Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 45:
Cơ Y Lệnh sững sờ đứng trước Cơ phủ...
Tốn mất nửa tháng đi bộ y mới về đến Cơ Phủ...
Nhưng thứ y nhìn thấy...
\-Lệnh nhi, con mau qua đây.
Một thanh niên nhanh nhẹn đi qua, nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
\-Mẫu thân, phụ thân.
\-Ngoan, đã lớn rồi còn làm nũng. Nào, đây là món ăn con thích nhất, ăn nhiều chút.
Cơ mẫu xoa xoa đầu một Cơ Y Lệnh khác... dịu dàng bao dung một Cơ Y Lệnh khác, người kia có dung mạo 5 phần tương tự Cơ phụ.
Lúc trước Cơ Y Lệnh không quá để ý, nhưng bây giờ thấy "Cơ Y Lệnh" này thì y mới phát hiện, dung mạo của y... không có một chút tương tự với Cơ phụ và Cơ mẫu.
Lại một lần nữa.... y bị đẩy ra khỏi vòng tròn ấn áp mang tên gia đình....
Cơ Y Lệnh nhớ rõ, lúc được cha mẹ ruột mang về nhà, y cũng bị đối xử như vậy.
Nói chuyện không có người nghe.
Làm việc không có ai để ý.
Bị phất lờ, ngó lơ. Giống như y không tồn tại.
\-Phụ thân, mẫu thân....
Cơ Y Lệnh bước vào Cơ phủ, nhìn gia đình hạnh phúc kia rồi nhỏ giọng.
Nhưng y đã nhiều ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, âm thanh phát ra vô cùng yếu ớt mỏng manh, Cơ phụ Cơ mẫu lại đặt hết tâm tư lên "Cơ Y Lệnh " vì vậy không nghe thấy giọng nói của y.
Linh Ly thật sự không nhìn nổi, nó dùng linh hồn lực gõ gõ cửa.
Một nhà ba người kia mới nhìn sang, thấy Cơ Y Lệnh ăn mặc chẳng khác ăn mày, vừa bẩn vừa xấu, gương mặt lấm lem lại bị mái tóc che khuất, bọn họ không nhận ra y.
\-Ăn mày? Chúng ta có một chút thức ăn thừa, chờ chút.
Vẫn là Cơ mẫu mềm lòng, gắp thức ăn trên bàn vào một cái bát, đưa cho Tiểu Tứ, ý bảo Tiểu Tứ mang qua cho y.
\-Mẫu thân, phụ thân , khụ khụ.
Chưa nói được hết câu , Cơ Y Lệnh đã kiệt sức ngất xuống. Đoạn đường hơn nửa tháng đi bộ, thường xuyên không được ăn thứ gì, thứ nhất sợ có người của Cung Hải Loan truy đuổi, thứ hai muốn gặp phụ mẫu sớm hơn, vì vậy đoạn đường này có thể không nghỉ ngơi Cơ Y Lệnh liền không nghỉ ngơi, một đường bôn ba khổ sở như vậy, thể lực Cơ Y Lệnh sớm đã không chịu nổi, nếu không phải Cơ Y Lệnh có ý chí kiên định chống đỡ, thì y không thể đến Tu Mi thành sớm như vậy, nhưng từng sự thật đả kích trầm trọng tới tâm lý y , y bây giờ thật sự không chịu nổi nữa.
Cơ Y Lệnh hôn mê suốt 7 ngày.
Bởi vì bị bắt làm việc quá sức và thường xuyên bị đánh đập, cơ thể Cơ Y Lệnh rất suy yếu , thế mà nửa tháng kia y lại không chút để tâm đến thân thể của chính mình, vừa đến Tu Mi thành lại bị đả kích trầm trọng.
Cơ Y Lệnh không muốn tỉnh.
Y lựa chọn ngủ say để trốn tránh sự thật.
Nhưng... Linh Ly kéo y từ mộng ảo về hiện thực.
\-Linh Ly... ta không muốn đối mặt với những thứ này...
Cơ Y Lệnh yếu ớt nói.
Linh Ly nhìn Cơ Y Lệnh yếu ớt như vậy, tâm như bị nhéo một cái, giống như nhìn thấy tiểu đệ đệ khả ái đơn thuần bị người ta ngược đãi đến âm u trầm cảm... Linh Ly cảm thấy tức giận, nhưng nàng không biết tại sao nàng lại có cảm xúc như vậy.
Là bởi vì ở lâu với Cơ Y Lệnh, nên sinh ra đồng cảm với con người yếu đuối trước mắt sao?
\-Chủ nhân....
\-Không cần khuyên nhủ, nếu đã tỉnh khỏi mộng, liền sống với hiện thực đi...
Cơ Y Lệnh giống như thở dài, nhưng... Linh Ly vẫn nghe được thương tâm trong giọng nói.
Tất cả là một tay nàng sắp đặt nên... tại sao khi nhìn vẻ mặt mong manh tái nhợt của người trước mắt, nàng lại có xúc động muốn phá hủy hết kế hoạch, bỏ qua Hàn và những người ở Cung Hải Loan, để ở bên cạnh, bảo vệ người luôn bị đối xử bất công là Cơ Y Lệnh?
\-Linh Ly?
Cơ Y Lệnh giơ chăn, định đi xuống giường.
\-A, chủ nhân, ta chỉ là có chút thất thần... đại phu nói mụn nước trên chân người còn chưa khỏi, không thể xuống giường, sẽ rất đau!
Linh Ly vội vàng ngăn cản động tác của Cơ Y Lệnh , Linh Ly biết, Cơ Y Lệnh người này dù cứng đầu... nhưng lại vô cùng sợ đau, bình thường có một vết thương nhỏ cũng sẽ kêu ca nửa ngày... hiện giờ lại....
Cơ Y Lệnh nương theo cánh tay Linh Ly đứng dậy, nói.
\-Dìu ta xuống sảnh ăn cơm, cũng lâu rồi không ăn ở nơi náo nhiệt, có chút nhớ không khí đó.
Linh Ly vốn dĩ định gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, nhưng thấy Cơ Y Lệnh kiên trì, nàng đành dìu Cơ Y Lệnh xuống dưới sảnh.
\-Sh....
Cơ Y Lệnh biết dưới chân sẽ đau, nhưng không ngờ đau đớn đến vậy, mỗi bước chân đều đau như kim chích... động một chút liền giống như thương gân tổn cốt, đau đến khó thở.
Nhưng khi Linh Ly muốn dìu y quay về giường, Cơ Y Lệnh lại lắc đầu, cố chấp muốn bước xuống sảnh.
Tầng lầu không cao, nhưng Cơ Y Lệnh mất rất nhiều thời gian để xuống đến sảnh , chỉ 15' nhưng Cơ Y Lệnh cảm giác như nó là cả một thế kỷ.
Bởi vì bây giờ vừa vặn là thời gian ăn cơm, dưới sảnh vô cùng đông người, may là quán trọ này rất lớn, chỗ trống vẫn còn.
Linh Ly đỡ Cơ Y Lệnh đến góc khuất, sau đó gọi tiểu nhị mang thức ăn lên.
\-Linh Ly, ngươi có tiền sao?
Lúc trước không có mà.
Linh Ly đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nàng đáp.
\-Ta dùng linh hồn lực ngưng tụ thành đan dược để bán, bởi vì đan dược của ta tác dụng rất tốt, nên bán rất được .
Tốn mất nửa tháng đi bộ y mới về đến Cơ Phủ...
Nhưng thứ y nhìn thấy...
\-Lệnh nhi, con mau qua đây.
Một thanh niên nhanh nhẹn đi qua, nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
\-Mẫu thân, phụ thân.
\-Ngoan, đã lớn rồi còn làm nũng. Nào, đây là món ăn con thích nhất, ăn nhiều chút.
Cơ mẫu xoa xoa đầu một Cơ Y Lệnh khác... dịu dàng bao dung một Cơ Y Lệnh khác, người kia có dung mạo 5 phần tương tự Cơ phụ.
Lúc trước Cơ Y Lệnh không quá để ý, nhưng bây giờ thấy "Cơ Y Lệnh" này thì y mới phát hiện, dung mạo của y... không có một chút tương tự với Cơ phụ và Cơ mẫu.
Lại một lần nữa.... y bị đẩy ra khỏi vòng tròn ấn áp mang tên gia đình....
Cơ Y Lệnh nhớ rõ, lúc được cha mẹ ruột mang về nhà, y cũng bị đối xử như vậy.
Nói chuyện không có người nghe.
Làm việc không có ai để ý.
Bị phất lờ, ngó lơ. Giống như y không tồn tại.
\-Phụ thân, mẫu thân....
Cơ Y Lệnh bước vào Cơ phủ, nhìn gia đình hạnh phúc kia rồi nhỏ giọng.
Nhưng y đã nhiều ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, âm thanh phát ra vô cùng yếu ớt mỏng manh, Cơ phụ Cơ mẫu lại đặt hết tâm tư lên "Cơ Y Lệnh " vì vậy không nghe thấy giọng nói của y.
Linh Ly thật sự không nhìn nổi, nó dùng linh hồn lực gõ gõ cửa.
Một nhà ba người kia mới nhìn sang, thấy Cơ Y Lệnh ăn mặc chẳng khác ăn mày, vừa bẩn vừa xấu, gương mặt lấm lem lại bị mái tóc che khuất, bọn họ không nhận ra y.
\-Ăn mày? Chúng ta có một chút thức ăn thừa, chờ chút.
Vẫn là Cơ mẫu mềm lòng, gắp thức ăn trên bàn vào một cái bát, đưa cho Tiểu Tứ, ý bảo Tiểu Tứ mang qua cho y.
\-Mẫu thân, phụ thân , khụ khụ.
Chưa nói được hết câu , Cơ Y Lệnh đã kiệt sức ngất xuống. Đoạn đường hơn nửa tháng đi bộ, thường xuyên không được ăn thứ gì, thứ nhất sợ có người của Cung Hải Loan truy đuổi, thứ hai muốn gặp phụ mẫu sớm hơn, vì vậy đoạn đường này có thể không nghỉ ngơi Cơ Y Lệnh liền không nghỉ ngơi, một đường bôn ba khổ sở như vậy, thể lực Cơ Y Lệnh sớm đã không chịu nổi, nếu không phải Cơ Y Lệnh có ý chí kiên định chống đỡ, thì y không thể đến Tu Mi thành sớm như vậy, nhưng từng sự thật đả kích trầm trọng tới tâm lý y , y bây giờ thật sự không chịu nổi nữa.
Cơ Y Lệnh hôn mê suốt 7 ngày.
Bởi vì bị bắt làm việc quá sức và thường xuyên bị đánh đập, cơ thể Cơ Y Lệnh rất suy yếu , thế mà nửa tháng kia y lại không chút để tâm đến thân thể của chính mình, vừa đến Tu Mi thành lại bị đả kích trầm trọng.
Cơ Y Lệnh không muốn tỉnh.
Y lựa chọn ngủ say để trốn tránh sự thật.
Nhưng... Linh Ly kéo y từ mộng ảo về hiện thực.
\-Linh Ly... ta không muốn đối mặt với những thứ này...
Cơ Y Lệnh yếu ớt nói.
Linh Ly nhìn Cơ Y Lệnh yếu ớt như vậy, tâm như bị nhéo một cái, giống như nhìn thấy tiểu đệ đệ khả ái đơn thuần bị người ta ngược đãi đến âm u trầm cảm... Linh Ly cảm thấy tức giận, nhưng nàng không biết tại sao nàng lại có cảm xúc như vậy.
Là bởi vì ở lâu với Cơ Y Lệnh, nên sinh ra đồng cảm với con người yếu đuối trước mắt sao?
\-Chủ nhân....
\-Không cần khuyên nhủ, nếu đã tỉnh khỏi mộng, liền sống với hiện thực đi...
Cơ Y Lệnh giống như thở dài, nhưng... Linh Ly vẫn nghe được thương tâm trong giọng nói.
Tất cả là một tay nàng sắp đặt nên... tại sao khi nhìn vẻ mặt mong manh tái nhợt của người trước mắt, nàng lại có xúc động muốn phá hủy hết kế hoạch, bỏ qua Hàn và những người ở Cung Hải Loan, để ở bên cạnh, bảo vệ người luôn bị đối xử bất công là Cơ Y Lệnh?
\-Linh Ly?
Cơ Y Lệnh giơ chăn, định đi xuống giường.
\-A, chủ nhân, ta chỉ là có chút thất thần... đại phu nói mụn nước trên chân người còn chưa khỏi, không thể xuống giường, sẽ rất đau!
Linh Ly vội vàng ngăn cản động tác của Cơ Y Lệnh , Linh Ly biết, Cơ Y Lệnh người này dù cứng đầu... nhưng lại vô cùng sợ đau, bình thường có một vết thương nhỏ cũng sẽ kêu ca nửa ngày... hiện giờ lại....
Cơ Y Lệnh nương theo cánh tay Linh Ly đứng dậy, nói.
\-Dìu ta xuống sảnh ăn cơm, cũng lâu rồi không ăn ở nơi náo nhiệt, có chút nhớ không khí đó.
Linh Ly vốn dĩ định gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, nhưng thấy Cơ Y Lệnh kiên trì, nàng đành dìu Cơ Y Lệnh xuống dưới sảnh.
\-Sh....
Cơ Y Lệnh biết dưới chân sẽ đau, nhưng không ngờ đau đớn đến vậy, mỗi bước chân đều đau như kim chích... động một chút liền giống như thương gân tổn cốt, đau đến khó thở.
Nhưng khi Linh Ly muốn dìu y quay về giường, Cơ Y Lệnh lại lắc đầu, cố chấp muốn bước xuống sảnh.
Tầng lầu không cao, nhưng Cơ Y Lệnh mất rất nhiều thời gian để xuống đến sảnh , chỉ 15' nhưng Cơ Y Lệnh cảm giác như nó là cả một thế kỷ.
Bởi vì bây giờ vừa vặn là thời gian ăn cơm, dưới sảnh vô cùng đông người, may là quán trọ này rất lớn, chỗ trống vẫn còn.
Linh Ly đỡ Cơ Y Lệnh đến góc khuất, sau đó gọi tiểu nhị mang thức ăn lên.
\-Linh Ly, ngươi có tiền sao?
Lúc trước không có mà.
Linh Ly đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nàng đáp.
\-Ta dùng linh hồn lực ngưng tụ thành đan dược để bán, bởi vì đan dược của ta tác dụng rất tốt, nên bán rất được .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất