Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 46:
Đại sảnh náo nhiệt ồn ào, tiếng trò chuyện vui cười huyên náo.
Một giọng nói không quá lớn, nhưng lại lọt vào tai Cơ Y Lệnh và Linh Ly.
\-Các ngươi biết gì không? Nghe nói vị thiếu gia Cơ gia kia là giả đấy!
\-Là giả? Vậy ai mới là thật a?
Một người xích lại gần , vẻ mặt hứng thú.
\-Hình như Cơ Lôi đã tìm được nhi tử thật của mình rồi, gương mặt có 5 phần tương tự Cơ Lôi! Nghe đâu bọn họ còn cưng chiều vị thiếu gia này hơn vị thiếu gia trước kia đấy!
\-Ngươi nghe ai nói a? Đáng tin không?
\-Còn ai nữa... Muội muội của thúc thúc của bằng hữu thân thiết của cha ta là nha hoàn còn lại trong phủ , chính miệng nàng nói đấy. Hơn nữa...
Người kia liếc xung quanh, vẻ mặt thần bí.
\-Hơn nữa cái gì?
Mọi người dồn dập "thần bí" hỏi.
\-Hơn nữa Cơ gia chủ và phu nhân còn phát lệnh truy nã kẻ giả mạo!.
\-Ồ!
\-Không phải... Cơ, Cơ gì gì Lệnh trước kia là nhi tử của bọn họ à, tuy là không phải nhi tử ruột thịt... nhưng phát lệnh truy nã, cũng quá tuyệt tình đi?
\-Cái gì tuyệt tình? Các ngươi không biết đâu, người giả kia muốn giết người thật để chiếm vị trí này đó! Nghĩ lại mà xem, độc tôn của Cơ gia... đống gia sản kia...
\-Này... này không thể đi? Lúc đó ngươi giả kia mới có mới tuổi a?!
Tất cả mọi người đều kinh nghi.
\-Có thể đằng sau hắn ta có người a!
\-...
Những câu tiếp theo Cơ Y Lệnh không nghe được nữa, thức ăn trên bàn cũng nuốt không trôi.
Linh Ly cũng đặt đũa xuống, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
...
\-Ư...
Cơ Y Lệnh nhíu chặt mày, bàn tay truyền đến từng trân đau nhức khó tả, khiến y không dám động đậy.
Đôi mắt nặng nề mở ra, cảnh tượng xung quanh u ám, nhưng không khó để nhận ra đây là một căn phòng chuyên nhốt và tra tấn người.
Mu bàn tay thực sự rất đau, mũi chân dù miễn cưỡng cũng không thể chạm đất, khoảng cách của mũi chân và mặt đất rất vi diệu, cách nhau không quá xa nhưng lại khó chạm vào nhau.
Hai bàn tay bị móc câu xuyên thủng, treo sát tường.
Tư thế chật vật vô cùng, nếu muốn chân chạm đất thì phải khoét miệng vết thương trên tay rộng hơn, nhưng móc câu xuyên thủng xương... vì vậy chỉ có thể cắt đứt bàn tay thì mới có thể thực hiện.
Cơ Y Lệnh nhớ rõ, y ăn không nổi cơm trong quán trọ, vì vậy nhờ Linh Ly đưa mình về phòng, sau đó nặng nề thiếp đi , tại sao một lần nữa mở mắt thì y lại ở đây? Không phải y đã hết tác dụng rồi sao?
Cánh cửa phòng nặng nề mở ra, Cố Hân Vy nhàn nhã ung dung bước vào.
\-A, cuối cùng ta cũng chờ được ngày hôm nay... Cơ Y Lệnh, ngươi không thắc mắc tại sao mình bị đưa về đây sao?
Cơ Y Lệnh hờ hững nhìn , không đáp lời.
Cố Hân Vy nhếch môi, hai tay vỗ vào nhau.
"Bốp bốp"
\-Chủ nhân.
Linh Ly từ sau cách cửa bước vào, nhẹ nhàng nhếch mép.
\-Ngươi!
Cơ Y Lệnh mở to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Linh Ly.
\-Chủ nhân, người chỉ là một con cờ.
\-Tại sao....
Cơ Y Lệnh giống như trút hết sức khi nói được hay chữ đó.
\-Tại sao lại phản bội chủ nhân? Bởi vì... người kia muốn như vậy a.
Cơ Y Lệnh làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm mặt đất.
Cố Hân Vy không thích vẻ mặt hờ hững này của Cơ Y Lệnh, nó khiến nàng cảm giác như đấm một quyền vào bông.
\-Cơ Y Lệnh, không chỉ là Linh Ly, cả Sở Thần cũng chính là người của chúng ta, cảm giác bị phản bội... như thế nào?
Cố Hân Vy lại gần, bàn tay đang nắm một con dao nhỏ , lưỡi dao tỏa ra ánh sáng khiến người lạnh gáy.
\-Ngươi biết không? Không chỉ chúng ta, mỗi người trên thế gian này đều sẽ phản bội ngươi... bởi vì, đây là lỗi lầm mà ngươi gây ra!
"Phập"
Cố Hân Vy đâm mạnh con dao vào chân Cơ Y Lệnh, cơn đau làm cơ thể Cơ Y Lệnh co giật, thân thể chuyển động lại càng khiến chân và tay đau đớn.
Cố Hân Vy ác ý nhìn vẻ mặt chật vật của Cơ Y Lệnh, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Như vậy mới đúng, phản ứng đau đớn vặn vẹo này mới đúng!
\-Hahahahaha....
\-Đau không?!
Cơ Y Lệnh chỉ biết cắn chặt môi, kìm nén không cho tiếng rên rỉ phát ra.
\-Hahahahahahaha....
Cố Hân Vy giống như lâm vào điên cuồng , khoái cảm trả thù và đau lòng, không cam lòng hòa vào nhau, một màn này nàng đã mong chờ thật nhiều năm, nhưng tại sao bây giờ lại không vui vẻ như tưởng tượng?
Một chút khoái cảm trả thù dâng lên, nhưng rất nhanh liền bị vô tận chua xót bi thương vùi lấp.
Giết được kẻ thù, cướp được ái nhân của kẻ thù, khiến kẻ thù đau khổ... đó là chuyện nàng ngày đêm mong chờ, tại sao bây giờ lại không vui vẻ?!
Khó chịu trong lòng càng khiến tâm tính Cố Hân Vy vặn vẹo, nàng cầm chặt dao nhỏ , mạnh mẽ xoay một vòng.
Đau đớn khoét da khoét thịt khiến Cơ Y Lệnh khó ức chế, đau khổ bật thành tiếng.
Linh Ly nhìn Cố Hân Vy cười đến chảy nước mắt, lại nhìn Cơ Y Lệnh đau đến kêu rên, trong lòng vô cùng khó chịu, nàng không nhìn màn tra tấn này nữa mà là đi ra ngoài.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Mỗi nhân vật trong truyện sẽ đều có chút bệnh, không nặng thì nhẹ không nhẹ thì nặng nha.
Một giọng nói không quá lớn, nhưng lại lọt vào tai Cơ Y Lệnh và Linh Ly.
\-Các ngươi biết gì không? Nghe nói vị thiếu gia Cơ gia kia là giả đấy!
\-Là giả? Vậy ai mới là thật a?
Một người xích lại gần , vẻ mặt hứng thú.
\-Hình như Cơ Lôi đã tìm được nhi tử thật của mình rồi, gương mặt có 5 phần tương tự Cơ Lôi! Nghe đâu bọn họ còn cưng chiều vị thiếu gia này hơn vị thiếu gia trước kia đấy!
\-Ngươi nghe ai nói a? Đáng tin không?
\-Còn ai nữa... Muội muội của thúc thúc của bằng hữu thân thiết của cha ta là nha hoàn còn lại trong phủ , chính miệng nàng nói đấy. Hơn nữa...
Người kia liếc xung quanh, vẻ mặt thần bí.
\-Hơn nữa cái gì?
Mọi người dồn dập "thần bí" hỏi.
\-Hơn nữa Cơ gia chủ và phu nhân còn phát lệnh truy nã kẻ giả mạo!.
\-Ồ!
\-Không phải... Cơ, Cơ gì gì Lệnh trước kia là nhi tử của bọn họ à, tuy là không phải nhi tử ruột thịt... nhưng phát lệnh truy nã, cũng quá tuyệt tình đi?
\-Cái gì tuyệt tình? Các ngươi không biết đâu, người giả kia muốn giết người thật để chiếm vị trí này đó! Nghĩ lại mà xem, độc tôn của Cơ gia... đống gia sản kia...
\-Này... này không thể đi? Lúc đó ngươi giả kia mới có mới tuổi a?!
Tất cả mọi người đều kinh nghi.
\-Có thể đằng sau hắn ta có người a!
\-...
Những câu tiếp theo Cơ Y Lệnh không nghe được nữa, thức ăn trên bàn cũng nuốt không trôi.
Linh Ly cũng đặt đũa xuống, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
...
\-Ư...
Cơ Y Lệnh nhíu chặt mày, bàn tay truyền đến từng trân đau nhức khó tả, khiến y không dám động đậy.
Đôi mắt nặng nề mở ra, cảnh tượng xung quanh u ám, nhưng không khó để nhận ra đây là một căn phòng chuyên nhốt và tra tấn người.
Mu bàn tay thực sự rất đau, mũi chân dù miễn cưỡng cũng không thể chạm đất, khoảng cách của mũi chân và mặt đất rất vi diệu, cách nhau không quá xa nhưng lại khó chạm vào nhau.
Hai bàn tay bị móc câu xuyên thủng, treo sát tường.
Tư thế chật vật vô cùng, nếu muốn chân chạm đất thì phải khoét miệng vết thương trên tay rộng hơn, nhưng móc câu xuyên thủng xương... vì vậy chỉ có thể cắt đứt bàn tay thì mới có thể thực hiện.
Cơ Y Lệnh nhớ rõ, y ăn không nổi cơm trong quán trọ, vì vậy nhờ Linh Ly đưa mình về phòng, sau đó nặng nề thiếp đi , tại sao một lần nữa mở mắt thì y lại ở đây? Không phải y đã hết tác dụng rồi sao?
Cánh cửa phòng nặng nề mở ra, Cố Hân Vy nhàn nhã ung dung bước vào.
\-A, cuối cùng ta cũng chờ được ngày hôm nay... Cơ Y Lệnh, ngươi không thắc mắc tại sao mình bị đưa về đây sao?
Cơ Y Lệnh hờ hững nhìn , không đáp lời.
Cố Hân Vy nhếch môi, hai tay vỗ vào nhau.
"Bốp bốp"
\-Chủ nhân.
Linh Ly từ sau cách cửa bước vào, nhẹ nhàng nhếch mép.
\-Ngươi!
Cơ Y Lệnh mở to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Linh Ly.
\-Chủ nhân, người chỉ là một con cờ.
\-Tại sao....
Cơ Y Lệnh giống như trút hết sức khi nói được hay chữ đó.
\-Tại sao lại phản bội chủ nhân? Bởi vì... người kia muốn như vậy a.
Cơ Y Lệnh làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm mặt đất.
Cố Hân Vy không thích vẻ mặt hờ hững này của Cơ Y Lệnh, nó khiến nàng cảm giác như đấm một quyền vào bông.
\-Cơ Y Lệnh, không chỉ là Linh Ly, cả Sở Thần cũng chính là người của chúng ta, cảm giác bị phản bội... như thế nào?
Cố Hân Vy lại gần, bàn tay đang nắm một con dao nhỏ , lưỡi dao tỏa ra ánh sáng khiến người lạnh gáy.
\-Ngươi biết không? Không chỉ chúng ta, mỗi người trên thế gian này đều sẽ phản bội ngươi... bởi vì, đây là lỗi lầm mà ngươi gây ra!
"Phập"
Cố Hân Vy đâm mạnh con dao vào chân Cơ Y Lệnh, cơn đau làm cơ thể Cơ Y Lệnh co giật, thân thể chuyển động lại càng khiến chân và tay đau đớn.
Cố Hân Vy ác ý nhìn vẻ mặt chật vật của Cơ Y Lệnh, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Như vậy mới đúng, phản ứng đau đớn vặn vẹo này mới đúng!
\-Hahahahaha....
\-Đau không?!
Cơ Y Lệnh chỉ biết cắn chặt môi, kìm nén không cho tiếng rên rỉ phát ra.
\-Hahahahahahaha....
Cố Hân Vy giống như lâm vào điên cuồng , khoái cảm trả thù và đau lòng, không cam lòng hòa vào nhau, một màn này nàng đã mong chờ thật nhiều năm, nhưng tại sao bây giờ lại không vui vẻ như tưởng tượng?
Một chút khoái cảm trả thù dâng lên, nhưng rất nhanh liền bị vô tận chua xót bi thương vùi lấp.
Giết được kẻ thù, cướp được ái nhân của kẻ thù, khiến kẻ thù đau khổ... đó là chuyện nàng ngày đêm mong chờ, tại sao bây giờ lại không vui vẻ?!
Khó chịu trong lòng càng khiến tâm tính Cố Hân Vy vặn vẹo, nàng cầm chặt dao nhỏ , mạnh mẽ xoay một vòng.
Đau đớn khoét da khoét thịt khiến Cơ Y Lệnh khó ức chế, đau khổ bật thành tiếng.
Linh Ly nhìn Cố Hân Vy cười đến chảy nước mắt, lại nhìn Cơ Y Lệnh đau đến kêu rên, trong lòng vô cùng khó chịu, nàng không nhìn màn tra tấn này nữa mà là đi ra ngoài.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Mỗi nhân vật trong truyện sẽ đều có chút bệnh, không nặng thì nhẹ không nhẹ thì nặng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất