Xuyên Thư Giải Trí: Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bạo Hồng Nhờ Sửa Bug
Chương 12:
Dù sao trước đây chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra.
Quản lý cảm thấy không thể diễn tả được nỗi bức xúc này, chút thiện cảm vừa có lập tức tan biến.
Thấy quản lý không có phản ứng gì, Tang Đồ thở dài trong lòng. Có vẻ như anh ta không có kỹ năng khâu miệng khách lại.
Các nhân viên phục vụ khác dường như cũng không muốn cắn đầu Trần Hủ.
Haiz...
Tang Đồ hoàn toàn không biết rằng, sự bối rối của mình lại bị người khác hiểu lầm thành dấu hiệu nổi giận.
Mọi người đều im phăng phắc.
Tiểu Miêu Chi Chi càng run rẩy dữ dội hơn, nghĩ đến khả năng mấy chục năm sắp tới phải sống chung với lợn, cô đã tuyệt vọng muốn khóc.
Không biết từ đâu nổi lên một luồng can đảm, Tiểu Miêu Chi Chi đột ngột lao tới trước mặt Tang Đồ, nắm lấy tay cô.
"Tôi không có! Người tôi muốn dụ dỗ, thật ra là cô!"
Mọi người: !!!
Tiếng hít thở liên tục vang lên.
Trần Hủ trố mắt nhìn, không thể tin nổi!
Tiểu Miêu Chi Chi vừa nói xong cũng có chút sợ hãi, len lén nhìn Tang Đồ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của vị đại tiểu thư này không có sự độc ác, khó chịu như mong đợi mà chỉ có một vẻ bàng hoàng không che giấu.
Tiểu Miêu Chi Chi đột nhiên bốc đồng, gan lớn làm càn!
"Mục đích thực sự của tôi khi tiếp cận Trần Hủ là muốn gần cô hơn, tôi... tôi đã chú ý đến cô từ lâu rồi! Nhưng giới giải trí nhiều người như vậy, thân phận và địa vị của cô và tôi khác biệt quá xa... Làm sao mà cô có thể nhìn thấy một người bình thường như tôi, chỉ là tôi không ngờ Trần Hủ..."
Nói đến đây, Tiểu Miêu Chi Chi đột nhiên im bặt, để lại vô số điều khiến mọi người suy đoán.
Trần Hủ nghe không ra ý tứ trong lời nói của cô ta sao? Rõ ràng là đang nói anh ta không chỉ lăng nhăng mà còn tự cho mình là đúng!
Trong quán, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Tang Đồ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tiêu hóa được câu nói vừa rồi của cô ta. Tình huống này, sao không giống với kịch bản đã viết? Nhưng cô ta thật lợi hại, dễ dàng khiến Trần Hủ im lặng.
Tiểu Miêu Chi Chi bị nhìn đến căng thẳng cực độ, cố gắng nặn ra một nụ cười ngưỡng mộ lấy lòng.
Tang Đồ từ khuôn mặt cô ta nắm bắt chính xác cảm xúc "sợ hãi". Những thay đổi nhỏ trên cơ mặt là không thể che giấu.
Cô ta không thật sự thích mình. Nhận thức này khiến Tang Đồ có chút buồn.
Trong thế giới vô hạn, cô luôn mắc sai lầm, còn gây phiền toái cho các NPC khác. Sau khi xuyên sách, dường như cô vẫn bị nhiều người ghét bỏ. Chỉ có người đó, từ trước tới giờ chưa từng chê bai cô, luôn đối xử tốt với cô.
Tang Đồ mím môi, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ."
Cô học cách người đó an ủi mình, vuốt nhẹ lên đỉnh đầu Tiểu Miêu Chi Chi.
Tiểu Miêu Chi Chi sững người tại chỗ. Cảm giác trên đỉnh đầu rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút thận trọng.
Cô ấy... cô ấy đã chấp nhận thiện chí của mình sao? Vị đại tiểu thư hung dữ nổi tiếng này, dường như hoàn toàn khác với những gì đồn đại...
Quản lý cảm thấy không thể diễn tả được nỗi bức xúc này, chút thiện cảm vừa có lập tức tan biến.
Thấy quản lý không có phản ứng gì, Tang Đồ thở dài trong lòng. Có vẻ như anh ta không có kỹ năng khâu miệng khách lại.
Các nhân viên phục vụ khác dường như cũng không muốn cắn đầu Trần Hủ.
Haiz...
Tang Đồ hoàn toàn không biết rằng, sự bối rối của mình lại bị người khác hiểu lầm thành dấu hiệu nổi giận.
Mọi người đều im phăng phắc.
Tiểu Miêu Chi Chi càng run rẩy dữ dội hơn, nghĩ đến khả năng mấy chục năm sắp tới phải sống chung với lợn, cô đã tuyệt vọng muốn khóc.
Không biết từ đâu nổi lên một luồng can đảm, Tiểu Miêu Chi Chi đột ngột lao tới trước mặt Tang Đồ, nắm lấy tay cô.
"Tôi không có! Người tôi muốn dụ dỗ, thật ra là cô!"
Mọi người: !!!
Tiếng hít thở liên tục vang lên.
Trần Hủ trố mắt nhìn, không thể tin nổi!
Tiểu Miêu Chi Chi vừa nói xong cũng có chút sợ hãi, len lén nhìn Tang Đồ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của vị đại tiểu thư này không có sự độc ác, khó chịu như mong đợi mà chỉ có một vẻ bàng hoàng không che giấu.
Tiểu Miêu Chi Chi đột nhiên bốc đồng, gan lớn làm càn!
"Mục đích thực sự của tôi khi tiếp cận Trần Hủ là muốn gần cô hơn, tôi... tôi đã chú ý đến cô từ lâu rồi! Nhưng giới giải trí nhiều người như vậy, thân phận và địa vị của cô và tôi khác biệt quá xa... Làm sao mà cô có thể nhìn thấy một người bình thường như tôi, chỉ là tôi không ngờ Trần Hủ..."
Nói đến đây, Tiểu Miêu Chi Chi đột nhiên im bặt, để lại vô số điều khiến mọi người suy đoán.
Trần Hủ nghe không ra ý tứ trong lời nói của cô ta sao? Rõ ràng là đang nói anh ta không chỉ lăng nhăng mà còn tự cho mình là đúng!
Trong quán, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Tang Đồ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tiêu hóa được câu nói vừa rồi của cô ta. Tình huống này, sao không giống với kịch bản đã viết? Nhưng cô ta thật lợi hại, dễ dàng khiến Trần Hủ im lặng.
Tiểu Miêu Chi Chi bị nhìn đến căng thẳng cực độ, cố gắng nặn ra một nụ cười ngưỡng mộ lấy lòng.
Tang Đồ từ khuôn mặt cô ta nắm bắt chính xác cảm xúc "sợ hãi". Những thay đổi nhỏ trên cơ mặt là không thể che giấu.
Cô ta không thật sự thích mình. Nhận thức này khiến Tang Đồ có chút buồn.
Trong thế giới vô hạn, cô luôn mắc sai lầm, còn gây phiền toái cho các NPC khác. Sau khi xuyên sách, dường như cô vẫn bị nhiều người ghét bỏ. Chỉ có người đó, từ trước tới giờ chưa từng chê bai cô, luôn đối xử tốt với cô.
Tang Đồ mím môi, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ."
Cô học cách người đó an ủi mình, vuốt nhẹ lên đỉnh đầu Tiểu Miêu Chi Chi.
Tiểu Miêu Chi Chi sững người tại chỗ. Cảm giác trên đỉnh đầu rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút thận trọng.
Cô ấy... cô ấy đã chấp nhận thiện chí của mình sao? Vị đại tiểu thư hung dữ nổi tiếng này, dường như hoàn toàn khác với những gì đồn đại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất