[Xuyên Thư] Đại Sư Trồng Rau Toàn Năng Thời Mạt Thế
Chương 19:
Thẩm Tinh Lê ngắt lời hai người: "Liên quan gì đến tôi? Vu Văn Tĩnh, tôi là chủ nợ của cậu, không phải đứa ngốc. Tôi không hứng thú với việc cho một con nợ không trả tiền còn muốn ăn bám và bạn thân của cô ta ở nhờ. Ngoài ra..." cô chuyển hướng, nhìn về phía Hà Tiểu Viên: "Hà Tiểu Viên đúng không? Nếu cô thực sự là bạn của cô ta thì trước tiên hãy giúp cô ta trả tiền đi."
"Tinh Lê, cậu nỡ lòng nào nhìn bọn tôi không có chỗ ở chứ?" Vu Văn Tĩnh tỏ vẻ không thể tin nổi, như thể việc cô không cho hai người ở nhờ là đã làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý.
"Nếu tôi là cậu, bây giờ tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách trả tiền, chứ không phải ở đây trói buộc đạo đức người khác." Bây giờ Thẩm Tinh Lê không ăn những trò này nữa.
Hai người không ngờ Thẩm Tinh Lê lại nói thẳng như vậy, mặt lúc trắng lúc đỏ.
"Tôi không..." Vu Văn Tĩnh lắc đầu, tiềm thức mách bảo với cô ta rằng cô ta không phải là người như vậy, nhưng cô ta lại không tìm ra lý do để phản bác.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, có lẽ là nghe thấy động tĩnh bên này, theo lời của Thẩm Tinh Lê, tiếng bước chân dần biến mất, thay vào đó là tiếng bàn tán nhỏ.
"Hình như có người đang cãi nhau..."
"Tầng ba, dạo trước không phải nhà đó mới có một người đến à, nhìn cũng sạch sẽ, sao lại nợ tiền không trả thế..."
"Tinh Lê, tôi..." Không ngờ cô lại nói những lời này ở cửa, Vu Văn Tĩnh nghe thấy tiếng ở cầu thang, sắc mặt cô ta lập tức tái mét.
"Ngoài trả tiền, đừng tìm tôi vì chuyện khác, nếu còn đến nữa, tôi sẽ trực tiếp đến công ty cậu đòi nợ." Biết Vu Văn Tĩnh sợ nhất là những chuyện khác ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta ở công ty, Thẩm Tinh Lê nói: "Tôi biết địa chỉ công ty." Nói xong, cô không thèm để ý đến hai người, đóng cửa lại.
Có lẽ những hành động không do cô kiểm soát trước đây đã khiến Vu Văn Tĩnh hiểu lầm, cho rằng cô có thể giúp đỡ cô ra mọi chuyện, Thẩm Tinh Lê buồn cười, nghĩ lại nội dung mình đã nhớ ra sau khi nhìn thấy Hà Tiểu Viên.
[Sau khi đến thành phố C, ngoài giờ làm việc, hai người như hình với bóng, dù đã 5,6 năm không gặp, Vu Văn Tĩnh vẫn không thấy có chút khoảng cách nào với người bạn thân cùng lớn lên này. So với Thẩm Tinh Lê thường xuyên cáu kỉnh và không kiên nhẫn, Hà Tiểu Viên dịu dàng và chu đáo hơn, mọi chuyện đều coi trọng cô ta.]
"Tinh Lê, cậu nỡ lòng nào nhìn bọn tôi không có chỗ ở chứ?" Vu Văn Tĩnh tỏ vẻ không thể tin nổi, như thể việc cô không cho hai người ở nhờ là đã làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý.
"Nếu tôi là cậu, bây giờ tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách trả tiền, chứ không phải ở đây trói buộc đạo đức người khác." Bây giờ Thẩm Tinh Lê không ăn những trò này nữa.
Hai người không ngờ Thẩm Tinh Lê lại nói thẳng như vậy, mặt lúc trắng lúc đỏ.
"Tôi không..." Vu Văn Tĩnh lắc đầu, tiềm thức mách bảo với cô ta rằng cô ta không phải là người như vậy, nhưng cô ta lại không tìm ra lý do để phản bác.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, có lẽ là nghe thấy động tĩnh bên này, theo lời của Thẩm Tinh Lê, tiếng bước chân dần biến mất, thay vào đó là tiếng bàn tán nhỏ.
"Hình như có người đang cãi nhau..."
"Tầng ba, dạo trước không phải nhà đó mới có một người đến à, nhìn cũng sạch sẽ, sao lại nợ tiền không trả thế..."
"Tinh Lê, tôi..." Không ngờ cô lại nói những lời này ở cửa, Vu Văn Tĩnh nghe thấy tiếng ở cầu thang, sắc mặt cô ta lập tức tái mét.
"Ngoài trả tiền, đừng tìm tôi vì chuyện khác, nếu còn đến nữa, tôi sẽ trực tiếp đến công ty cậu đòi nợ." Biết Vu Văn Tĩnh sợ nhất là những chuyện khác ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta ở công ty, Thẩm Tinh Lê nói: "Tôi biết địa chỉ công ty." Nói xong, cô không thèm để ý đến hai người, đóng cửa lại.
Có lẽ những hành động không do cô kiểm soát trước đây đã khiến Vu Văn Tĩnh hiểu lầm, cho rằng cô có thể giúp đỡ cô ra mọi chuyện, Thẩm Tinh Lê buồn cười, nghĩ lại nội dung mình đã nhớ ra sau khi nhìn thấy Hà Tiểu Viên.
[Sau khi đến thành phố C, ngoài giờ làm việc, hai người như hình với bóng, dù đã 5,6 năm không gặp, Vu Văn Tĩnh vẫn không thấy có chút khoảng cách nào với người bạn thân cùng lớn lên này. So với Thẩm Tinh Lê thường xuyên cáu kỉnh và không kiên nhẫn, Hà Tiểu Viên dịu dàng và chu đáo hơn, mọi chuyện đều coi trọng cô ta.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất