[Xuyên Thư] Đại Sư Trồng Rau Toàn Năng Thời Mạt Thế

Chương 11:

Trước Sau
Vài ngày trước tận thế, khắp nơi đều rối loạn, chỉ có thể dựa vào chính mình, không có sự ràng buộc của pháp luật, chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống chi còn có sự quấy nhiễu của ý thức bên ngoài, muốn sống sót thì càng phải cẩn thận hơn.

Vu Văn Tĩnh đã đi, sau khi dì Tống dọn dẹp vệ sinh xong đã gọi điện cho cô, nhìn căn phòng sạch sẽ hơn nhiều, Thẩm Tinh Lê cảm thấy việc hít thở cũng thông thoáng hơn không ít.

Cuối cùng cô cũng được làm chính mình, chứ không phải như một con rối gỗ mặc người khác chém giết nữa.

Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Tinh Lê đeo khẩu trang lên, cô đến chỗ bán nước trước, lấy 100 thùng nước đóng bình 20L, mặc dù lúc đưa tiền cô cảm thấy rất đau lòng nhưng đây là nhu yếu phẩm, không bao lâu nữa sẽ mất nước, hơn nữa nước để ngoài trời tiếp xúc với không khí đều không thể uống được.

Bên kia cần thời gian để chất hàng, Thẩm Tinh Lê về trước, trên đường đi cô lại đến siêu thị một chuyến.

Lần này là một cửa hàng nhỏ, cô không mua dao chặt, chỉ mua vài thùng mì ăn liền và xúc xích, ngoài ra cô còn mua thêm ba thùng trứng ngâm nước tương. Tận thế không chỉ phải ăn no mà còn phải ăn ngon, những người không theo kịp đội ngũ lớn cuối cùng chết trong miệng zombie không đếm xuể.

Tháng 7, trời vốn đã nóng, bây giờ lại càng oi bức, Thẩm Tinh Lê chuyển đồ đến cửa hàng, cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức nhưng không được, cô còn rất nhiều thứ phải mua.



Hệ thống có thể giúp đỡ nhưng cô không thể hoàn toàn dựa vào hệ thống, đặc biệt là trong trường hợp có ý thức bên ngoài rình rập.

Thẩm Tinh Lê lau mồ hôi, bảo mọi người chất đống nước ở góc phòng, cô đóng cửa lại, đổi đường, đến máy bán thuốc tự động 24 giờ.

Đây là một con hẻm nhỏ phía sau phố, không có nhiều người đến, thỉnh thoảng có người đến cho mấy con mèo hoang ăn, mặc dù nói là mèo hoang nhưng trông chúng không khác gì mèo nuôi là mấy, bọn chúng đã được sắp xếp đi triệt sản và tiêm vắc-xin, hầu như những người mở cửa hàng ở đây đều tự mình bỏ tiền ra.

Vì thường xuyên tiếp xúc với con người, những con mèo hoang ở đây đều không cắn người nhưng cũng không thân thiện, chúng đều tự cung tự cấp, trong phạm vi 500 mét không tìm thấy bất cứ con chuột nào.

Lúc cô đang nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm ở bên cạnh.

"Á – Con mèo chết tiệc!"

Thẩm Tinh Lê nhìn về phía đó, một người đàn ông trung niên gầy gò cầm một thứ gì đó màu xám trên tay, tay kia của hắn giơ lên, có vẻ như muốn đánh con mèo mướp lớn trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau