thiếu, Thẩm Tinh Lê cũng không tiếc tiền, cô trực tiếp ném từng túi lớn vào, cho đến khi chất đầy xe đẩy.
Sau khi dùng xe điện chở đồ đến cửa hàng, Thẩm Tinh Lê về nhà thay quần áo. Bên chợ nông sản có nhiều người mua lương thực, không lo bị người khác chú ý nhưng siêu thị thì khác, khách hàng ở đó đều là chủ nhà ở khu dân cư gần đó, không thể để người khác phát hiện ra cô mua nhiều đồ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất