Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 27: (H nhẹ)
Bởi vì chân vừa mới bị phế không lâu, người kia lại dùng lực quá mạnh.... chân y đau đến kinh người... đau đến nước mắt cũng rơi xuống.
\-Thiếu Khiêm ~
Người kia từ đằng sau tiến vào, không có bước dạo đầu, không có thuốc mỡ... cũng không có .... xuân dược... bởi vậy Cơ Thiếu Khiêm lãnh trọn đau đớn khi giao hợp... đau đến y ngón tay co quắp, giãy giụa càng mạnh.
Giản Thiếu Vân đặt cằm trên hõm vai y... giọng nói khàn khàn mang theo tình dục.
\-Thiếu Khiêm ~ huynh thật chặt...
\-Ngươi... ưm.
Cơ Thiếu Khiêm muốn mở miệng mắng người, thế mà Giản Thiếu Vân giống như chính là đợi cơ hội này... hắn xoay mặt y lại... vừa hôn vừa... làm.
Động tác dưới thân quá mạnh mẽ, khiến xiềng xích va chạm... tiếng leng keng liên tục phát ra.
Trong lồng son... giá y treo trên xiềng xích, hai thân ảnh quấn quýt vào nhau... tiếng nước, tiếng va chạm... tiếng xiềng xích... thực khiến người ta mặt đỏ tai hồng... rõ ràng là vũ nhục... lại không khống chế mang theo cảm giác khiến trái tim khẩn trương... là, chờ mong?
"Chờ mong? Hahaha, Cơ Thiếu Khiêm, ngươi đủ ti tiện... quả nhiên không khác một sủng vật... vẫy đuôi... lấy lòng chủ nhân... "
\-Vân ~ Ưm... nhanh, nhanh hơn nữa...
Phảng phất muốn khơi ra dục vọng của y, Giản Thiếu Vân ma sát hậu huyệt, cũng chầm chậm đưa đẩy.
\-Nhanh? Ca ca ~ Muốn cái gì nhanh?
Giả vờ không hiểu ý y , nhưng dưới thân lại đẩy nhanh tốc độ .
Một tiếng "ca ca" này làm Cơ Thiếu Khiêm ngượng muốn chết.... thế nhưng bên dưới trống rỗng và ngứa ngáy khiến y khó chịu.
"Thiếu Vân, đệ muốn một sủng vật ngoan ngoãn... ta sẽ làm một sủng vật ngoan ngoãn, vứt hết tôn nghiêm và tự trọng... bởi vì ngày mai... ngày mai ta sẽ... sẽ không xuất hiện trước mặt đệ nữa... đêm nay ta sẽ làm một sủng vật ngoan ngoãn , nghe lời đệ... "
Trái tim Giản Thiếu Vân chợt nhói lên, hệt như thứ gì đó quý giá nhất sắp mất đi, mất mát và chua chát trong đó khiến hắn hoảng hốt.
\-Ưm.... Vân ~ Thiếu Vân, đệ hiểu ý... ý ta mà~
Giản Thiếu Vân hoảng hốt nhìn xuống, một Cơ Thiếu Khiêm ngoan ngoãn nghe lời như vậy... thật xa lạ... nhưng cũng thật tốt... Hắn động eo càng mạnh, y lại càng phát ra âm thanh mê người.
\-Tiểu yêu tinh...
Đúng vậy, giống như yêu tinh trong rừng sâu, dụ dỗ người phạm tội.
\-Thiếu Khiêm... ta yêu huynh...
Đằng trước, nơi Giản Thiếu Vân không nhìn thấy, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
"Thiếu Vân, vậy là đủ... chỉ cần đệ nói thích ta... cho dù chỉ là vì coi ta thành thế thân nên mới thích, nhưng ta cũng đã thỏa mãn"
\-Ư... ân... nhẹ, nhẹ chút....
Tiếng rên rỉ trong lồng son... vang vọng, mê người.
.....
Sở Thần nhẹ nhàng bước vào căn phòng, hắn liếc nhìn khung cảnh bên trong lồng vàng, đẩy cánh cửa ra, mở khóa cho Cơ Thiếu Khiêm, tiện tay lấy giá y bao bọc người trong lòng lại... ôm đi.
Nửa đường lướt qua một dòng suối, hắn nhìn nhìn rồi để người trong lòng xuống... tẩy rửa, tỷ mỉ tẩy từ trong ra ngoài, động tác không quá nhẹ nhàng, nhưng hôm qua Cơ Thiếu Khiêm thực sự là bị làm quá nhiều, thể lực cạn kiệt, chân lại bị phế, nhất thời cũng chưa tỉnh lại được.
Sở Thần tẩy rửa xong lại tỷ mỉ mặc lại giá y cho Cơ Thiếu Khiêm, động tác không nhẹ nhàng nên đánh thức y, rèm mi run rẩy, Cơ Thiếu Khiêm mở mắt.
Sở Thần ngay chớp mắt thay đổi vẻ mặt, trở thành quan tâm lo lắng và không biết phải làm sao.
\-Ta... khụ khụ...
Cổ họng đau rát, vừa mở miệng liền ho khan dữ dội.
\-Huynh không cần nói.
Sở Thần ngay lập tức ngăn lại hành động tự tổn thương chính mình này của Cơ Thiếu Khiêm, nhưng Cơ Thiếu Khiêm lắc đầu, gắng sức nói ra một câu.
\-Tú Thành... mang ta... khụ khụ...
\-Huynh muốn đến Tú Thành?
\-Đúng khụ khụ...
Cơ Thiếu Khiêm trực tiếp ho ra một búng máu.
\-Được được, huynh đừng nói, ta mang huynh đi.
Sở Thần đau lòng ôm lấy Cơ Thiếu Khiêm, triệu hồi ra thú cưỡi của mình, là một con chim to lớn không biết chủng tộc, Sở Thần ôm Cơ Thiếu Khiêm nhảy lên thân chim, bay đi.
Tú thành........
Lúc Sở Thần ôm Cơ Thiếu Khiêm đến Tú thành , đám người Cơ Vong, Cơ Y Lệnh, Cơ Liêu Vũ mới tụ họp, bọn họ hiện đang ở Di Diên thành \- thành trì gần với Cổ Lâm nhất.
Bọn họ nhận được một bức thư nặc danh, trong thư chỉ có 9 chữ.
"*Cơ Thiếu Khiêm gặp nguy hiểm , ở Tú *thành**"
\-Tú thành.... ở đâu?
Cả ba nhìn nhau, đồng loạt nhận được cái lắc đầu .
\-Lệnh sư huynh, huynh vẫn là nhờ động vật dẫn đường thì hơn, tuy là nói bức thư này không rõ nguồn gốc , nhưng an nguy của Khiêm sư huynh... vẫn là tin còn hơn không tin.
\-Ừm.
Cơ Y Lệnh gật đầu, triệu hồi hạc cầm, vận dụng linh hồn lực, gảy cầm.
Âm thanh trong trẻo như nước, nhẹ nhàng như gió , ấm áp như xuân vang lên.
Những động vật có linh trí thấp bị tiếng đàn ảnh hưởng, chúng nó vui đùa nhảy nhót xung quanh Cơ Y Lệnh.
Cơ Y Lệnh vừa gảy cầm vừa thử giao tiếp với những động vật nhỏ, khổ nỗi không cùng chủng tộc bất đồng ngôn ngữ, giao tiếp thập phần... khó khăn.
Cơ Y Lệnh không biết thú ngữ, động vật không biết tiếng người, hơn nữa linh hồn lực có hạn lại phải phân tâm gảy đàn... Cơ Y Lệnh buồn bực đến muốn tự bế.
Khảy đàn nửa ngày, vẫn không biết được thông tin gì, lại khiến linh hồn lực vơi đi phân nửa, Cơ Y Lệnh ỉu xìu tựa vào người Cơ Vong, yếu ớt nói.
\-Vẫn là đi hỏi người khác thôi.
\-Ừ, đệ không mệt chứ?
Cơ Y Lệnh giờ mới phản ứng lại chuyện mình đang tựa vào lòng Cơ Vong... cơ mà nghĩ lại dường như có chút không ổn, chỉ là quan hệ hai người bình cũng là vô cùng thân thiết, y cũng không bài xích việc thân mật với Cơ Vong... với cả dường như y cũng có một chút thích đối với Cơ Vong rồi, mà đã thích... dựa vào lòng đối phương hình như cũng không vấn đề nhỉ?
\(Linh Lan Hoa : Cần bổ túc gấp một khóa giới thiệu về "logic " cho Mị Mị ! Tuyệt đối cần!\)
Cơ Y Lệnh tuyệt đối không thừa nhận, đối với Cơ Vong y không chỉ có một chút "thích", mà lời biệt giải dài dòng phía trên... chỉ là một lý do để y lười biếng thôi a.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Truyện không có lịch đăng cụ thể, viết được chương nào sẽ đăng chương đó, vậy nên 1,2 \(còn có thể lâu hơn\) ngày không có chương mới cũng đừng ngạc nhiên ~ ❤❤❤❤❤
\-Thiếu Khiêm ~
Người kia từ đằng sau tiến vào, không có bước dạo đầu, không có thuốc mỡ... cũng không có .... xuân dược... bởi vậy Cơ Thiếu Khiêm lãnh trọn đau đớn khi giao hợp... đau đến y ngón tay co quắp, giãy giụa càng mạnh.
Giản Thiếu Vân đặt cằm trên hõm vai y... giọng nói khàn khàn mang theo tình dục.
\-Thiếu Khiêm ~ huynh thật chặt...
\-Ngươi... ưm.
Cơ Thiếu Khiêm muốn mở miệng mắng người, thế mà Giản Thiếu Vân giống như chính là đợi cơ hội này... hắn xoay mặt y lại... vừa hôn vừa... làm.
Động tác dưới thân quá mạnh mẽ, khiến xiềng xích va chạm... tiếng leng keng liên tục phát ra.
Trong lồng son... giá y treo trên xiềng xích, hai thân ảnh quấn quýt vào nhau... tiếng nước, tiếng va chạm... tiếng xiềng xích... thực khiến người ta mặt đỏ tai hồng... rõ ràng là vũ nhục... lại không khống chế mang theo cảm giác khiến trái tim khẩn trương... là, chờ mong?
"Chờ mong? Hahaha, Cơ Thiếu Khiêm, ngươi đủ ti tiện... quả nhiên không khác một sủng vật... vẫy đuôi... lấy lòng chủ nhân... "
\-Vân ~ Ưm... nhanh, nhanh hơn nữa...
Phảng phất muốn khơi ra dục vọng của y, Giản Thiếu Vân ma sát hậu huyệt, cũng chầm chậm đưa đẩy.
\-Nhanh? Ca ca ~ Muốn cái gì nhanh?
Giả vờ không hiểu ý y , nhưng dưới thân lại đẩy nhanh tốc độ .
Một tiếng "ca ca" này làm Cơ Thiếu Khiêm ngượng muốn chết.... thế nhưng bên dưới trống rỗng và ngứa ngáy khiến y khó chịu.
"Thiếu Vân, đệ muốn một sủng vật ngoan ngoãn... ta sẽ làm một sủng vật ngoan ngoãn, vứt hết tôn nghiêm và tự trọng... bởi vì ngày mai... ngày mai ta sẽ... sẽ không xuất hiện trước mặt đệ nữa... đêm nay ta sẽ làm một sủng vật ngoan ngoãn , nghe lời đệ... "
Trái tim Giản Thiếu Vân chợt nhói lên, hệt như thứ gì đó quý giá nhất sắp mất đi, mất mát và chua chát trong đó khiến hắn hoảng hốt.
\-Ưm.... Vân ~ Thiếu Vân, đệ hiểu ý... ý ta mà~
Giản Thiếu Vân hoảng hốt nhìn xuống, một Cơ Thiếu Khiêm ngoan ngoãn nghe lời như vậy... thật xa lạ... nhưng cũng thật tốt... Hắn động eo càng mạnh, y lại càng phát ra âm thanh mê người.
\-Tiểu yêu tinh...
Đúng vậy, giống như yêu tinh trong rừng sâu, dụ dỗ người phạm tội.
\-Thiếu Khiêm... ta yêu huynh...
Đằng trước, nơi Giản Thiếu Vân không nhìn thấy, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
"Thiếu Vân, vậy là đủ... chỉ cần đệ nói thích ta... cho dù chỉ là vì coi ta thành thế thân nên mới thích, nhưng ta cũng đã thỏa mãn"
\-Ư... ân... nhẹ, nhẹ chút....
Tiếng rên rỉ trong lồng son... vang vọng, mê người.
.....
Sở Thần nhẹ nhàng bước vào căn phòng, hắn liếc nhìn khung cảnh bên trong lồng vàng, đẩy cánh cửa ra, mở khóa cho Cơ Thiếu Khiêm, tiện tay lấy giá y bao bọc người trong lòng lại... ôm đi.
Nửa đường lướt qua một dòng suối, hắn nhìn nhìn rồi để người trong lòng xuống... tẩy rửa, tỷ mỉ tẩy từ trong ra ngoài, động tác không quá nhẹ nhàng, nhưng hôm qua Cơ Thiếu Khiêm thực sự là bị làm quá nhiều, thể lực cạn kiệt, chân lại bị phế, nhất thời cũng chưa tỉnh lại được.
Sở Thần tẩy rửa xong lại tỷ mỉ mặc lại giá y cho Cơ Thiếu Khiêm, động tác không nhẹ nhàng nên đánh thức y, rèm mi run rẩy, Cơ Thiếu Khiêm mở mắt.
Sở Thần ngay chớp mắt thay đổi vẻ mặt, trở thành quan tâm lo lắng và không biết phải làm sao.
\-Ta... khụ khụ...
Cổ họng đau rát, vừa mở miệng liền ho khan dữ dội.
\-Huynh không cần nói.
Sở Thần ngay lập tức ngăn lại hành động tự tổn thương chính mình này của Cơ Thiếu Khiêm, nhưng Cơ Thiếu Khiêm lắc đầu, gắng sức nói ra một câu.
\-Tú Thành... mang ta... khụ khụ...
\-Huynh muốn đến Tú Thành?
\-Đúng khụ khụ...
Cơ Thiếu Khiêm trực tiếp ho ra một búng máu.
\-Được được, huynh đừng nói, ta mang huynh đi.
Sở Thần đau lòng ôm lấy Cơ Thiếu Khiêm, triệu hồi ra thú cưỡi của mình, là một con chim to lớn không biết chủng tộc, Sở Thần ôm Cơ Thiếu Khiêm nhảy lên thân chim, bay đi.
Tú thành........
Lúc Sở Thần ôm Cơ Thiếu Khiêm đến Tú thành , đám người Cơ Vong, Cơ Y Lệnh, Cơ Liêu Vũ mới tụ họp, bọn họ hiện đang ở Di Diên thành \- thành trì gần với Cổ Lâm nhất.
Bọn họ nhận được một bức thư nặc danh, trong thư chỉ có 9 chữ.
"*Cơ Thiếu Khiêm gặp nguy hiểm , ở Tú *thành**"
\-Tú thành.... ở đâu?
Cả ba nhìn nhau, đồng loạt nhận được cái lắc đầu .
\-Lệnh sư huynh, huynh vẫn là nhờ động vật dẫn đường thì hơn, tuy là nói bức thư này không rõ nguồn gốc , nhưng an nguy của Khiêm sư huynh... vẫn là tin còn hơn không tin.
\-Ừm.
Cơ Y Lệnh gật đầu, triệu hồi hạc cầm, vận dụng linh hồn lực, gảy cầm.
Âm thanh trong trẻo như nước, nhẹ nhàng như gió , ấm áp như xuân vang lên.
Những động vật có linh trí thấp bị tiếng đàn ảnh hưởng, chúng nó vui đùa nhảy nhót xung quanh Cơ Y Lệnh.
Cơ Y Lệnh vừa gảy cầm vừa thử giao tiếp với những động vật nhỏ, khổ nỗi không cùng chủng tộc bất đồng ngôn ngữ, giao tiếp thập phần... khó khăn.
Cơ Y Lệnh không biết thú ngữ, động vật không biết tiếng người, hơn nữa linh hồn lực có hạn lại phải phân tâm gảy đàn... Cơ Y Lệnh buồn bực đến muốn tự bế.
Khảy đàn nửa ngày, vẫn không biết được thông tin gì, lại khiến linh hồn lực vơi đi phân nửa, Cơ Y Lệnh ỉu xìu tựa vào người Cơ Vong, yếu ớt nói.
\-Vẫn là đi hỏi người khác thôi.
\-Ừ, đệ không mệt chứ?
Cơ Y Lệnh giờ mới phản ứng lại chuyện mình đang tựa vào lòng Cơ Vong... cơ mà nghĩ lại dường như có chút không ổn, chỉ là quan hệ hai người bình cũng là vô cùng thân thiết, y cũng không bài xích việc thân mật với Cơ Vong... với cả dường như y cũng có một chút thích đối với Cơ Vong rồi, mà đã thích... dựa vào lòng đối phương hình như cũng không vấn đề nhỉ?
\(Linh Lan Hoa : Cần bổ túc gấp một khóa giới thiệu về "logic " cho Mị Mị ! Tuyệt đối cần!\)
Cơ Y Lệnh tuyệt đối không thừa nhận, đối với Cơ Vong y không chỉ có một chút "thích", mà lời biệt giải dài dòng phía trên... chỉ là một lý do để y lười biếng thôi a.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Truyện không có lịch đăng cụ thể, viết được chương nào sẽ đăng chương đó, vậy nên 1,2 \(còn có thể lâu hơn\) ngày không có chương mới cũng đừng ngạc nhiên ~ ❤❤❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất