Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 38:
Đợi khi cả hai đứng trước mặt Cơ phụ Cơ mẫu, trái tim Cơ Y Lệnh vẫn còn nảy lên vì khẩn trương.
... Giống như một thứ tâm tâm niệm niệm , cuối cùng cũng lấy được rồi...
Cơ Y Lệnh sà vào lòng Cơ mẫu...
Thì ra, đây là ấm áp mà gia đình mang lại sao.
Cơ mẫu hiển nhiên là có chút sững sờ, nhưng ngay tức khắc, bà liền vui mừng mà ôm Cơ Y Lệnh, từ ái vỗ vai y.
\-Mẫu thân...
\-Cực khổ cho con rồi, không sao không sao....
\-Khụ khụ...
Cơ phụ ho khan một cái , nhắc nhở Cơ Y Lệnh, đằng sau y còn có một cái Lam Vong a.
\-Ừm, phụ thân, mẫu thân... đây là Lâm đại ca.
\-Tham kiến bá phụ bá mẫu.
Lâm Vong quy củ hành lễ.
Ánh mắt Cơ mẫu sáng lên, quan sát Lâm Vong từ trên xuống dưới, giống như muốn xem xem Lâm Vong có xứng làm... khụ khụ.
....
Sau một trận hàn huyên tham hỏi quan tâm, Cơ Y Lệnh trong tình trạng mốc meo trở về Tu Tinh viện.
Còn Lâm Vong, hắn bị phụ mẫu Cơ Y Lệnh cứng rắn nhét vào viện kế bên.
Cơ Y Lệnh nằm dài trên giường, sau khi đuổi đi Tiểu Tứ, bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Y nhìn chằm chằm trần nhà, hệt như nhìn như vậy trần nhà có thể nở hoa.
Cơ Y Lệnh đặt tay lên vị trí trái tim, khó hiểu tại sao chính mình lại dễ dàng tiếp nhận Lâm Vong.... bởi vì y dễ mềm lòng?
Cơ Y Lệnh biết, tuyệt đối không phải, nhìn bề ngoài y có vẻ dịu dàng ôn hòa như gió xuân, chứ thực tế y cũng chẳng phải loại người thiện lương mềm lòng gì cho cam.
Giống như lần đầu tiên y nhìn thấy Lâm Vong... y rõ ràng muốn rời đi, bỏ mặc sống chết của người đó. Thế nhưng trực giác và trái tim lại không co phép, giống như người đó mà chết... y sẽ hối hận suốt đời thậm chí sống không nổi.
Cảm giác này còn mãnh liệt hơn tình yêu của y đối với "người kia" ít nhất khi bị người kia vứt bỏ , y vẫn giữ được nụ cười... còn nếu bị Lâm Vong vứt bỏ...
Cơ Y Lệnh không dám nghĩ, bởi vì y biết... y nhất định sẽ làm vài hành động tiêu cực , tỷ như... giết chết Lâm Vong sau đó tự sát!
Ý nghĩ này làm Cơ Y Lệnh đổ mồ hôi lạnh!
Cái quỷ gì thế này?!
Y bị ma ám?!
Hay... y vốn là một kẻ âm u như vậy?!
Cơ Y Lệnh mở to đôi mắt. Cảm giác của y với Lâm Vong thật sự quá... giống như trước kia đã yêu, yêu rất sâu đậm... yêu đến có thể vì người kia mà chết, thế nhưng người kia lại không liếc mắt dù chỉ một cái, làm tình ái của y mang theo oán hận...
Cơ Y Lệnh nhắm mắt.
Nhưng bất kể là như thế nào, hiện giờ... y cũng được ở bên người đó , có được ái tình của người đó...
Cảm giác này rất thoải mái, rất hạnh phúc , bởi vì thứ y tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng thuộc về y... Vứt bỏ hết thảy oán hận và không cam lòng, chỉ còn ái tình thuần túy và chân thành nhất, y đối với Lâm Vong bây giờ, chính là như vậy.
\-Lâm Vong.. Túc Liễm...
Chỉ là tình yêu, không pha thêm bất kỳ tình cảm nào khác.
Cơ Y Lệnh nở nụ cười, chìm vào mộng đẹp.
Nhưng bên Lâm Vong lại không như vậy, hắn gặp ác mộng.
Trong mộng... hắn mặc hỷ phục đỏ thẫm, cố gắng chạy đến một nơi... trước mặt vô cùng mờ, vừa mờ vừa tối, căn bản không nhìn ra khung cảnh cung quanh như thế nào, nhưng hắn lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Phải nhanh hơn! Sắp không kịp rồi!
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa...
Trong lòng gào thét, cũng trống vắng và đau đớn khó chịu, phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa... nếu không, nếu không...
Nếu không cái gì?
Hắn không biết , hắn chỉ biết là, nếu không nhanh hơn nếu không đến kịp, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong đời, phải nhanh hơn!
Nhưng.... cuối cùng hắn vẫn đến muộn... Bởi vì hắn đến nhầm nơi!
Ở đâu?! Người kia ở đâu?!
Ai tới nói cho hắn biết, người kia ở đâu?!
Người có nụ cười thuần túy nhất thế gian, không đặt thiên hạ vào thong mắt, hiện giờ đang ở đâu?!
Hỉ phục trên người màu đỏ tươi, hắn thành thân sao?
Tại sao lại trống rỗng như vậy ?!
Hắn muốn...
Hắn muốn cái gì?!
Khó chịu quá... hắn muốn gặp người kia... muốn giết người!
Hắn thế mà thật sự đi giết người! Máu tươi nhuốm lên hỉ phục, đỏ tươi như chính nó...
Chỉ trách.... thượng thiên cho hắn nhận ra tình cảm của chính mình quá muộn...
Lâm Vong chợt bừng tỉnh, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, chợt cảm thấy giấc mộng vừa rồi quá chân thật cũng thật hư ảo.
Mộng....
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Truyện này tên là Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái \[Mộng\] , nhớ kỹ chữ "Mộng" này nha ~ \(^◕ᴥ◕^\)
... Giống như một thứ tâm tâm niệm niệm , cuối cùng cũng lấy được rồi...
Cơ Y Lệnh sà vào lòng Cơ mẫu...
Thì ra, đây là ấm áp mà gia đình mang lại sao.
Cơ mẫu hiển nhiên là có chút sững sờ, nhưng ngay tức khắc, bà liền vui mừng mà ôm Cơ Y Lệnh, từ ái vỗ vai y.
\-Mẫu thân...
\-Cực khổ cho con rồi, không sao không sao....
\-Khụ khụ...
Cơ phụ ho khan một cái , nhắc nhở Cơ Y Lệnh, đằng sau y còn có một cái Lam Vong a.
\-Ừm, phụ thân, mẫu thân... đây là Lâm đại ca.
\-Tham kiến bá phụ bá mẫu.
Lâm Vong quy củ hành lễ.
Ánh mắt Cơ mẫu sáng lên, quan sát Lâm Vong từ trên xuống dưới, giống như muốn xem xem Lâm Vong có xứng làm... khụ khụ.
....
Sau một trận hàn huyên tham hỏi quan tâm, Cơ Y Lệnh trong tình trạng mốc meo trở về Tu Tinh viện.
Còn Lâm Vong, hắn bị phụ mẫu Cơ Y Lệnh cứng rắn nhét vào viện kế bên.
Cơ Y Lệnh nằm dài trên giường, sau khi đuổi đi Tiểu Tứ, bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Y nhìn chằm chằm trần nhà, hệt như nhìn như vậy trần nhà có thể nở hoa.
Cơ Y Lệnh đặt tay lên vị trí trái tim, khó hiểu tại sao chính mình lại dễ dàng tiếp nhận Lâm Vong.... bởi vì y dễ mềm lòng?
Cơ Y Lệnh biết, tuyệt đối không phải, nhìn bề ngoài y có vẻ dịu dàng ôn hòa như gió xuân, chứ thực tế y cũng chẳng phải loại người thiện lương mềm lòng gì cho cam.
Giống như lần đầu tiên y nhìn thấy Lâm Vong... y rõ ràng muốn rời đi, bỏ mặc sống chết của người đó. Thế nhưng trực giác và trái tim lại không co phép, giống như người đó mà chết... y sẽ hối hận suốt đời thậm chí sống không nổi.
Cảm giác này còn mãnh liệt hơn tình yêu của y đối với "người kia" ít nhất khi bị người kia vứt bỏ , y vẫn giữ được nụ cười... còn nếu bị Lâm Vong vứt bỏ...
Cơ Y Lệnh không dám nghĩ, bởi vì y biết... y nhất định sẽ làm vài hành động tiêu cực , tỷ như... giết chết Lâm Vong sau đó tự sát!
Ý nghĩ này làm Cơ Y Lệnh đổ mồ hôi lạnh!
Cái quỷ gì thế này?!
Y bị ma ám?!
Hay... y vốn là một kẻ âm u như vậy?!
Cơ Y Lệnh mở to đôi mắt. Cảm giác của y với Lâm Vong thật sự quá... giống như trước kia đã yêu, yêu rất sâu đậm... yêu đến có thể vì người kia mà chết, thế nhưng người kia lại không liếc mắt dù chỉ một cái, làm tình ái của y mang theo oán hận...
Cơ Y Lệnh nhắm mắt.
Nhưng bất kể là như thế nào, hiện giờ... y cũng được ở bên người đó , có được ái tình của người đó...
Cảm giác này rất thoải mái, rất hạnh phúc , bởi vì thứ y tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng thuộc về y... Vứt bỏ hết thảy oán hận và không cam lòng, chỉ còn ái tình thuần túy và chân thành nhất, y đối với Lâm Vong bây giờ, chính là như vậy.
\-Lâm Vong.. Túc Liễm...
Chỉ là tình yêu, không pha thêm bất kỳ tình cảm nào khác.
Cơ Y Lệnh nở nụ cười, chìm vào mộng đẹp.
Nhưng bên Lâm Vong lại không như vậy, hắn gặp ác mộng.
Trong mộng... hắn mặc hỷ phục đỏ thẫm, cố gắng chạy đến một nơi... trước mặt vô cùng mờ, vừa mờ vừa tối, căn bản không nhìn ra khung cảnh cung quanh như thế nào, nhưng hắn lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Phải nhanh hơn! Sắp không kịp rồi!
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa...
Trong lòng gào thét, cũng trống vắng và đau đớn khó chịu, phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa... nếu không, nếu không...
Nếu không cái gì?
Hắn không biết , hắn chỉ biết là, nếu không nhanh hơn nếu không đến kịp, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong đời, phải nhanh hơn!
Nhưng.... cuối cùng hắn vẫn đến muộn... Bởi vì hắn đến nhầm nơi!
Ở đâu?! Người kia ở đâu?!
Ai tới nói cho hắn biết, người kia ở đâu?!
Người có nụ cười thuần túy nhất thế gian, không đặt thiên hạ vào thong mắt, hiện giờ đang ở đâu?!
Hỉ phục trên người màu đỏ tươi, hắn thành thân sao?
Tại sao lại trống rỗng như vậy ?!
Hắn muốn...
Hắn muốn cái gì?!
Khó chịu quá... hắn muốn gặp người kia... muốn giết người!
Hắn thế mà thật sự đi giết người! Máu tươi nhuốm lên hỉ phục, đỏ tươi như chính nó...
Chỉ trách.... thượng thiên cho hắn nhận ra tình cảm của chính mình quá muộn...
Lâm Vong chợt bừng tỉnh, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, chợt cảm thấy giấc mộng vừa rồi quá chân thật cũng thật hư ảo.
Mộng....
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Truyện này tên là Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái \[Mộng\] , nhớ kỹ chữ "Mộng" này nha ~ \(^◕ᴥ◕^\)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất