Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 50: Một bàn cờ, một mạng người.
Cố Hân Vy đưa Cơ Y Lệnh trở lại Cung Hải Loan, vứt y xuống đất, bởi vì đôi chân thụ thương nên y khó đứng dậy, mà cảnh tượng trước mắt cũng làm Cơ Y Lệnh quên đứng dậy.
Sở Thần và Ân Việt đang vui vẻ cùng nhau đánh cờ ở trong lương đình, mà cách bọn họ không đến trăm bước là Thường Tân đang bị tàn nhẫn hành hình, là lăng trì!
Nhưng người trong đình lại không nhìn thấy kẻ đang bị hành hình, bởi vì người hành hình và người bị hành hình đã ẩn thân. Chỉ cần bọn họ không phát ra tiếng động thì người ngồi trong đình sẽ không phát hiện hai người cách bọn họ không đến trăm bước.
Thường Tân nhìn hai người trong đình , trong lòng không hiểu sao lại có chút vui vẻ, bởi vì Ân Việt... rốt cuộc cũng cười rồi, một nụ cười thật lòng.
Tuy là nụ cười đó không phải do chính hắn mang đến, lại càng không phải cười với hắn, nhưng hắn vẫn vui.
Đại khái, người kia \(Ân Việt\) có ảnh hưởng rất lớn đến hắn a, tuy rằng thân đang bị lăng trì... thế nhưng lòng rất vui.
Thường Tân nghĩ rằng khi mình chết cũng muốn lôi Ân Việt xuống địa ngục... Nhưng bây giờ hắn nhận ra chính mình sai lầm rồi, bây giờ trong lòng hắn... chỉ cần Ân Việt vui vẻ, nở nụ cười không có chút gượng ép như lúc này, hắn nguyện ý... bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
\-Ư...
Thường Tân hơi run , người hành hình rất có kinh nghiệm, mỗi đao hạ xuống đều hoàn mỹ cắt đi một khối thịt không lớn không nhỏ.
Trước khi máu trào ra thì người kia phủ chút bột xuống miệng vết thương, máu liền ngừng.
Một đao lại một đao, một con cờ đặt xuống lại một con cờ đặt xuống, thời gian dần trôi.
Người hành hình canh thời gian vô cùng chuẩn, một khi người trong lương đình hạ xuống một con cờ thì trên thân hắn lại mất đi một miếng thịt.
Dây thần kinh do đau đớn mà căng thẳng lên, Thường Tân đau đến muốn chết... nhưng hắn lại tham lam mà nhìn gương mặt vui vẻ của người kia, hắn muốn nhìn nhiều hơn một chút, một chút nữa... bởi vì một khi nhắm mắt, hắn sẽ mãi mãi không nhìn thấy gương mặt đó nữa.
\-A...
Thường Tân rùng mình, lưỡi đao đã róc gần như hết thịt của hắn xuống, chỉ còn gương mặt là nguyên vẹn , cũng không biết người hành hình cho hắn dùng thứ gì, róc hết thịt mà còn sống được.
Người hành hình đổi đao, bắt đầu khoét vào xương.
Đau...
Nhưng Thường Tân không dám để mình phát ra âm thanh gì.
Ân Việt đang vui vẻ, hắn không muốn quấy nhiễu sự vui vẻ ít ỏi của người kia.
Nhưng thân thể...
"Két... "
Tiếng ma sát chói tai kéo dài, đao kia đã đục khoét vào xương, xương cứng rắn nên nhất thời khó mà cắt ra được.
\-A...
Thường Tân cắn môi, nuốt tiếng rên la.
Đau quá, từng khúc xương trên người đều nhói lên, run rẩy.
Người hành hình đương nhiên là không để ý Thường Tân, tiếp tục hạ đao cắt xương.
Đau...
Nhưng Thường Tân không dám thốt ra tiếng, không chỉ bởi vì Ân Việt... mà còn bởi vì hành dáng bây giờ của hắn.
Xấu xí như vậy, sẽ làm bẩn mắt Ân Việt.
Đôi mắt người kia đẹp như vậy... không cần chứa hình dáng bây giờ của hắn..
Thường Tân luyến tiếc rời mắt khỏi Ân Việt, đưa mắt nhìn hình dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn ở trong gương.
Đúng vậy, có người đặt cho hắn một chiếc gương, để hắn nhìn rõ từng khối thịt trên người bị cắt xuống như thế nào.
Trong lương đình...
\-Ván cờ sắp kết thúc rồi.
Sở Thần cười, gương mặt toát ra sự vui vẻ và hứng thú, nhưng ẩn ý trong lời nói lại khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
\-Vài năm không gặp, kỹ thuật đánh cờ của A Thanh thật làm ta căm bái hạ phong.
Ân Việt cầm trên tay con cờ trắng, nói.
\-Ngươi không cần tân bốc ta, rõ ràng là ngươi không đặt trọng tâm vào bàn cờ này. Ngươi phân tâm.
Sở Thần khẳng định.
\-Là lo lắng cho Tả hộ pháp sao? Ta sẽ không giết hắn.
Chỉ cần hắn mở miệng.
Chỉ cần hắn phát ra âm thanh đủ lớn, ta sẽ không giết hắn.
Nhưng Ân Việt không hiểu ẩn ý trong đó, hắn tin Thanh Hà... tin rằng Thanh Hà vẫn sẽ như trước, hiền lành và lương thiện, sẽ không giết người.
Truyện này phải kể đến việc Ân Việt bẩm báo chuyện Thường Tân muốn hạ độc hắn cho Túc Liễm, Túc Liễm không chút nghi ngờ, đồng thời cũng giao Thường Tân cho hắn xử lý.
Đúng lúc này Sở Thần lên tiếng, nói nếu hắn \(Ân Việt\) giao Thường Tân cho hắn \(Sở Thần\) thì Sở Thần sẽ chấp nhận tình cảm của hắn, gần như không chút do dự Ân Việt liền đồng ý.
Bởi vậy mới diễn ra một màn này.
\-Ta đương nhiên không lo lắng cho kẻ muốn giết ta rồi, A Thanh đệ nghĩ nhiều thôi.
Ân Việt lắc đầu, nở một nụ cười với Sở Thần sau đó chuyên tâm nhìn vào bàn cờ, hơi nhíu mày.
Nước cờ của Sở Thần quá chặt chẽ, sát khí ẩn dấu khắp nơi, lúc nãy hắn lại hơi lơ đãng, hiện giờ muốn thắng Sở Thần hơi khó a.
Nhưng mà Ân Việt không quá để ý ván cờ này, A Thanh muốn thắng liền thắng , hắn giúp còn không kịp thì sao lại muốn đối đầu với A Thanh chứ.
Nghĩ vậy Ân Việt vô tâm thả cờ, trên môi Sở Thần giương lên một độ cong.
\-Ngươi thua rồi.
Sở Thần nhẹ nhàng đặt con cờ trên tay xuống.
"Cạch"
Khi con cờ chạm bàn, đầu cũng rơi xuống đất.
Một bàn cờ, một mạng người.
Trong bàn cờ này, có hai kẻ ngốc, và một kẻ vô tâm.
Kẻ vô tâm không bị chi phối bởi tình cảm, vậy nên hắn thắng, hắn là kẻ đánh cờ, hai người kia trở thành quân cờ.
Sở Thần và Ân Việt đang vui vẻ cùng nhau đánh cờ ở trong lương đình, mà cách bọn họ không đến trăm bước là Thường Tân đang bị tàn nhẫn hành hình, là lăng trì!
Nhưng người trong đình lại không nhìn thấy kẻ đang bị hành hình, bởi vì người hành hình và người bị hành hình đã ẩn thân. Chỉ cần bọn họ không phát ra tiếng động thì người ngồi trong đình sẽ không phát hiện hai người cách bọn họ không đến trăm bước.
Thường Tân nhìn hai người trong đình , trong lòng không hiểu sao lại có chút vui vẻ, bởi vì Ân Việt... rốt cuộc cũng cười rồi, một nụ cười thật lòng.
Tuy là nụ cười đó không phải do chính hắn mang đến, lại càng không phải cười với hắn, nhưng hắn vẫn vui.
Đại khái, người kia \(Ân Việt\) có ảnh hưởng rất lớn đến hắn a, tuy rằng thân đang bị lăng trì... thế nhưng lòng rất vui.
Thường Tân nghĩ rằng khi mình chết cũng muốn lôi Ân Việt xuống địa ngục... Nhưng bây giờ hắn nhận ra chính mình sai lầm rồi, bây giờ trong lòng hắn... chỉ cần Ân Việt vui vẻ, nở nụ cười không có chút gượng ép như lúc này, hắn nguyện ý... bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
\-Ư...
Thường Tân hơi run , người hành hình rất có kinh nghiệm, mỗi đao hạ xuống đều hoàn mỹ cắt đi một khối thịt không lớn không nhỏ.
Trước khi máu trào ra thì người kia phủ chút bột xuống miệng vết thương, máu liền ngừng.
Một đao lại một đao, một con cờ đặt xuống lại một con cờ đặt xuống, thời gian dần trôi.
Người hành hình canh thời gian vô cùng chuẩn, một khi người trong lương đình hạ xuống một con cờ thì trên thân hắn lại mất đi một miếng thịt.
Dây thần kinh do đau đớn mà căng thẳng lên, Thường Tân đau đến muốn chết... nhưng hắn lại tham lam mà nhìn gương mặt vui vẻ của người kia, hắn muốn nhìn nhiều hơn một chút, một chút nữa... bởi vì một khi nhắm mắt, hắn sẽ mãi mãi không nhìn thấy gương mặt đó nữa.
\-A...
Thường Tân rùng mình, lưỡi đao đã róc gần như hết thịt của hắn xuống, chỉ còn gương mặt là nguyên vẹn , cũng không biết người hành hình cho hắn dùng thứ gì, róc hết thịt mà còn sống được.
Người hành hình đổi đao, bắt đầu khoét vào xương.
Đau...
Nhưng Thường Tân không dám để mình phát ra âm thanh gì.
Ân Việt đang vui vẻ, hắn không muốn quấy nhiễu sự vui vẻ ít ỏi của người kia.
Nhưng thân thể...
"Két... "
Tiếng ma sát chói tai kéo dài, đao kia đã đục khoét vào xương, xương cứng rắn nên nhất thời khó mà cắt ra được.
\-A...
Thường Tân cắn môi, nuốt tiếng rên la.
Đau quá, từng khúc xương trên người đều nhói lên, run rẩy.
Người hành hình đương nhiên là không để ý Thường Tân, tiếp tục hạ đao cắt xương.
Đau...
Nhưng Thường Tân không dám thốt ra tiếng, không chỉ bởi vì Ân Việt... mà còn bởi vì hành dáng bây giờ của hắn.
Xấu xí như vậy, sẽ làm bẩn mắt Ân Việt.
Đôi mắt người kia đẹp như vậy... không cần chứa hình dáng bây giờ của hắn..
Thường Tân luyến tiếc rời mắt khỏi Ân Việt, đưa mắt nhìn hình dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn ở trong gương.
Đúng vậy, có người đặt cho hắn một chiếc gương, để hắn nhìn rõ từng khối thịt trên người bị cắt xuống như thế nào.
Trong lương đình...
\-Ván cờ sắp kết thúc rồi.
Sở Thần cười, gương mặt toát ra sự vui vẻ và hứng thú, nhưng ẩn ý trong lời nói lại khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
\-Vài năm không gặp, kỹ thuật đánh cờ của A Thanh thật làm ta căm bái hạ phong.
Ân Việt cầm trên tay con cờ trắng, nói.
\-Ngươi không cần tân bốc ta, rõ ràng là ngươi không đặt trọng tâm vào bàn cờ này. Ngươi phân tâm.
Sở Thần khẳng định.
\-Là lo lắng cho Tả hộ pháp sao? Ta sẽ không giết hắn.
Chỉ cần hắn mở miệng.
Chỉ cần hắn phát ra âm thanh đủ lớn, ta sẽ không giết hắn.
Nhưng Ân Việt không hiểu ẩn ý trong đó, hắn tin Thanh Hà... tin rằng Thanh Hà vẫn sẽ như trước, hiền lành và lương thiện, sẽ không giết người.
Truyện này phải kể đến việc Ân Việt bẩm báo chuyện Thường Tân muốn hạ độc hắn cho Túc Liễm, Túc Liễm không chút nghi ngờ, đồng thời cũng giao Thường Tân cho hắn xử lý.
Đúng lúc này Sở Thần lên tiếng, nói nếu hắn \(Ân Việt\) giao Thường Tân cho hắn \(Sở Thần\) thì Sở Thần sẽ chấp nhận tình cảm của hắn, gần như không chút do dự Ân Việt liền đồng ý.
Bởi vậy mới diễn ra một màn này.
\-Ta đương nhiên không lo lắng cho kẻ muốn giết ta rồi, A Thanh đệ nghĩ nhiều thôi.
Ân Việt lắc đầu, nở một nụ cười với Sở Thần sau đó chuyên tâm nhìn vào bàn cờ, hơi nhíu mày.
Nước cờ của Sở Thần quá chặt chẽ, sát khí ẩn dấu khắp nơi, lúc nãy hắn lại hơi lơ đãng, hiện giờ muốn thắng Sở Thần hơi khó a.
Nhưng mà Ân Việt không quá để ý ván cờ này, A Thanh muốn thắng liền thắng , hắn giúp còn không kịp thì sao lại muốn đối đầu với A Thanh chứ.
Nghĩ vậy Ân Việt vô tâm thả cờ, trên môi Sở Thần giương lên một độ cong.
\-Ngươi thua rồi.
Sở Thần nhẹ nhàng đặt con cờ trên tay xuống.
"Cạch"
Khi con cờ chạm bàn, đầu cũng rơi xuống đất.
Một bàn cờ, một mạng người.
Trong bàn cờ này, có hai kẻ ngốc, và một kẻ vô tâm.
Kẻ vô tâm không bị chi phối bởi tình cảm, vậy nên hắn thắng, hắn là kẻ đánh cờ, hai người kia trở thành quân cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất