Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 40: Sở Thần Xuất Hiện.
Sáng sớm ngày thứ 3...
Bởi vì hôm nay sẽ phải xuất phát đi Cung Hải Loan, nên Cơ Y Lệnh nhân cơ hội này quan tâm chăm sóc phụ mẫu nhiều hơn, cũng cảm nhận tình thương của cha mẹ, hạnh phúc của gia đình.
Cảm giác được quan tâm và chiều chuộng trong gia đình này khiến Cơ Y Lệnh vô cùng quyến luyến không nỡ rời khỏi, nhưng Lâm Vong phải về Cung Hải Loan, mà y... cũng muốn đi theo Lâm Vong, vì vậy Cơ Y Lệnh càng quý trọng những thời khắc bình yên vui vẻ nơi này...
Cơ Y Lệnh hiện tại đang cùng Cơ phụ Cơ mẫu trò chuyện, hai người thương nhi tử, vì vậy chuyện gì cũng phải hỏi đông hỏi tây một chút. Còn Cơ Y Lệnh... lúc trước Cơ Y Lệnh thường nghĩ loại tán gẫu này thật nhàm chán và tốn thời gian, nhưng hiện giờ được quan tâm... những chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi y cũng kể được chi tiết.
Chủ yếu là Cơ Y Lệnh lại sắp phải đi, vậy nên Cơ phụ Cơ mẫu dặn dò thật nhiều điều, cũng cho y mang thật nhiều đồ, Cơ Y Lệnh từ chối nửa ngày mới Cơ phụ Cơ mẫu mới đồng ý mang ít đi vài thứ.
Nhìn thời gian, cũng đã gần trưa, vì vậy Cơ Y Lệnh và Lâm Vong từ biệt phụ mẫu, chuẩn bị lên đường.
Thủ hạ của Lâm Vong đã dọn dẹp đường đi hết rồi, ban đầu họ cưỡi tọa kỵ sau đó đi thuyền.
Vừa đi được nửa khắc, bọn họ gặp lại Sở Thần.
\-Vốn là muốn đến thăm Y Lệnh và phụ mẫu của ngươi một chút, định đi đâu sao?
Sở Thần vỗ vỗ vai Cơ Y Lệnh hỏi, ánh mắt ra hiệu cho Lâm Vong.
\-Chúng ta định trở về gia tộc của ta, đệ đi không?
Rõ ràng giọng nói đối với Sở Thần lạnh hơn vài phần so với Cơ Y Lệnh.
\-Đi, đi chứ! Dù sao chuyện trong nhà của đệ cũng đã giải quyết xong, Lâm đại ca không ngại đệ phiền chứ?
Sở Thần sờ sờ đầu, ngây ngô hỏi.
\-Cùng đi đi.
Vậy nên vốn là hai người đi, nửa đường đổi thành 3 người.
Có lẽ, thứ thay đổi không chỉ là nhiều hơn một người đi, mà còn nhiều hơn một phân thân xa lạ...
Lâm Vong, đã bị đoạn xá!
Cung Hải Loan....
\-Ngươi là ai?!
Túc Lan \- Cung Chủ Cung Hải Loan chấn kinh kêu lớn.
Máu tươi nhuốm lên mắt nàng, một mảnh đỏ tươi.
Người cầm kiếm khinh thường cười.
\-Ta là ai? Ngươi không có tư cách biết!
Họa Doanh Doanh rút kiếm, thi thể Túc Lan vừa rời khỏi kiếm liền tan vỡ thành bụi.
Thần Tộc nếu muốn giết nhân loại, là dễ như trở bàn tay.
\-Thiên Song Duẫn....
Họa Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi.
....
Chỗ Cơ Y Lệnh, Lâm Vong và Sở Thần đã đến biển cả. Bọn họ bước xuống tọa kỵ, thủ hạ đã sớm chuẩn bị thuyền lớn.
Ngồi trên thuyền, Cơ Y Lệnh nhìn xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn, màu xanh dương thăm thẳm giống như muốn hút đi linh hồn, hơn thế nữa... tâm của y bây giờ thật sự không yên ổn, giống như đã mất đi thứ gì đó.
Tìm không thấy nguyên nhân, Cơ Y Lệnh đổ thừa cho việc phải xa phụ mẫu, bởi vì quyến luyến hơi thở ấm áp trong gia đình đó... cho nên bây giờ y mới cảm thấy mất mát và khó chịu này.
Thuyền đi nửa ngày trên biển , cuối cùng cũng dừng lại, thuyền trưởng thổi một cái còi nhỏ, từ mặt nước nổi lên vài con cá to lớn , khá giống cá heo nhưng nó to lớn hơn nhiều.
\-Giữ bên người.
Lâm Vong ở bên cạnh đưa một viên Tị Thủy châu \(tác dụng ngăn nước\) sau đó không chút do dự nhảy xuống thân mình con cá kia.
Cơ Y Lệnh không nghi ngờ cầm chặt Tị Thủy châu, sau đó giống như Lâm Vong, nhảy xuống thân cá.
Cá lặn xuống biển, bởi vì có Tị Thủy châu tạo một màng mỏng ngăn nước, nên không ai bị ướt hay thiếu dưỡng khí.
Nhưng cá khá trơn , muốn bám chắc nó cũng cần chút công phu.
Cảnh vật dưới nước rất đẹp san hô và cá đủ loại màu sắc , những con sứa chầm chậm bơi qua, tốc độ của cá không quá nhanh, bởi vậy Cơ Y Lệnh tha hồ ngắm cảnh dưới biển.
Y nở nụ cười...
Thật thoải mái.
Thật tự do.
Biển cả êm dịu, làn nước trong xanh.
Đẹp đến khiến người ta say mê.
\-Đế rồi.
Tiếng nói của Lâm Vong kéo linh hồn đang bay bổng của Cơ Y Lệnh trở về, y nhìn tòa cung điện dưới nước kia, khó tin mà trừng mắt.
Quá đẹp.
Quá lộng lẫy.
Quá xa hoa.
Cá dừng trước cách cổng, mọi người cùng bước xuống.
Bước vào bên trong liền không cần dùng Tị Thủy châu nữa, bởi vì Cung Hải Loan có một trận pháp ngăn cách nước biển.
Cơ Y Lệnh bước xuống, vẫn còn choáng ngợp bởi khung cảnh hùng vĩ mỹ lệ trước mắt.
Ngược lại Lâm Vong có vẻ như có chuyện gấp, dặn dò hạ nhân trong Cung tiếp đãi Cơ Y Lệnh và Sở Thần, sau đó lập tức đi mất.
Mà nơi hắn đi, vừa vặn chính là cung điện của Túc Lan.
Bởi vì hôm nay sẽ phải xuất phát đi Cung Hải Loan, nên Cơ Y Lệnh nhân cơ hội này quan tâm chăm sóc phụ mẫu nhiều hơn, cũng cảm nhận tình thương của cha mẹ, hạnh phúc của gia đình.
Cảm giác được quan tâm và chiều chuộng trong gia đình này khiến Cơ Y Lệnh vô cùng quyến luyến không nỡ rời khỏi, nhưng Lâm Vong phải về Cung Hải Loan, mà y... cũng muốn đi theo Lâm Vong, vì vậy Cơ Y Lệnh càng quý trọng những thời khắc bình yên vui vẻ nơi này...
Cơ Y Lệnh hiện tại đang cùng Cơ phụ Cơ mẫu trò chuyện, hai người thương nhi tử, vì vậy chuyện gì cũng phải hỏi đông hỏi tây một chút. Còn Cơ Y Lệnh... lúc trước Cơ Y Lệnh thường nghĩ loại tán gẫu này thật nhàm chán và tốn thời gian, nhưng hiện giờ được quan tâm... những chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi y cũng kể được chi tiết.
Chủ yếu là Cơ Y Lệnh lại sắp phải đi, vậy nên Cơ phụ Cơ mẫu dặn dò thật nhiều điều, cũng cho y mang thật nhiều đồ, Cơ Y Lệnh từ chối nửa ngày mới Cơ phụ Cơ mẫu mới đồng ý mang ít đi vài thứ.
Nhìn thời gian, cũng đã gần trưa, vì vậy Cơ Y Lệnh và Lâm Vong từ biệt phụ mẫu, chuẩn bị lên đường.
Thủ hạ của Lâm Vong đã dọn dẹp đường đi hết rồi, ban đầu họ cưỡi tọa kỵ sau đó đi thuyền.
Vừa đi được nửa khắc, bọn họ gặp lại Sở Thần.
\-Vốn là muốn đến thăm Y Lệnh và phụ mẫu của ngươi một chút, định đi đâu sao?
Sở Thần vỗ vỗ vai Cơ Y Lệnh hỏi, ánh mắt ra hiệu cho Lâm Vong.
\-Chúng ta định trở về gia tộc của ta, đệ đi không?
Rõ ràng giọng nói đối với Sở Thần lạnh hơn vài phần so với Cơ Y Lệnh.
\-Đi, đi chứ! Dù sao chuyện trong nhà của đệ cũng đã giải quyết xong, Lâm đại ca không ngại đệ phiền chứ?
Sở Thần sờ sờ đầu, ngây ngô hỏi.
\-Cùng đi đi.
Vậy nên vốn là hai người đi, nửa đường đổi thành 3 người.
Có lẽ, thứ thay đổi không chỉ là nhiều hơn một người đi, mà còn nhiều hơn một phân thân xa lạ...
Lâm Vong, đã bị đoạn xá!
Cung Hải Loan....
\-Ngươi là ai?!
Túc Lan \- Cung Chủ Cung Hải Loan chấn kinh kêu lớn.
Máu tươi nhuốm lên mắt nàng, một mảnh đỏ tươi.
Người cầm kiếm khinh thường cười.
\-Ta là ai? Ngươi không có tư cách biết!
Họa Doanh Doanh rút kiếm, thi thể Túc Lan vừa rời khỏi kiếm liền tan vỡ thành bụi.
Thần Tộc nếu muốn giết nhân loại, là dễ như trở bàn tay.
\-Thiên Song Duẫn....
Họa Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi.
....
Chỗ Cơ Y Lệnh, Lâm Vong và Sở Thần đã đến biển cả. Bọn họ bước xuống tọa kỵ, thủ hạ đã sớm chuẩn bị thuyền lớn.
Ngồi trên thuyền, Cơ Y Lệnh nhìn xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn, màu xanh dương thăm thẳm giống như muốn hút đi linh hồn, hơn thế nữa... tâm của y bây giờ thật sự không yên ổn, giống như đã mất đi thứ gì đó.
Tìm không thấy nguyên nhân, Cơ Y Lệnh đổ thừa cho việc phải xa phụ mẫu, bởi vì quyến luyến hơi thở ấm áp trong gia đình đó... cho nên bây giờ y mới cảm thấy mất mát và khó chịu này.
Thuyền đi nửa ngày trên biển , cuối cùng cũng dừng lại, thuyền trưởng thổi một cái còi nhỏ, từ mặt nước nổi lên vài con cá to lớn , khá giống cá heo nhưng nó to lớn hơn nhiều.
\-Giữ bên người.
Lâm Vong ở bên cạnh đưa một viên Tị Thủy châu \(tác dụng ngăn nước\) sau đó không chút do dự nhảy xuống thân mình con cá kia.
Cơ Y Lệnh không nghi ngờ cầm chặt Tị Thủy châu, sau đó giống như Lâm Vong, nhảy xuống thân cá.
Cá lặn xuống biển, bởi vì có Tị Thủy châu tạo một màng mỏng ngăn nước, nên không ai bị ướt hay thiếu dưỡng khí.
Nhưng cá khá trơn , muốn bám chắc nó cũng cần chút công phu.
Cảnh vật dưới nước rất đẹp san hô và cá đủ loại màu sắc , những con sứa chầm chậm bơi qua, tốc độ của cá không quá nhanh, bởi vậy Cơ Y Lệnh tha hồ ngắm cảnh dưới biển.
Y nở nụ cười...
Thật thoải mái.
Thật tự do.
Biển cả êm dịu, làn nước trong xanh.
Đẹp đến khiến người ta say mê.
\-Đế rồi.
Tiếng nói của Lâm Vong kéo linh hồn đang bay bổng của Cơ Y Lệnh trở về, y nhìn tòa cung điện dưới nước kia, khó tin mà trừng mắt.
Quá đẹp.
Quá lộng lẫy.
Quá xa hoa.
Cá dừng trước cách cổng, mọi người cùng bước xuống.
Bước vào bên trong liền không cần dùng Tị Thủy châu nữa, bởi vì Cung Hải Loan có một trận pháp ngăn cách nước biển.
Cơ Y Lệnh bước xuống, vẫn còn choáng ngợp bởi khung cảnh hùng vĩ mỹ lệ trước mắt.
Ngược lại Lâm Vong có vẻ như có chuyện gấp, dặn dò hạ nhân trong Cung tiếp đãi Cơ Y Lệnh và Sở Thần, sau đó lập tức đi mất.
Mà nơi hắn đi, vừa vặn chính là cung điện của Túc Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất