Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]

Chương 16:

Trước Sau
Bởi vì hôm nay vừa đến, nên Lâm Vong và Cơ Y Lệnh chưa bị tham gia huấn luyện của gia tộc.

Cơ Y Lệnh nhìn quanh, căn phòng không chút bừa bộn, 1 hạt bụi cũng không có, như thế đủ để biết người ở trong phòng này hẳn là có chút bệnh sạch sẽ.

Căn phòng lớn lộ ra trống trải hiu hắt.

Cơ Y Lệnh và Lâm Vong đều không có đồ đạc quần áo nên cũng chẳng cần dọn dẹp cái gì.

Cơ Y Lệnh ngồi xuống giường, nhìn gia quy Cơ gia, gia quy không quá nhiều... nhưng khó học thuộc quá a!

Cơ Y Lệnh muốn vò đầu bứt tai, tiện thể vứt gia quy, nhưng... lại nhớ hình tượng khổ sở mà mình mới lập được... liền, ôm sách tiếp tục đọc. Đọc từ sáng đến trưa vẫn không học được thuộc gia quy, chán nản mà ôm má. Lâm Vong kìm lòng không đậu mà vươn tay, véo nhẹ.

\-Khụ khụ...

Cơ Y Lệnh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Vong, hại người kia ho khan đến lợi hại.

"Cạch"

Cánh cửa mở ra, người mở cửa hiển nhiên là không ngờ bên trong còn có người, vì vậy hơi sững sờ.

\-Đệ tử mới?

Người kia mở miệng hỏi, Cơ Y Lệnh gật đầu.

\-Ta tên là Thiếu Khiêm , có việc gì không hiểu có thể hỏi ta.

\-Đệ tên là Y Lệnh, huynh ấy tên là Lâm Vong.

Cơ Y Lệnh chỉ chỉ mình, lại chỉ Lâm Vong , nói. Nam tử kia gật đầu, sửa soạn một chút liền nói.

\-Cũng đến giờ ăn rồi, hai ngươi mới vào nên có thể không biết nhac ăn ở đâu nên đi theo ta.

\-Ừm.

Cơ Y Lệnh và Lâm Vong gật đầu, đi theo sau nam tử kia. Thiện phòng \(nhà ăn\) cũng không khác tưởng tượng của Cơ Y Lệnh là bao, vừa lớn vừa náo nhiệt, cảnh tượng này khiến Cơ Y Lệnh nhớ về canteen của trường, nó cũng náo nhiệt như vậy.

\-Muốn ăn gì? Ta lấy giúp.

Lâm Vong có lẽ thấy quá ồn ào, vì vậy ghé sát tai Cơ Y Lệnh nói.



Hơi thở phả vào tai khiến Cơ Y Lệnh run run thân thể, theo bản năng muốn tránh ra nhưng động tác né tránh quá đột ngột dẫn đến cơ thể mất thăng bằng, Lâm Vong phản ứng nhanh mà đem người ôm vào lòng.

Thiếu Khiêm ở một bên không chút phòng bị nên bị nhét một bụng cẩu lương.

Cơ Y Lệnh đỏ mặt, muốn giãy giụa liền bị Lâm Vong càng ôm chặt, Cơ Y Lệnh thẹn quá hóa giận nói.

\-Huynh bỏ tay ra, ta, ta muốn ăn cua hấp, tôm chiên, đùi gà nướng!

Lâm Vong có chút tiếc nuối mà bỏ tay, sau đó chen vào dòng người đi lấy thức ăn cho y.

Cơ Y Lệnh nhìn Lâm Vong, đứng tại chỗ lầm bầm.

\-Tên này rốt cuộc bị sao a! Thế mà... thế mà lại ôm ta?! Dây thần kinh chập mạch à?! Hay chỉ là vô ý?

Cũng không lâu lắm, Lâm Vong từ chỗ đám người lại một lần nữa chui ra, phong độ khí thế vẫn rất tốt.

\-Qua bàn bên này đi.

Lâm Vong nhìn qua một bàn không có người, cất tiếng.

\-Ừm.

Cơ Y Lệnh còn chìm trong suy nghĩ của chính mình, vì vậy lung tung gật đầu, cũng vô thức đi theo sau Lâm Vong.

\-Ăn đi.

Lâm Vong đẩy thức ăn qua bên Cơ Y Lệnh. Cơ Y Lệnh nhìn chằm chằm Lâm Vong, cứ cảm giác con hàng trước mặt bị bệnh, không những bị bệnh mà còn quên uống thuốc! Nếu không tại sao lại hành xử kỳ lạ như vậy?! A, cũng có thể binh đoạt xá nha.

\-Hello.

Đáp lại Cơ Y Lệnh chính là ánh mắt mờ mịt không hiểu của Lâm Vong, Cơ Y Lệnh vỗ ngực thở phào, không phải đoạt xá, tốt quá tốt quá.

....

Ăn xong thì cả hai liền đi theo Thiếu Khiêm dạo lòng vòng vài phút, làm quen khung cảnh và con người xung quanh sau đó liền trở về căn phòng chung.

Căn phòng có một cái giường rất lớn, trọng điểm ở đây không phải là nó rất lớn mà là nó chỉ có một cái!

Cơ Y Lệnh tuy không muốn ngủ chung với người khác, nhưng cũng không muốn ủy khuất chính mình, phân vân thật lâu liền lấy chăn ra ngăn cách một khoảng, làm xong thấy hai ánh mắt cổ quái nhìn mình...



Cơ Y Lệnh xấu hổ xoa xoa cánh mũi, lúng túng nhận ra hành động của mình rất giống một thiếu nữ đang... bảo vệ sự trong trắng của mình.... khụ. khụ, so sánh không đúng... tóm lại là hành động có chút dư thừa .

\-Cái đó, ừm, chính là đệ không quá quen ngủ với người khác...

Hai người không nói gì, chỉ gật đầu. Cơ Y Lệnh như trút được gánh nặng mà thở phào.

"Cạch"

Cánh cửa một lần nữa mở ra, thấy bên trong đã có ba người, người đến vui vẻ chào hỏi.

\-Ta tên Liêu Vũ ! Chúng ta chung phòng rồi.

Cơ Y Lệnh nhìn qua, thấy hai người có vẻ không muốn nói chuyện liền lên tiếng.

\-Đệ tên là Y Lệnh, huynh ấy tên là Thiếu Khiêm, còn đây là Lâm Vong.

\-Ủa, vậy đệ bao nhiêu tuổi a?

\-16.

Cơ Y Lệnh trả lời, nào ngờ người trước mắt nghe được câu trả lời liền nhào qua, hớn hở nói.

\-Ta mới 15,vậy về sau đành gọi huynh là ca ca rồi!

Cơ Y Lệnh cảm thấy .... Sét. Đánh. Giữa. Trời. Quang.

Nhìn dung mạo của Liêu Vũ... tuổi ít nhất cũng là 20 chứ? Tại sao là 15 a?! Nhưng mà như vậy cũng tốt, cuối cùng mình không phải là người trẻ tuổi nhất trong phòng này.

....

Chỗ Lỗ quản sự mới tiếp đón một vị khách. Hắn hỏi.

\-Ngươi nói Cơ gia mới có một đệ tử có tư chất Nguyệt Hồn hoàn mỹ?

\-Đúng vậy.

\-Haha, cuối cùng ta cũng đã tìm được... không được để lộ thông tin này cho bất kỳ ai, biết chứ?!

\-Được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau