[Xuyên Thư] Đại Sư Trồng Rau Toàn Năng Thời Mạt Thế
Chương 12:
Thế nhưng mặc dù con mèo mướp đó khá béo nhưng động tác nhanh nhẹn, người đàn ông còn chưa kịp ra tay, nó đã vươn móng vuốt lên cào hắn một cái, sau đó chạy biến đi. Sau khi đã chạy xa, nó liền quay đầu nhìn thứ trên tay người đàn ông, có chút luyến tiếc.
Người đàn ông thấy con mèo đã bỏ chạy, hắn lẩm bẩm chửi hai câu, cúi đầu nhìn, ném thứ trên tay đi, tức giận chửi ầm lên: "Chết tiệt, biết thế thì tao đã không giành con chuột chết này."
Thẩm Tinh Lê chạy xe ngang qua, liếc nhìn con chuột mà đối phương ném xuống đất, trông nó dài khoảng 20 -30 cm, lớn hơn chuột bình thường 2-3 lần, trên hàm răng còn dính máu, trông như vừa ăn thịt sống xong.
Thẩm Tinh Lê không nhìn nữa, cô tăng tốc rời khỏi con hẻm, tâm trạng nặng nề thêm vài phần.
Thời khắc tận thế đến còn sớm hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Máy bán thuốc tự động các cửa hang không xa, chỉ là nơi này khá hẻo lánh, lượng người tương đối ít.
Thẩm Tinh Lê nhìn xung quanh, thời tiết nóng cộng thêm sương mù, bây giờ bên ngoài giống như một cái lồng hấp, gần đó không có một bóng người, cô có thể thoải thích mua, không sợ bị người khác chú ý.
Các loại thuốc trong máy bán thuốc tự động không nhiều bằng hiệu thuốc, đều là thuốc không kê đơn, Thẩm Tinh Lê chọn một số thuốc chống viêm, thuốc cảm, thuốc giảm đau và thuốc cầm máu để đặt hàng.
Đa số dụng cụ y tế đều có thể dùng được, gạc y tế, băng keo cá nhân, tăm bông, bông gòn... chỉ cần có thể mua được thì cô đều chọn hết, nhét vào ba lô mang theo.
Cô mang một túi lớn thuốc về, sau đó lại đi đến hiệu thuốc bên cạnh mua thêm một số thuốc chống viêm và thuốc cầm máu mà máy bán thuốc tự động không có, cộng thêm vài cuộn gạc lớn.
Bất kể lúc nào, thuốc men và lương thực đều là hai mắt xích quan trọng nhất, sau khi tận thế đến, thời tiết thay đổi thất thường, cảm lạnh, bị thương là chuyện thường như cơm bữa, gửi gắm hy vọng vào người khác không an toàn, chuẩn bị sẵn những vật dụng cần thiết này mới yên tâm.
Buổi chiều cô lại đi siêu thị hai lần, cố sức chuyển đủ loại bánh quy và mì gói về cửa hàng.
Buổi tối, Thẩm Tinh Lê ra phố ăn một bát mì, cô trả tiền rồi rời đi, định về cửa hàng dọn dẹp một chút, bỗng nhiên cô chú ý thấy bên kia đường không xa có một hiệu thuốc bắc.
Cửa hàng này mới mở chưa lâu, việc làm ăn ế ẩm, so với một viên thuốc nhỏ hơn cả móng tay, chỉ cần uống một chút nước là có thể nuốt được thì việc phải từ từ bốc thuốc rồi sắc thuốc sẽ càng phiền phức hơn.
Người đàn ông thấy con mèo đã bỏ chạy, hắn lẩm bẩm chửi hai câu, cúi đầu nhìn, ném thứ trên tay đi, tức giận chửi ầm lên: "Chết tiệt, biết thế thì tao đã không giành con chuột chết này."
Thẩm Tinh Lê chạy xe ngang qua, liếc nhìn con chuột mà đối phương ném xuống đất, trông nó dài khoảng 20 -30 cm, lớn hơn chuột bình thường 2-3 lần, trên hàm răng còn dính máu, trông như vừa ăn thịt sống xong.
Thẩm Tinh Lê không nhìn nữa, cô tăng tốc rời khỏi con hẻm, tâm trạng nặng nề thêm vài phần.
Thời khắc tận thế đến còn sớm hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Máy bán thuốc tự động các cửa hang không xa, chỉ là nơi này khá hẻo lánh, lượng người tương đối ít.
Thẩm Tinh Lê nhìn xung quanh, thời tiết nóng cộng thêm sương mù, bây giờ bên ngoài giống như một cái lồng hấp, gần đó không có một bóng người, cô có thể thoải thích mua, không sợ bị người khác chú ý.
Các loại thuốc trong máy bán thuốc tự động không nhiều bằng hiệu thuốc, đều là thuốc không kê đơn, Thẩm Tinh Lê chọn một số thuốc chống viêm, thuốc cảm, thuốc giảm đau và thuốc cầm máu để đặt hàng.
Đa số dụng cụ y tế đều có thể dùng được, gạc y tế, băng keo cá nhân, tăm bông, bông gòn... chỉ cần có thể mua được thì cô đều chọn hết, nhét vào ba lô mang theo.
Cô mang một túi lớn thuốc về, sau đó lại đi đến hiệu thuốc bên cạnh mua thêm một số thuốc chống viêm và thuốc cầm máu mà máy bán thuốc tự động không có, cộng thêm vài cuộn gạc lớn.
Bất kể lúc nào, thuốc men và lương thực đều là hai mắt xích quan trọng nhất, sau khi tận thế đến, thời tiết thay đổi thất thường, cảm lạnh, bị thương là chuyện thường như cơm bữa, gửi gắm hy vọng vào người khác không an toàn, chuẩn bị sẵn những vật dụng cần thiết này mới yên tâm.
Buổi chiều cô lại đi siêu thị hai lần, cố sức chuyển đủ loại bánh quy và mì gói về cửa hàng.
Buổi tối, Thẩm Tinh Lê ra phố ăn một bát mì, cô trả tiền rồi rời đi, định về cửa hàng dọn dẹp một chút, bỗng nhiên cô chú ý thấy bên kia đường không xa có một hiệu thuốc bắc.
Cửa hàng này mới mở chưa lâu, việc làm ăn ế ẩm, so với một viên thuốc nhỏ hơn cả móng tay, chỉ cần uống một chút nước là có thể nuốt được thì việc phải từ từ bốc thuốc rồi sắc thuốc sẽ càng phiền phức hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất