Xuyên Thư Giải Trí: Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bạo Hồng Nhờ Sửa Bug
Chương 29:
Nhân viên đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình "biến mặt", cũng không thấy lạ gì. Ai bảo sau cái tên Tang Đồ là nguồn tài nguyên đỉnh cao chứ? Ngay cả quảng cáo nước uống nổi tiếng hạng A ngày hôm nay, cũng là cô mang đến.
Mấy cô bạn nhựa mồm mép hớn hở, cười nói không ngừng.
Tang Đồ mấp máy môi, dường như muốn chen vào. Thế nhưng theo tốc độ nói của các thành viên càng lúc càng nhanh, nội dung càng nói càng nhiều, đầu Tang Đồ bắt đầu ong ong vang lên.
Chỉ nghe thấy một tiếng "xèo" vang lên, bộ xử lý trung tâm trong não đã cháy luôn rồi!
Tang Đồ co rúm lại trên ghế. Đôi mắt trong trẻo dần biến thành vòng tròn xoắn. Bên tai chỉ còn nghe thấy “A ba a ba… Tang Tang a ba a ba…”
Cứu với…
Ba thành viên thấy cô không chút động tĩnh, trong lòng có chút không vui. Rõ ràng trước đây họ vừa nhắc nhẹ một câu, Tang Đồ sẽ khoe khoang mà ném ra một đống tài nguyên. Hôm nay lại thờ ơ không chút động tĩnh?
Cậu mau khoe sự giàu có đi chứ! Phải "khoe ngầm" lên!
Trong lòng ba người vừa oán thầm, vừa tiếp tục cười nịnh nọt.
Theo thời gian trôi qua, họ chỉ cảm thấy gai ốc nổi đầy người, ánh mắt xung quanh nhìn tới như mang theo sự khinh miệt.
“Thôi được rồi, đừng bám lấy Tang Tang nữa.” Mộ Sơ Tuyết xuất hiện, phá tan cục diện bế tắc.
Cô ta nhét một chai nước dứa của Vi Vị Nhĩ vào tay Tang Đồ, thuận thế chen lấn đẩy ba người kia ra. Vi Vị Nhĩ chính là nhãn hàng tài trợ.
Ba thành viên ABC đành không cam lòng lui ra một chút. Đúng là đứng nói chuyện thì không đau eo.
Mộ Sơ Tuyết chẳng phải dựa vào việc mình có hậu thuẫn, nhóm nữ giải tán xong cũng không lo thiếu tài nguyên hay sao!
Tang Đồ được cứu, thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn người mới đến còn mang theo chút cảm kích.
“Cảm ơn… à…”
Cô ấy tên là gì nhỉ? Tang Đồ nhìn sang Cơm Nắm. Cơm Nắm giơ bảng nhắc lời thoại lên.
Tang Đồ: “Cảm ơn cậu, Mộc Sa.”
Mộ Sơ Tuyết: "???"
Ba thành viên ABC: "!!!"
Biểu cảm của Mộ Sơ Tuyết thay đổi vài lần. Xen lẫn giữa không thể tin, nhục nhã và tổn thương. Sau đó, cô ta hét lên bằng giọng chất vấn kẻ bội bạc: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
Ra mắt nhóm đã nửa năm, vậy mà cô ấy lại không nhớ nổi tên của mình? Quá đáng thật!
“Tớ… tớ… tớ… gọi… gọi cậu là…” Tang Đồ trông hệt như một học sinh dở bị giáo viên điểm danh, nhưng không nghe giảng bài, lúng túng không trả lời được.
Cơm Nắm thấy mình gây họa rồi, mồ hôi đầy đầu mà nhanh chóng đi tìm tên đúng.
Cuối cùng, ngay trước khi Mộ Sơ Tuyết bùng nổ, nó đưa ra đáp án chính xác!
“——Mộ Sơ Tuyết!”
Tang Đồ hét lên một tiếng, đôi má trắng nõn vì quá gấp mà ửng hồng. Trông hệt như một viên bánh nếp vị dâu tây.
Mộ Sơ Tuyết… Mộ Sơ Tuyết có thể làm gì bây giờ!
Cô tiểu thư nhà họ Tang này đánh không được, mắng cũng không xong. Dù có tức chết cũng chỉ có thể tự mình nín nhịn.
Mộ Sơ Tuyết giờ nhìn Tang Đồ thêm một cái thôi cũng thấy đau cả mặt, quay ngoắt đầu bỏ đi luôn.
Mấy cô bạn nhựa mồm mép hớn hở, cười nói không ngừng.
Tang Đồ mấp máy môi, dường như muốn chen vào. Thế nhưng theo tốc độ nói của các thành viên càng lúc càng nhanh, nội dung càng nói càng nhiều, đầu Tang Đồ bắt đầu ong ong vang lên.
Chỉ nghe thấy một tiếng "xèo" vang lên, bộ xử lý trung tâm trong não đã cháy luôn rồi!
Tang Đồ co rúm lại trên ghế. Đôi mắt trong trẻo dần biến thành vòng tròn xoắn. Bên tai chỉ còn nghe thấy “A ba a ba… Tang Tang a ba a ba…”
Cứu với…
Ba thành viên thấy cô không chút động tĩnh, trong lòng có chút không vui. Rõ ràng trước đây họ vừa nhắc nhẹ một câu, Tang Đồ sẽ khoe khoang mà ném ra một đống tài nguyên. Hôm nay lại thờ ơ không chút động tĩnh?
Cậu mau khoe sự giàu có đi chứ! Phải "khoe ngầm" lên!
Trong lòng ba người vừa oán thầm, vừa tiếp tục cười nịnh nọt.
Theo thời gian trôi qua, họ chỉ cảm thấy gai ốc nổi đầy người, ánh mắt xung quanh nhìn tới như mang theo sự khinh miệt.
“Thôi được rồi, đừng bám lấy Tang Tang nữa.” Mộ Sơ Tuyết xuất hiện, phá tan cục diện bế tắc.
Cô ta nhét một chai nước dứa của Vi Vị Nhĩ vào tay Tang Đồ, thuận thế chen lấn đẩy ba người kia ra. Vi Vị Nhĩ chính là nhãn hàng tài trợ.
Ba thành viên ABC đành không cam lòng lui ra một chút. Đúng là đứng nói chuyện thì không đau eo.
Mộ Sơ Tuyết chẳng phải dựa vào việc mình có hậu thuẫn, nhóm nữ giải tán xong cũng không lo thiếu tài nguyên hay sao!
Tang Đồ được cứu, thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn người mới đến còn mang theo chút cảm kích.
“Cảm ơn… à…”
Cô ấy tên là gì nhỉ? Tang Đồ nhìn sang Cơm Nắm. Cơm Nắm giơ bảng nhắc lời thoại lên.
Tang Đồ: “Cảm ơn cậu, Mộc Sa.”
Mộ Sơ Tuyết: "???"
Ba thành viên ABC: "!!!"
Biểu cảm của Mộ Sơ Tuyết thay đổi vài lần. Xen lẫn giữa không thể tin, nhục nhã và tổn thương. Sau đó, cô ta hét lên bằng giọng chất vấn kẻ bội bạc: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
Ra mắt nhóm đã nửa năm, vậy mà cô ấy lại không nhớ nổi tên của mình? Quá đáng thật!
“Tớ… tớ… tớ… gọi… gọi cậu là…” Tang Đồ trông hệt như một học sinh dở bị giáo viên điểm danh, nhưng không nghe giảng bài, lúng túng không trả lời được.
Cơm Nắm thấy mình gây họa rồi, mồ hôi đầy đầu mà nhanh chóng đi tìm tên đúng.
Cuối cùng, ngay trước khi Mộ Sơ Tuyết bùng nổ, nó đưa ra đáp án chính xác!
“——Mộ Sơ Tuyết!”
Tang Đồ hét lên một tiếng, đôi má trắng nõn vì quá gấp mà ửng hồng. Trông hệt như một viên bánh nếp vị dâu tây.
Mộ Sơ Tuyết… Mộ Sơ Tuyết có thể làm gì bây giờ!
Cô tiểu thư nhà họ Tang này đánh không được, mắng cũng không xong. Dù có tức chết cũng chỉ có thể tự mình nín nhịn.
Mộ Sơ Tuyết giờ nhìn Tang Đồ thêm một cái thôi cũng thấy đau cả mặt, quay ngoắt đầu bỏ đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất