Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái [Mộng]
Chương 51: Phát điên.
Nghe âm thanh, Ân Việt kinh ngạc nhìn qua.
Thấy rõ cái đầu lâu kia, là gương mặt của Thường Tân, nụ cười trên môi Ân Việt cứng lại, cứng nhắc quay đầu nhìn nụ cười tràn đầy ý vị không rõ của Sở Thần, trong lòng phát lạnh.
Muốn mở miệng, muốn chất vấn, nhưng tất cả đều không làm được, chỉ có thể phát ngốc mà nhìn Sở Thần.
\-Không cần nhìn ta như vậy, ta đáp ứng sẽ không giết hắn, chỉ cần trong thời gian hành hình hắn kêu lên, cắt đứt bàn cờ này ta sẽ không giết hắn.
.
Sở Thần không sao cả nói, hờ hững lạnh nhạt đến mức khiến Ân Việt không dám tin tưởng người trước mắt là Sở Thần.
\-Thật ra còn có một cách nữa.
\-Ngươi thấy những nước cờ trên bàn không? Mỗi nước cờ người kia\(người hành hình\) sẽ cắt một miếng thịt, chỉ cần ngươi dùng thời gian ngắn nhất thắng ta, ta sẽ cho bọn họ hiện thân.
\-Nhưng mà ngươi kéo dài thời gian, cũng kéo dài nước cờ, cuối cùng còn để cho ta thắng.
Sở Thần mị mắt, cười âm trầm bàn tay chơi đùa những con cờ màu đen.
\-Ngươi... ngốc... tại sao lại ngốc như vậy...
Ân Việt khô khan phun ra vài chữ, lục phủ ngũ tạng ẩn ẩn đau đớn, đau đớn như khoét tim.
\-Thật ra hắn không những ngốc, còn ngu. Bởi vì không muốn nhìn vui vẻ của ngươi bị cắt đứt, nên hắn không lên tiếng phá tan bầu không khí của chúng ta, bởi vì bị cắt đến người không ra ngoài ma không ra ma nên không dám gặp ngươi.
\-Haizzz.
Sở Thần giống như tiếc nuối thở dài, nhưng tại sao... bây giờ Sở Thần lại giả tạo như vậy?
\-Ta có chút đáng tiếc nha,Hữu hộ pháp đến chết vẫn không nói được bí mật hắn ta chôn sâu dưới đáy lòng.
\-Bí, bí mật?
Thanh âm Ân Việt mang theo run rẩy, giống như gặp đả kích trầm trọng.Hắn cũng ẩn ẩn đoán được bí mật kia là gì, nhưng hắn không chắc chắn nói đúng hơn, hắn không tin.
Nhưng lần này Sở Thần ngậm miệng không nói.
\-Hi hi, là ngươi hại bọn họ đấy.
Cố Hân Vy cười cười đổ cho Cơ Y Lệnh một chậu nước lạnh, lạnh thấu tâm can.
\-Ngươi vẫn không tin ư? Ngươi xem, thế gian có ngàn vạn người , tại sao cố tình những người ở gần ngươi lại gặp chuyện chứ?
Cơ Y Lệnh cúi đầu, bàn tay siết chặt móng tay ghim mạnh vào bàn tay, khoét vào vết thương do móc câu để lại, máu thịt lẫn lộn, nhìn kỹ còn thấy xương trắng.
Cơ Y Lệnh là một kẻ sợ đau, hận đau, nhưng bây giờ đau đớn như vậy, Cơ Y Lệnh lại không có chút phản ứng.
Không biết là chết lặng hay không kịp phản ứng.
Cơ Y Lệnh cơ hồ là trừng lớn mắt, trong lòng có một giọng nói gào thét, giết đi, giọng nói lặp lại, khó chịu khiến Cơ Y Lệnh muốn giết người, máu trong cơ thể sôi trào.
Muốn gặp máu tươi.
Muốn thấy tử vong.
Muốn đạp sát khí.
Muốn giết người.
Không biết Cơ Y Lệnh lấy khí lực từ đâu, y từ từ đứng dậy khí tức quanh thân chỉ có bạo ngược, ác liệt và sát ý.
Cơ Y Lệnh nắm chặt cổ Cố Hân Vy, nâng nàng lên không trung.
Cố Hân Vy há hốc mồm, kịch liệt giãy giụa, tay cầm chặt cánh tay Cơ Y Lệnh muốn gỡ tay y ra, chân thì liều mạng đạp.
Sở Thần là phân thân không có tình cảm dư thừa, hắn muốn lấy Nguyệt Hồn ra tấn công Cơ Y Lệnh.Chủ nhân nói Họa Doanh Doanh còn chưa thể chết, vì vậy hắn phải bảo vệ Họa Doanh Doanh.
Nhưng không biết Cơ Y Lệnh ăn trúng thuốc gì, y vậy mà có thể khóa lại linh hồn lực của bọn họ!
\-Các ngươi đáng chết!
Cơ Y Lệnh gầm lên, móng tay còn dính máu thịt dài ra nhanh chóng, cắm vào yết hầu Cố Hân Vy, máu xuôi theo bàn tay chảy ra, màu đỏ rực mỹ lệ.
"Ầm! "
Không có Nguyệt Hồn Sở Thần trực tiếp dùng nắm đấm, nhưng một chân của Cơ Y Lệnh đã đem hắn đạp bay.
\-Phụt.
Sở Thần phun máu, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị đạp nát , khi phun máu ra còn nhìn thấy vài mảnh trắng đục \- là nội tạng.
\-A Thanh!
Đôi mắt Ân Việt nhiễm máu, chạy lại muốn đỡ Sở Thần, nhưng Sở Thần không chút để ý đến Ân Việt, hắn nuốt xuống ngụm máu tiếp tục tấn công Cơ Y Lệnh.
"Răng rắc "
Xương cổ của Cố Hân Vy dễ dàng bị Cơ Y Lệnh bóp gãy.
Cơ thể của Sở Thần xụi lơ, mất đi sinh khí.
"Chủ " nói hắn phải bảo vệ an toàn cho Cố Hân Vy, Cố Hân Vy có mệnh hệ gì hắn cũng đồng dạng bị như vậy.
Cố Hân Vy chết, nên Sở Thần cũng không sống được.
\-A Thanh !!!!!!
Người hành hình rốt cuộc bừng tỉnh, cầm đao chém Cơ Y Lệnh. Người này cũng không phải hạng thường, có thể đánh ngang tay với Cơ Y Lệnh.
\-A Thanh!!!!!!!
Âm thanh như xé rách không gian, Ân Việt ôm thân thể Sở Thần gào khóc.
Bên chân là đầu lâu của Thường Tân, không xa chính là thanh đao người hành hình dùng để róc thịt Thường Tân.
Ân Việt ôm thi thể Sở Thần lết qua, run run nhặt đao lên, đâm vào thân thể Sở Thần.
Một đao xuyên tim cả hai, thậm chí bởi vì lực đạo quá mạnh nên ghim chặt xuống đất.
Ân Việt thì thào.
\-A Thanh, ta thích đệ đã không thể vãn hồi, có chết... cũng là cả hai cùng chết.
Sẽ không ai bỏ lại ai.
Một viên châu bảy màu từ chỗ hai người rớt ra, Linh Ly hoảng sợ che miệng.
\-Thất Sắc Lưu Ly Tâm!
Thấy rõ cái đầu lâu kia, là gương mặt của Thường Tân, nụ cười trên môi Ân Việt cứng lại, cứng nhắc quay đầu nhìn nụ cười tràn đầy ý vị không rõ của Sở Thần, trong lòng phát lạnh.
Muốn mở miệng, muốn chất vấn, nhưng tất cả đều không làm được, chỉ có thể phát ngốc mà nhìn Sở Thần.
\-Không cần nhìn ta như vậy, ta đáp ứng sẽ không giết hắn, chỉ cần trong thời gian hành hình hắn kêu lên, cắt đứt bàn cờ này ta sẽ không giết hắn.
.
Sở Thần không sao cả nói, hờ hững lạnh nhạt đến mức khiến Ân Việt không dám tin tưởng người trước mắt là Sở Thần.
\-Thật ra còn có một cách nữa.
\-Ngươi thấy những nước cờ trên bàn không? Mỗi nước cờ người kia\(người hành hình\) sẽ cắt một miếng thịt, chỉ cần ngươi dùng thời gian ngắn nhất thắng ta, ta sẽ cho bọn họ hiện thân.
\-Nhưng mà ngươi kéo dài thời gian, cũng kéo dài nước cờ, cuối cùng còn để cho ta thắng.
Sở Thần mị mắt, cười âm trầm bàn tay chơi đùa những con cờ màu đen.
\-Ngươi... ngốc... tại sao lại ngốc như vậy...
Ân Việt khô khan phun ra vài chữ, lục phủ ngũ tạng ẩn ẩn đau đớn, đau đớn như khoét tim.
\-Thật ra hắn không những ngốc, còn ngu. Bởi vì không muốn nhìn vui vẻ của ngươi bị cắt đứt, nên hắn không lên tiếng phá tan bầu không khí của chúng ta, bởi vì bị cắt đến người không ra ngoài ma không ra ma nên không dám gặp ngươi.
\-Haizzz.
Sở Thần giống như tiếc nuối thở dài, nhưng tại sao... bây giờ Sở Thần lại giả tạo như vậy?
\-Ta có chút đáng tiếc nha,Hữu hộ pháp đến chết vẫn không nói được bí mật hắn ta chôn sâu dưới đáy lòng.
\-Bí, bí mật?
Thanh âm Ân Việt mang theo run rẩy, giống như gặp đả kích trầm trọng.Hắn cũng ẩn ẩn đoán được bí mật kia là gì, nhưng hắn không chắc chắn nói đúng hơn, hắn không tin.
Nhưng lần này Sở Thần ngậm miệng không nói.
\-Hi hi, là ngươi hại bọn họ đấy.
Cố Hân Vy cười cười đổ cho Cơ Y Lệnh một chậu nước lạnh, lạnh thấu tâm can.
\-Ngươi vẫn không tin ư? Ngươi xem, thế gian có ngàn vạn người , tại sao cố tình những người ở gần ngươi lại gặp chuyện chứ?
Cơ Y Lệnh cúi đầu, bàn tay siết chặt móng tay ghim mạnh vào bàn tay, khoét vào vết thương do móc câu để lại, máu thịt lẫn lộn, nhìn kỹ còn thấy xương trắng.
Cơ Y Lệnh là một kẻ sợ đau, hận đau, nhưng bây giờ đau đớn như vậy, Cơ Y Lệnh lại không có chút phản ứng.
Không biết là chết lặng hay không kịp phản ứng.
Cơ Y Lệnh cơ hồ là trừng lớn mắt, trong lòng có một giọng nói gào thét, giết đi, giọng nói lặp lại, khó chịu khiến Cơ Y Lệnh muốn giết người, máu trong cơ thể sôi trào.
Muốn gặp máu tươi.
Muốn thấy tử vong.
Muốn đạp sát khí.
Muốn giết người.
Không biết Cơ Y Lệnh lấy khí lực từ đâu, y từ từ đứng dậy khí tức quanh thân chỉ có bạo ngược, ác liệt và sát ý.
Cơ Y Lệnh nắm chặt cổ Cố Hân Vy, nâng nàng lên không trung.
Cố Hân Vy há hốc mồm, kịch liệt giãy giụa, tay cầm chặt cánh tay Cơ Y Lệnh muốn gỡ tay y ra, chân thì liều mạng đạp.
Sở Thần là phân thân không có tình cảm dư thừa, hắn muốn lấy Nguyệt Hồn ra tấn công Cơ Y Lệnh.Chủ nhân nói Họa Doanh Doanh còn chưa thể chết, vì vậy hắn phải bảo vệ Họa Doanh Doanh.
Nhưng không biết Cơ Y Lệnh ăn trúng thuốc gì, y vậy mà có thể khóa lại linh hồn lực của bọn họ!
\-Các ngươi đáng chết!
Cơ Y Lệnh gầm lên, móng tay còn dính máu thịt dài ra nhanh chóng, cắm vào yết hầu Cố Hân Vy, máu xuôi theo bàn tay chảy ra, màu đỏ rực mỹ lệ.
"Ầm! "
Không có Nguyệt Hồn Sở Thần trực tiếp dùng nắm đấm, nhưng một chân của Cơ Y Lệnh đã đem hắn đạp bay.
\-Phụt.
Sở Thần phun máu, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị đạp nát , khi phun máu ra còn nhìn thấy vài mảnh trắng đục \- là nội tạng.
\-A Thanh!
Đôi mắt Ân Việt nhiễm máu, chạy lại muốn đỡ Sở Thần, nhưng Sở Thần không chút để ý đến Ân Việt, hắn nuốt xuống ngụm máu tiếp tục tấn công Cơ Y Lệnh.
"Răng rắc "
Xương cổ của Cố Hân Vy dễ dàng bị Cơ Y Lệnh bóp gãy.
Cơ thể của Sở Thần xụi lơ, mất đi sinh khí.
"Chủ " nói hắn phải bảo vệ an toàn cho Cố Hân Vy, Cố Hân Vy có mệnh hệ gì hắn cũng đồng dạng bị như vậy.
Cố Hân Vy chết, nên Sở Thần cũng không sống được.
\-A Thanh !!!!!!
Người hành hình rốt cuộc bừng tỉnh, cầm đao chém Cơ Y Lệnh. Người này cũng không phải hạng thường, có thể đánh ngang tay với Cơ Y Lệnh.
\-A Thanh!!!!!!!
Âm thanh như xé rách không gian, Ân Việt ôm thân thể Sở Thần gào khóc.
Bên chân là đầu lâu của Thường Tân, không xa chính là thanh đao người hành hình dùng để róc thịt Thường Tân.
Ân Việt ôm thi thể Sở Thần lết qua, run run nhặt đao lên, đâm vào thân thể Sở Thần.
Một đao xuyên tim cả hai, thậm chí bởi vì lực đạo quá mạnh nên ghim chặt xuống đất.
Ân Việt thì thào.
\-A Thanh, ta thích đệ đã không thể vãn hồi, có chết... cũng là cả hai cùng chết.
Sẽ không ai bỏ lại ai.
Một viên châu bảy màu từ chỗ hai người rớt ra, Linh Ly hoảng sợ che miệng.
\-Thất Sắc Lưu Ly Tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất