Xuyên Thư: Nhân Vật Phản Diện, Ngươi Lại Sai Tình Tiết Rồi!
Chương 13
Với sở thích thích ôm người này của Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng tập mãi thành quen. Muốn ôm thì cứ ôm đi hắn cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Tống Tiêu Minh không nhận ra cái gì bất thường, tay một lần bị Dạ Phong gạt ra cũng không có tức giận, hắn tiếp tục kể cho Thẩm Nguyệt Lăng nghe chuyện hôm nay của mình, Thẩm Nguyệt Lăng cũng nghe đến vui vẻ, thi thoảng lại khen hắn vài câu.
Bạch Liên Hoa đứng ngoài nhìn cảnh tượng ba người hòa hợp này đến đau cả mắt, nàng đột nhiên cảm thấy những hình ảnh thực sự chói đau mắt nàng. Cảm giác chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút mắt nàng sẽ thật sự mù, nghĩ như vậy Bạch Liên Hoa lập tức hoảng hốt đưa tay lên che mắt.
Hành động này của nàng khiến Thẩm Nguyệt Lăng chú ý, khuôn mặt hắn nhìn nàng lo lắng, hỏi: "Bạch sư muội? Ngươi không sao chứ? Mắt bị đau sao?"
"A!" Bạch Liên Hoa ấp úng nói: "Không sao, bụi, bụi bay vào mắt ta..."
Nghe vậy Thẩm Nguyệt Lăng liền gạt tay Dạ Phong ra, đi ra cửa sổ, nắm lấy cổ tay nàng, nói: "Vậy muội đừng dụi, buông tay xuống để huynh xem nào."
Đột nhiên một tràn khí lạnh không biết từ đâu xuất hiện khiến Bạch Liên Hoa không rét mà run, nàng cảm nhận được nếu nàng bỏ tay ra thì chắc sẽ bị giết, nghĩ như vậy Bạch Liên Hoa càng thêm hoảng hốt, nàng vội lùi ra sau, lắc đầu nói: "Không, không cần. Thẩm sư huynh, ta không sao, ta, ta lo được."
Thẩm Nguyệt Lăng không nhận ra được có gì khác thường, hắn thấy Bạch Liên Hoa như vậy càng thêm lo lắng, giọng càng có chút khẩn trương: "Thật không? Đừng sợ, để ta giúp muội."
Tống Tiêu Minh cũng ở bên nói: "Lăng ca ca dịu dàng lắm, không sao đâu"
Giọng Thẩm Nguyệt Lăng vô cùng dịu dàng, vốn dĩ âm giọng hắn rất trong, lại dễ nghe, khi hắn nói dịu dàng thì tựa như hát một bản nhạc du dương.
Nghe một giọng nói vừa ấm áp lại dịu dàng như vậy dỗ dành mình, Bạch Liên Hoa dần bình tĩnh lại, nàng vừa bước lên một bước thì nghe một vật đập xuống đất.
Tiếng động vang ngay sau lung Thẩm Nguyệt Lăng, hắn quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Dạ Phong. Nghiên mực trên bàn bị y tàn nhẫn ném xuống đất vỡ đôi, mừc văng tung tóe ra sàn một vài giọt còn bắn lên cả áo của y.
Đôi mắt đầy phẩm nộ của Dạ Phong nhìn về phía Thẩm Nguyệt Lăng khiến hắn rùng mình.
Không biết tại sao đột nhiên Dạ Phong lại nổi giận, nhưng Thẩm Nguyệt Lăng theo bản năng phải vuốt đuôi ngựa trước, hắn gọi y một tiếng: "A Phong."
Dạ Phong liền quay người bỏ đi, Thẩm Nguyệt Lăng cố gọi theo nhưng y không thèm quay đầu lại.
Không chỉ Thẩm Nguyệt Lăng mà Tống Tiêu Minh còn giật mình, hắn chưa từng thấy Dạ Phong tức giận như vậy, thấy y đi hắn liền nói: "Để ta đi xem y."
Thẩm Nguyệt Lăng "Ừ." một tiếng, Tống Tiêu Minh liền đuổi theo Dạ Phong. Giờ phút này Thẩm Nguyệt Lăng không còn tâm tư quan tâm Bạch Liên Hoa nữa, hắn cũng nhanh chóng thu lại sách vở và nghiên mực rồi đuổi theo Dạ Phong.
Bạch Liên Hoa vẫn đứng ở chỗ cũ, động tác không hề thay đổi. Ngay khi tiếng động vang lên, nàng có hé tay ra nhìn thì chạm phải đôi mắt đầy ác tính của Dạ Phong, chỉ có nàng biết được Dạ Phong là đang nhìn nàng, đôi mắt đó của y như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Phải mất một lúc sau Bạch Liên Hoa mới có thể cử động được, hai chân nàng run rẩy không thể giữ thăng bằng mà ngã xuống, làn trúc theo động tác của nàng mà trượt khỏi tay, bánh hoa quế rơi trên mặt đất.
Nàng nhìn bánh hoa quế dưới đất, tuy toàn thân đều run lên nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười.
Thẩm Nguyệt Lăng đuổi theo Dạ Phong về đến Hàn Thất. Dạ Phong ở trong đem cửa khóa chặt, Tống Tiêu Minh bên ngoài đập cửa, gọi: "A phong ngươi làm sao thế? Trong người không khỏe sao?"
Bên trong im lặng, Tống Tiêu Minh càng thêm lo lắng, lúc này Thẩm Nguyệt Lăng bước tới nhẹ nhàng vỗ vai Tống Tiêu Minh, rồi gõ cửa hai cái, dịu dàng gọi: "A Phong."
Vẫn không có tiếng động, Thẩm Nguyệt Lăng cũng không mất kiên nhẫn, giọng càng thêm nhẹ nhàng: "A Phong, đệ làm sao vậy? Có chuyện gì có thể nói cho huynh nghe."
Lần này Dạ Phong nói: "Mới không nói cho huynh!!"
Thẩm Nguyệt Lăng âm thầm xác định đứa nhỏ này bước vào tuổi phản nghịch rồi, sao có thể đùng một cái là nổi giận chứ?
Dỗ dành một đứa trẻ phản nghịch như nào a? Khiếp trước do thân thể hắn không tốt, từ nhỏ đến lớn thời gian hắn ở trong bệnh viện điều trị còn lâu hơn ở nhà, hai chân bị liệt nên hành động bất tiện, trái tim lại yếu ớt làm việc gì cũng khó khăn, tuổi thơ hắn trôi qua đều chỉ có bốn bức tường màu trắng với dụng cụ y tế, thời gian kỳ phản nghịch gì đó hắn có đọc trên mạng, nhưng hắn hoàn toàn không có cơ hội trải qua nên hắn không biết phải xử lí tình huống này như thế nào.
... Chắc cứ quan tâm và chú ý hơn một chút là tốt nhỉ?
Nghĩ như vậy giọng Thẩm Nguyệt Lăng càng thêm nhẹ, hắn gọi: "A Phong, đệ mở cửa đi được không? Nếu đệ không mở A Minh sao có thể đi vào, như vậy chẳng phải A Minh phải ngủ lại chỗ ta sao?"
Dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra nhưng gương mặt Dạ Phong vẫn không tốt, y mở cửa để đó rồi quay về giường, ngồi quay lưng vào một góc.
Nhìn bóng lưng tội nghiệp của Dạ Phong, tâm Thẩm Nguyệt Lăng liền thấy tội lỗi dù không biết hắn đã làm gì sai.
Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ nghĩ một chút, những đứa trẻ khi vào giai đoạn phản nghịch rất dễ xấu hổ, Dạ Phong lại là người có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, chắc y không muốn Tống Tiêu Minh nhìn thấy y như vậy đâu ha?
Nghĩ như vậy Thẩm Nguyệt Lăng quay sang nói với Tống Tiêu Minh: "Đệ sang phòng ta ngồi một lát nhé, để ta nói chuyện với A Phong trước."
"Dạ" Tống Tiêu Minh gật đầu, ngoan ngoãn đi về phòng Thẩm Nguyệt Lăng bên cạnh.
Lúc này Thẩm Nguyệt Lăng mới đi vào, quay người đóng cửa sau đó đi đến bên giường Dạ Phong, dịu dàng xoa đầu y, nói: "Là ai to gan dám làm A Phong tức giận thế?"
Dạ Phong không nói chuyện nhưng vẫn chỉ tay ra sau, ngón tay chỉ vào Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng không ngờ cái tên to gan làm y không vui lại là mình. Thẩm Nguyệt Lăng khẽ ho một tiếng, hỏi: "Là, là huynh sao? Huynh đã làm gì khiến đệ không vui vậy?"
Dạ Phong không vui quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Huynh đã hứa với ta như thế nào?"
Hai mắt Thẩm Nguyệt Lăng chớp chớp, hắn có hứa gì với y ư? Sao hắn không nhớ vậy nì?
Thẩm Nguyệt Lăng chột dạ, nói: "Dĩ nhiên huynh nhớ mà."
Lần này Dạ Phong chịu nổi mà đem y đè xuống giường: "Nhớ? Huynh nhớ mà vẫn lại gần nàng? Rõ ràng huynh đã hứa sẽ không đến gần Bạch Liên Hoa, bây giờ lại còn đến gần nàng, còn hất tay ta ra!"
Thẩm Nguyệt Lăng ngớ người ra một hồi, hình như hắn có hứa như thế thật, lúc đó hắn đang đắm chìm trong cảm giác được Dạ Phong gọi là ca ca sau đó y nói gì hắn cũng gật đầu đồng ý hết trơn.
Lại nói thì ra đứa nhỏ này thế nào, thì ra là ghen. Dù ngoài miệng nói không thích nhưng khi hắn ở gần Bạch Liên Hoa thì lại tức giận. Sao hồi còn làm độc giả, sao hắn lại không biết đứa nhỏ này là khẩu thị tâm phi a?
Hơn nữa Thẩm Nguyệt Lăng hiểu cho hành động xấu Dạ Phong, dù sao y vẫn còn nhỏ, giống khi một đứa trẻ có được thứ mình thích nhưng đột nhiên lại bị người khác tiếp cận cướp đi thi thì đều trở nên bốc đồng.
Tuy cách thể hiện tình yêu của Dạ Phong có hơi khác so với nguyên tác, nhưng y vẫn một lòng hướng đến Bạch Liên Hoa mà ha. Tuy nàng là lão bà của Tống Tiêu Minh... hầy mà thôi, chuyện đó tương lai rồi tính vậy. Mục tiêu bây giờ của hắn chính là dỗ cho đứa nhỏ này vui vẻ.
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ta cũng không muốn đến gần Bạch sư muội mà, bụi bay vào mắt nàng ta là sư huynh phải hỏi thăm chút. Ta với Bạch sư muội tuyệt đối không có gì khác." Thấy Dạ Phong vẫn không để ý hắn, Thẩm Nguyệt Lăng lại nói tiếp: "Ta xin lỗi mà, ta hứa, lần sau sẽ không đến gần nàng nữa, gặp nàng ta sẽ cách xa ba bước, được không."
Thẩm Nguyệt Lăng chậm rãi dỗ dành một hồi, Dạ Phong mới quay sang nhìn y, đôi mắt y lạnh lẽo hỏi: "Thật chứ?"
Thẩm Nguyệt Lăng giơ bốn ngón tay lên thề: "Đảm bảo với đệ là thật."
Nghe Thẩm Nguyệt Lăng thề thốt chắc chắn, ánh mắt Dạ Phong trong nháy mắt từ lạnh lẽo chuyển thành đôi mắt cừu non nhìn hắn, mỉm cười nói: "Tin huynh lần này."
Dứt lời Dạ Phong lại chui vào lòng Thẩm Nguyệt Lăng, cọ tới cọ lui trên ngực y, làm nũng nói: "Hôm nay ta ngủ với huynh được không?"
Nhìn Dạ Phong như vậy Thẩm Nguyệt Lăng quả thật không cách nào từ chối, hơn nữa Dạ Phong bây giờ trong thời kỳ phản nghịch, rất thiếu cảm giác an toàn từ người lớn, đây cũng là trách nhiệm của hắn.
Nghĩ như vậy Thẩm Nguyệt Lăng không do dự gật đầu, ngủ chung mà thôi, hai anh em ngủ chung với nhau là điều bình thường mà.
Tối đó Dạ Phong thật sự ôm gối đi qua phòng hắn, vừa đến giờ hợi Dạ Phong đã leo lên giường, dùng tay vỗ vỗ bên cạnh, kêu hắn nhanh đi ngủ.
Thẩm Nguyệt Lăng càng lúc càng thấy kỳ phản nghịch của đứa nhỏ hơi khó hiểu, không chỉ giận nhanh mà vui cũng nhanh, làm phụ huynh là hắn đây cũng không theo kịp.
Mà thôi, Thẩm Nguyệt Lăng bây giờ luôn đi với tiêu chí y vui là được rồi.
Thẩm Nguyệt Lăng cởi bớt áo chỉ để lại sa y mỏng, sau đó hướng bên giường đi tới. Thẩm Nguyệt Lăng phất tay một cái tắt ngọn nến trên bàn.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa nằm xuống thì một thân hình mềm mại chui vào lòng ngực hắn, xoa tới xoa lui, Thẩm Nguyệt Lăng vòng tay phủ lên lưng y, nói: "Ngoan, đừng làm rộn."
Dạ Phong nghe lời không cử động nữa, hai tay y ôm lấy Thẩm Nguyệt Lăng, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.
Thẩm Nguyệt Lăng chi rằng bản thân ngủ suốt một buổi chiều thì đến tối sẽ rất khó ngủ, ai ngờ vừa nằm được một lúc hắn đã đi vào sâu giấc.
Xác định Thẩm Nguyệt Lăng ngủ rồi, Dạ Phong lúc này mới ngồi dậy, y ngắm khuôn mặt của Thẩm Nguyệt Lăng. Thẩm Nguyệt Lăng rất đẹp, tuy không phải kiểu đẹp động lòng người nhưng hắn chính là kiểu ai gặp cũng có thiện cảm. Dạ Phong càng nhìn càng thấy thích.
Cuối cùng Dạ Phong nhịn không được mà cúi đứa hôn lên má Thẩm Nguyệt Lăng, rồi thì thầm vào tai hắn: "Lăng nhi." Thấy những sư huynh khác trong môn phái đều gọi Thẩm Nguyệt Lăng thân mật như vậy, trong lòng Dạ Phong đã sớm đổ giấm, y cũng muốn gọi tên người này thân mật như vậy, nhưng vì giữ hình tượng ngoan ngoãn đáng yêu trong lòng hắn nên y chỉ có thể cam chịu.
Dạ Phong hiểu rõ bản thân, tính chiếm hữu của hắn rất lớn, một khi đã nhận định cái gì thì y sẽ tìm mọi cách có bằng được, dù có giết người hay thậm chí phải làm việc tán tận thiên lương hơn nữa, chỉ cần có được người này trong tay, y đều không tiếc mệnh mà làm.
Nhưng bây giờ trong mắt Thẩm Nguyệt Lăng, y cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn sẽ không nhìn nhận y. Dạ Phong lại hôn lên má Thẩm Nguyệt Lăng thêm cái nữa: "Lăng nhi, ta thích huynh, ráng chờ ta trưởng thành."
Dạ Phong nhất định sẽ trở thành một người khiến Thẩm Nguyệt Lăng không cách có thể từ chối hắn, chấp nhận ở bên cạnh hắn, dù cho có thương hại đi chăng nữa.
Tống Tiêu Minh không nhận ra cái gì bất thường, tay một lần bị Dạ Phong gạt ra cũng không có tức giận, hắn tiếp tục kể cho Thẩm Nguyệt Lăng nghe chuyện hôm nay của mình, Thẩm Nguyệt Lăng cũng nghe đến vui vẻ, thi thoảng lại khen hắn vài câu.
Bạch Liên Hoa đứng ngoài nhìn cảnh tượng ba người hòa hợp này đến đau cả mắt, nàng đột nhiên cảm thấy những hình ảnh thực sự chói đau mắt nàng. Cảm giác chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút mắt nàng sẽ thật sự mù, nghĩ như vậy Bạch Liên Hoa lập tức hoảng hốt đưa tay lên che mắt.
Hành động này của nàng khiến Thẩm Nguyệt Lăng chú ý, khuôn mặt hắn nhìn nàng lo lắng, hỏi: "Bạch sư muội? Ngươi không sao chứ? Mắt bị đau sao?"
"A!" Bạch Liên Hoa ấp úng nói: "Không sao, bụi, bụi bay vào mắt ta..."
Nghe vậy Thẩm Nguyệt Lăng liền gạt tay Dạ Phong ra, đi ra cửa sổ, nắm lấy cổ tay nàng, nói: "Vậy muội đừng dụi, buông tay xuống để huynh xem nào."
Đột nhiên một tràn khí lạnh không biết từ đâu xuất hiện khiến Bạch Liên Hoa không rét mà run, nàng cảm nhận được nếu nàng bỏ tay ra thì chắc sẽ bị giết, nghĩ như vậy Bạch Liên Hoa càng thêm hoảng hốt, nàng vội lùi ra sau, lắc đầu nói: "Không, không cần. Thẩm sư huynh, ta không sao, ta, ta lo được."
Thẩm Nguyệt Lăng không nhận ra được có gì khác thường, hắn thấy Bạch Liên Hoa như vậy càng thêm lo lắng, giọng càng có chút khẩn trương: "Thật không? Đừng sợ, để ta giúp muội."
Tống Tiêu Minh cũng ở bên nói: "Lăng ca ca dịu dàng lắm, không sao đâu"
Giọng Thẩm Nguyệt Lăng vô cùng dịu dàng, vốn dĩ âm giọng hắn rất trong, lại dễ nghe, khi hắn nói dịu dàng thì tựa như hát một bản nhạc du dương.
Nghe một giọng nói vừa ấm áp lại dịu dàng như vậy dỗ dành mình, Bạch Liên Hoa dần bình tĩnh lại, nàng vừa bước lên một bước thì nghe một vật đập xuống đất.
Tiếng động vang ngay sau lung Thẩm Nguyệt Lăng, hắn quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Dạ Phong. Nghiên mực trên bàn bị y tàn nhẫn ném xuống đất vỡ đôi, mừc văng tung tóe ra sàn một vài giọt còn bắn lên cả áo của y.
Đôi mắt đầy phẩm nộ của Dạ Phong nhìn về phía Thẩm Nguyệt Lăng khiến hắn rùng mình.
Không biết tại sao đột nhiên Dạ Phong lại nổi giận, nhưng Thẩm Nguyệt Lăng theo bản năng phải vuốt đuôi ngựa trước, hắn gọi y một tiếng: "A Phong."
Dạ Phong liền quay người bỏ đi, Thẩm Nguyệt Lăng cố gọi theo nhưng y không thèm quay đầu lại.
Không chỉ Thẩm Nguyệt Lăng mà Tống Tiêu Minh còn giật mình, hắn chưa từng thấy Dạ Phong tức giận như vậy, thấy y đi hắn liền nói: "Để ta đi xem y."
Thẩm Nguyệt Lăng "Ừ." một tiếng, Tống Tiêu Minh liền đuổi theo Dạ Phong. Giờ phút này Thẩm Nguyệt Lăng không còn tâm tư quan tâm Bạch Liên Hoa nữa, hắn cũng nhanh chóng thu lại sách vở và nghiên mực rồi đuổi theo Dạ Phong.
Bạch Liên Hoa vẫn đứng ở chỗ cũ, động tác không hề thay đổi. Ngay khi tiếng động vang lên, nàng có hé tay ra nhìn thì chạm phải đôi mắt đầy ác tính của Dạ Phong, chỉ có nàng biết được Dạ Phong là đang nhìn nàng, đôi mắt đó của y như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Phải mất một lúc sau Bạch Liên Hoa mới có thể cử động được, hai chân nàng run rẩy không thể giữ thăng bằng mà ngã xuống, làn trúc theo động tác của nàng mà trượt khỏi tay, bánh hoa quế rơi trên mặt đất.
Nàng nhìn bánh hoa quế dưới đất, tuy toàn thân đều run lên nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười.
Thẩm Nguyệt Lăng đuổi theo Dạ Phong về đến Hàn Thất. Dạ Phong ở trong đem cửa khóa chặt, Tống Tiêu Minh bên ngoài đập cửa, gọi: "A phong ngươi làm sao thế? Trong người không khỏe sao?"
Bên trong im lặng, Tống Tiêu Minh càng thêm lo lắng, lúc này Thẩm Nguyệt Lăng bước tới nhẹ nhàng vỗ vai Tống Tiêu Minh, rồi gõ cửa hai cái, dịu dàng gọi: "A Phong."
Vẫn không có tiếng động, Thẩm Nguyệt Lăng cũng không mất kiên nhẫn, giọng càng thêm nhẹ nhàng: "A Phong, đệ làm sao vậy? Có chuyện gì có thể nói cho huynh nghe."
Lần này Dạ Phong nói: "Mới không nói cho huynh!!"
Thẩm Nguyệt Lăng âm thầm xác định đứa nhỏ này bước vào tuổi phản nghịch rồi, sao có thể đùng một cái là nổi giận chứ?
Dỗ dành một đứa trẻ phản nghịch như nào a? Khiếp trước do thân thể hắn không tốt, từ nhỏ đến lớn thời gian hắn ở trong bệnh viện điều trị còn lâu hơn ở nhà, hai chân bị liệt nên hành động bất tiện, trái tim lại yếu ớt làm việc gì cũng khó khăn, tuổi thơ hắn trôi qua đều chỉ có bốn bức tường màu trắng với dụng cụ y tế, thời gian kỳ phản nghịch gì đó hắn có đọc trên mạng, nhưng hắn hoàn toàn không có cơ hội trải qua nên hắn không biết phải xử lí tình huống này như thế nào.
... Chắc cứ quan tâm và chú ý hơn một chút là tốt nhỉ?
Nghĩ như vậy giọng Thẩm Nguyệt Lăng càng thêm nhẹ, hắn gọi: "A Phong, đệ mở cửa đi được không? Nếu đệ không mở A Minh sao có thể đi vào, như vậy chẳng phải A Minh phải ngủ lại chỗ ta sao?"
Dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra nhưng gương mặt Dạ Phong vẫn không tốt, y mở cửa để đó rồi quay về giường, ngồi quay lưng vào một góc.
Nhìn bóng lưng tội nghiệp của Dạ Phong, tâm Thẩm Nguyệt Lăng liền thấy tội lỗi dù không biết hắn đã làm gì sai.
Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ nghĩ một chút, những đứa trẻ khi vào giai đoạn phản nghịch rất dễ xấu hổ, Dạ Phong lại là người có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, chắc y không muốn Tống Tiêu Minh nhìn thấy y như vậy đâu ha?
Nghĩ như vậy Thẩm Nguyệt Lăng quay sang nói với Tống Tiêu Minh: "Đệ sang phòng ta ngồi một lát nhé, để ta nói chuyện với A Phong trước."
"Dạ" Tống Tiêu Minh gật đầu, ngoan ngoãn đi về phòng Thẩm Nguyệt Lăng bên cạnh.
Lúc này Thẩm Nguyệt Lăng mới đi vào, quay người đóng cửa sau đó đi đến bên giường Dạ Phong, dịu dàng xoa đầu y, nói: "Là ai to gan dám làm A Phong tức giận thế?"
Dạ Phong không nói chuyện nhưng vẫn chỉ tay ra sau, ngón tay chỉ vào Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng không ngờ cái tên to gan làm y không vui lại là mình. Thẩm Nguyệt Lăng khẽ ho một tiếng, hỏi: "Là, là huynh sao? Huynh đã làm gì khiến đệ không vui vậy?"
Dạ Phong không vui quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Huynh đã hứa với ta như thế nào?"
Hai mắt Thẩm Nguyệt Lăng chớp chớp, hắn có hứa gì với y ư? Sao hắn không nhớ vậy nì?
Thẩm Nguyệt Lăng chột dạ, nói: "Dĩ nhiên huynh nhớ mà."
Lần này Dạ Phong chịu nổi mà đem y đè xuống giường: "Nhớ? Huynh nhớ mà vẫn lại gần nàng? Rõ ràng huynh đã hứa sẽ không đến gần Bạch Liên Hoa, bây giờ lại còn đến gần nàng, còn hất tay ta ra!"
Thẩm Nguyệt Lăng ngớ người ra một hồi, hình như hắn có hứa như thế thật, lúc đó hắn đang đắm chìm trong cảm giác được Dạ Phong gọi là ca ca sau đó y nói gì hắn cũng gật đầu đồng ý hết trơn.
Lại nói thì ra đứa nhỏ này thế nào, thì ra là ghen. Dù ngoài miệng nói không thích nhưng khi hắn ở gần Bạch Liên Hoa thì lại tức giận. Sao hồi còn làm độc giả, sao hắn lại không biết đứa nhỏ này là khẩu thị tâm phi a?
Hơn nữa Thẩm Nguyệt Lăng hiểu cho hành động xấu Dạ Phong, dù sao y vẫn còn nhỏ, giống khi một đứa trẻ có được thứ mình thích nhưng đột nhiên lại bị người khác tiếp cận cướp đi thi thì đều trở nên bốc đồng.
Tuy cách thể hiện tình yêu của Dạ Phong có hơi khác so với nguyên tác, nhưng y vẫn một lòng hướng đến Bạch Liên Hoa mà ha. Tuy nàng là lão bà của Tống Tiêu Minh... hầy mà thôi, chuyện đó tương lai rồi tính vậy. Mục tiêu bây giờ của hắn chính là dỗ cho đứa nhỏ này vui vẻ.
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ta cũng không muốn đến gần Bạch sư muội mà, bụi bay vào mắt nàng ta là sư huynh phải hỏi thăm chút. Ta với Bạch sư muội tuyệt đối không có gì khác." Thấy Dạ Phong vẫn không để ý hắn, Thẩm Nguyệt Lăng lại nói tiếp: "Ta xin lỗi mà, ta hứa, lần sau sẽ không đến gần nàng nữa, gặp nàng ta sẽ cách xa ba bước, được không."
Thẩm Nguyệt Lăng chậm rãi dỗ dành một hồi, Dạ Phong mới quay sang nhìn y, đôi mắt y lạnh lẽo hỏi: "Thật chứ?"
Thẩm Nguyệt Lăng giơ bốn ngón tay lên thề: "Đảm bảo với đệ là thật."
Nghe Thẩm Nguyệt Lăng thề thốt chắc chắn, ánh mắt Dạ Phong trong nháy mắt từ lạnh lẽo chuyển thành đôi mắt cừu non nhìn hắn, mỉm cười nói: "Tin huynh lần này."
Dứt lời Dạ Phong lại chui vào lòng Thẩm Nguyệt Lăng, cọ tới cọ lui trên ngực y, làm nũng nói: "Hôm nay ta ngủ với huynh được không?"
Nhìn Dạ Phong như vậy Thẩm Nguyệt Lăng quả thật không cách nào từ chối, hơn nữa Dạ Phong bây giờ trong thời kỳ phản nghịch, rất thiếu cảm giác an toàn từ người lớn, đây cũng là trách nhiệm của hắn.
Nghĩ như vậy Thẩm Nguyệt Lăng không do dự gật đầu, ngủ chung mà thôi, hai anh em ngủ chung với nhau là điều bình thường mà.
Tối đó Dạ Phong thật sự ôm gối đi qua phòng hắn, vừa đến giờ hợi Dạ Phong đã leo lên giường, dùng tay vỗ vỗ bên cạnh, kêu hắn nhanh đi ngủ.
Thẩm Nguyệt Lăng càng lúc càng thấy kỳ phản nghịch của đứa nhỏ hơi khó hiểu, không chỉ giận nhanh mà vui cũng nhanh, làm phụ huynh là hắn đây cũng không theo kịp.
Mà thôi, Thẩm Nguyệt Lăng bây giờ luôn đi với tiêu chí y vui là được rồi.
Thẩm Nguyệt Lăng cởi bớt áo chỉ để lại sa y mỏng, sau đó hướng bên giường đi tới. Thẩm Nguyệt Lăng phất tay một cái tắt ngọn nến trên bàn.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa nằm xuống thì một thân hình mềm mại chui vào lòng ngực hắn, xoa tới xoa lui, Thẩm Nguyệt Lăng vòng tay phủ lên lưng y, nói: "Ngoan, đừng làm rộn."
Dạ Phong nghe lời không cử động nữa, hai tay y ôm lấy Thẩm Nguyệt Lăng, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.
Thẩm Nguyệt Lăng chi rằng bản thân ngủ suốt một buổi chiều thì đến tối sẽ rất khó ngủ, ai ngờ vừa nằm được một lúc hắn đã đi vào sâu giấc.
Xác định Thẩm Nguyệt Lăng ngủ rồi, Dạ Phong lúc này mới ngồi dậy, y ngắm khuôn mặt của Thẩm Nguyệt Lăng. Thẩm Nguyệt Lăng rất đẹp, tuy không phải kiểu đẹp động lòng người nhưng hắn chính là kiểu ai gặp cũng có thiện cảm. Dạ Phong càng nhìn càng thấy thích.
Cuối cùng Dạ Phong nhịn không được mà cúi đứa hôn lên má Thẩm Nguyệt Lăng, rồi thì thầm vào tai hắn: "Lăng nhi." Thấy những sư huynh khác trong môn phái đều gọi Thẩm Nguyệt Lăng thân mật như vậy, trong lòng Dạ Phong đã sớm đổ giấm, y cũng muốn gọi tên người này thân mật như vậy, nhưng vì giữ hình tượng ngoan ngoãn đáng yêu trong lòng hắn nên y chỉ có thể cam chịu.
Dạ Phong hiểu rõ bản thân, tính chiếm hữu của hắn rất lớn, một khi đã nhận định cái gì thì y sẽ tìm mọi cách có bằng được, dù có giết người hay thậm chí phải làm việc tán tận thiên lương hơn nữa, chỉ cần có được người này trong tay, y đều không tiếc mệnh mà làm.
Nhưng bây giờ trong mắt Thẩm Nguyệt Lăng, y cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn sẽ không nhìn nhận y. Dạ Phong lại hôn lên má Thẩm Nguyệt Lăng thêm cái nữa: "Lăng nhi, ta thích huynh, ráng chờ ta trưởng thành."
Dạ Phong nhất định sẽ trở thành một người khiến Thẩm Nguyệt Lăng không cách có thể từ chối hắn, chấp nhận ở bên cạnh hắn, dù cho có thương hại đi chăng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất