[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 16: Bách hoa như máu 5

Trước Sau
Ai có thể cam tâm vì người khác may áo cưới, cam tâm đem tâm huyết cực cực khổ khổ 300 năm dâng vào tay người khác?

Chỉ là vận mệnh đã chú định, sớm có người an bài tất cả. Mà bản thân y chẳng qua chỉ là người qua đường đi ngang qua sân khấu này mà thôi.

Vân Triệt rũ mắt, nhìn vũng máu đỏ thẩm như biến đen trước mắt, tự giễu mà nâng khóe môi.

Viên Bất Chu cúi người xuống, dùng hai ngón tay nâng cằm y lên.

Một đôi mắt kim sắc lấp lánh, như ánh mặt trời vụn vặt chiếu lên ngàn dặm biển khơi. Viên Bất Chu không tự giác mà sửng sốt, hơi nheo mắt lại.

Vân Triệt nghiêng đầu ý đồ muốn ném tay Viên Bất Chu ra, nhưng cằm lại bị gã chặt chẽ kiềm chế.

Viên Bất Chu nhìn vào mắt Vân Triệt, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên hung hăng nhảy lên một cái, gã cúi người đến gần hai cánh môi mỏng kia.

Vân Triệt dùng hết toàn lực nhưng vẫn không tránh thoát được Viên Bất Chu như cũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt gã ta, đang từng chút phóng đại.

Gần trong gang tấc, Viên Bất Chu đột nhiên mày nhăn lại, buông Vân Triệt ra, ngồi dậy.

Vân Triệt rũ mắt, cơ hồ như không thể phát hiện mà nhẹ nhàng thở ra.

Viên Bất Chu cau mày, bất an đi qua đi lại mấy bước, rũ xuống mắt đứng tại chỗ tinh tế cảm thụ một trận, rồi mới quay đầu nói với Vân Triệt: “Nơi này là mật thất ngày thường ta tu luyện, ngươi cần thứ gì thì tự mình lấy. Chỉ là, đừng phí sức bỏ chạy, ngoại trừ khẩu quyết của ta mới có thể ra vào, nơi này căn bản không thể thoát được.”

Viên Bất Chu nhẹ nhàng để bình bạch ngọc vào trong tầm tay Vân Triệt, rồi lại bỏ Bách Hoa Phiến vào trong tay áo bản thân, nói: “Bây giờ ta có chuyện quan trọng, làm xong sẽ lập tức trở về. Nếu lúc ta về mà thấy ngươi đã chết, ta nói rồi nói, nói được làm được.”

Vân Triệt không ngẩng đầu, cũng không nói.

Viên Bất Chu lại rũ mắt nhìn Vân Triệt, chớp mắt liền biến mất trong đại điện trống trải.

Rốt cuộc Viên Bất Chu cũng rời đi rồi, Vân Triệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cắn chặt răng, y dùng sức lên cánh tay duy nhất còn có thể cử động, cuối cùng cũng nâng được thân thể dậy.

Vân Triệt vẫn không động đến bình bạch ngọc của Viên Bất Chu, mà nhàn nhạt nhìn một vòng quanh đại điện.

Chung quanh treo đầy phù văn linh khí, cùng với một ít bí chú giúp ích tu luyện, quả nhiên đây là một cái mật thất rất hữu ích.

Người tu tiên đều giống nhau, ngoài đạo lữ ra sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào mật thất tu luyện của bản thân. Thứ nhất, không muốn chia sẽ linh khí mình cố gắng lắm mới thu thập được cho người khác. Thứ hai, không muốn bí thuật độc môn của bản thân bị người khác nhìn thấy. Thứ ba, linh đan diệu dược và pháp khí cũng thường được đặt tại đây, sợ người ta trộm mất.

Viên Bất Chu đối với các linh chú thần phù đó luôn thập phần tiếc rẻ, cho người khác xem một cái cũng không được, sao lại yên tâm nhốt y ở nơi này?

Vân Triệt nhớ lại một màn vừa rồi, bộ dáng gã áp sát vào y, không biết là muốn làm cái gì, chẳng lẽ là làm chuyện giống với Lăng Trần Sóc đã làm?

Lăng Trần Sóc…… Nghĩ đến cái tên này, trái tim Vân Triệt khẽ run.

Một loại cảm giác nói không nên lời, mơ hồ, phức tạp mà dây dưa nảy lên trong lòng.

Nếu những lời Viên Bất Chu nói ra trước khi rời đi là sự thật, vậy thì bây giờ hắn quả thực đã bị gã khống chế vì nguyên thân của mình sao?

Vân Triệt cắn chặt răng, tay phải dùng sức chống đỡ, ý đồ muốn đứng dậy.

Máu tươi trước ngực, một giọt nối tiếp một giọt, nhỏ xuống mặt đất.

Vài lần khó khăn lắm mới đứng dậy được, lại không chịu nổi mà ngã xuống.

Tựa thật tựa mơ, trước mắt Vân Triệt như xuất hiện một hắc y thiếu niên ngây thơ hồn nhiên.

Một bóng đen đứng trên vách đá vừa cao vừa dốc tung tăng nhảy nhót, tiếng cười lẫn tiếng hét quanh quẩn thật lâu trong sơn cốc.



Sau khi bị răn dạy, hắn cúi đầu xuống vẻ mặt ủy khuất, bộ dạng như đang nhận sai, nhưng lúc mình quay người lại, hắn liền cười hì hì theo sát phía sau, lặng lẽ cài một đóa hoa dại trên núi lên tóc mình.

Giống như vô tâm vô phế, chưa bao giờ có chút phiền não nào, như thể sẽ vĩnh viễn không có khuôn sáo gì có thể trói buộc hắn.

Vân Triệt khẽ khép mắt lại.

Như đang ở trên mặt biển sóng gió mãnh liệt.

Hắc y thiếu niên cả người nóng cháy, áp mình vào vách tường trên khoang thuyền.

Đó là một loại cảm giác như thế nào a……

Vân Triệt không còn ý thức suy nghĩ.

—— chẳng qua là bị bản năng còn sót lại trong thân thể túm đi.

Một thân hắc y kia chậm rãi tới gần, chậm rãi tới gần…… Thẳng đến khi trước mắt Vân Triệt chỉ còn lại có một mảnh đen nhánh.

Cuối cùng, Vân Triệt nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống.

Trong mắt không còn thấy được gì nữa.

Viên Bất Chu vội vàng ra khỏi mật thất, trên dưới tông môn một mảnh người ngã ngựa đổ.

Viên Bất Chu dọc theo hành lang một đường ra ngoài, thi thể tiên tu trong Nghiệp Nhai Tông nằm rãi rác suốt cả đoạn đường.

Đến cuối hành lang, một hồng y nữ tử đang túm lấy cổ một bạch y tiên tu, hung hăng hỏi: “Vân Triệt ở nơi nào?”

Bạch y tiên tu kia cả người run rẩy, ấp úng đáp: “Ta thật sự không biết……”

Hồng y nữ tử nâng một tay lên, trường giáp đỏ tươi trên năm ngón tay hóa thành lợi trảo, đâm tới đỉnh đầu người kia.

Hai mắt bạch y tiên tu trừng thẳng, sợ hãi kêu một tiếng, rồi ôm lấy đầu.

Đau đớn trong dự đoán lại chậm chạm không buông xuống. Bạch y tiên tu cẩn thận ngẩng đầu, chỉ thấy lợi trảo đỏ tươi ngừng ở giữa không trung, bị một bàn tay hữu lực nắm chặt.

Người nắm lấy cổ tay hồng y nữ tử kia, đúng là tông chủ Viên Bất Chu.

Nhìn thấy Viên Bất Chu, rầm một cái nước mắt bạch y tiên tu liền chảy xuống, khóc lóc kể lể nói: “Tông chủ, nữ nhân này đột nhiên điên rồi, ở trong tông môn bắt được một người là hỏi ‘Vân Triệt ở nơi nào?’ một lần, chúng ta thật là không biết Vân tiên sư ở đâu mà……”

“Ả…… Ả đã giết mấy chục sư huynh sư đệ……”

Viên Bất Chu đánh rớt tay hồng y nữ tử, nói với bạch y tiên tu kia: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Bạch y tiên tu được thoát thân, vội vàng quay đầu nhanh như chớp mà chạy trốn không thấy bóng dáng.

Viên Bất Chu nhìn hồng y nữ tử, lạnh lùng hỏi: “Ở trong tông môn ta, ngươi điên cái gì?”

Hai mắt hồng y nữ tử ngấn lệ, bắt lấy ống tay áo Viên Bất Chu, gắt gao nhìn chằm chằm gã, ả gân cổ hô lên: "Không phải ngươi nói y đã chết sao?! Có phải y còn sống hay không?! Ngươi giấu y ở chỗ nào rồi?!”

“Liên quan gì đến ngươi?” Viên Bất Chu đẩy hồng y nữ tử ra, hung hăng nhìn ả một cái, trầm giọng hỏi, “Thế nào? Ngươi còn muốn đến đó cho không y? Bị y cự tuyệt chưa đủ sao, ngươi còn chưa chịu từ bỏ ý định?!”

“Nếu ngươi không nói cho ta biết y ở đâu! Dù có huỷ hoại Khai Thiên Phù ta cũng sẽ không nói cho ngươi chổ nó rơi xuống!” Hồng y nữ tử nhìn Viên Bất Chu, cuồng loạn mà hô, “300 năm nay ngươi lấy lòng ta đều uổng phí hết đó! Ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được Khai Thiên Phù!”

“Tiện nhân!” Viên Bất Chu kéo cổ áo hồng y nữ tử lên, cắn răng nói, “Ngươi dám?!”

“Ta có gì không dám?! Ha ha ha……” Hồng y nữ tử áo ha ha, đẩy tay Viên Bất Chu, nói, “Ngươi muốn giết y có phải không?! Nếu ngươi dám giết y, ta tuyệt đối sẽ không nói chổ Khai Thiên Phù rơi xuống nói cho ngươi, cái gì ngươi cũng không chiếm được! Ta có cái gì không dám hả?!”



“Nữ nhân này hết thuốc chữa rồi!” Viên Bất Chu cau mày, căm giận mắng một tiếng, nói với hồng y nữ tử, “Không bằng chúng ta đánh cuộc đi? Ta có thể cho ngươi nhìn thấy y.”

“Nếu ngươi có thể làm y ở bên cạnh ngươi, ta tuyệt đối không ngăn cản, để ngươi cùng y cao bay xa chạy.”

“Có điều nếu y vẫn muốn cự tuyệt ngươi, ngươi phải chết tâm, giao Khai Thiên Phù cho ta, một mình rời khỏi nơi này. Thế nào?”

Nghe nói có thể nhìn thấy Vân Triệt, hồng y nữ tử liền đáp ứng: “Hảo! Ta muốn ngươi phải mang ta đến gặp y ngay bây giờ!”

Viên Bất Chu câu môi, trầm giọng nói: “Ngươi đi theo ta.”

Hồng y nữ tử theo Viên Bất Chu xuyên qua hành lang gấp khúc, tới một con đường thấp thoáng mọc đầy cỏ dại, tạo thành từng cụm u kính, rồi đến trước một cánh cửa lớn âm u màu son đỏ.

Viên Bất Chu đứng trước cửa lớn, làm động tác “Mời” với hồng y nữ tử, nói: “Y ở chỗ này, vào đi thôi.”

Hồng y nữ tử gấp không chờ nổi bước qua ngạch cửa, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thì lại đột nhiên ngơ ngẩn.

Bên trong cánh cửa không có người sống, chỉ có xương trắng chồng chất.

Đột nhiên, bụng hồng y nữ tử tê rần. Ả cúi đầu, chỉ thấy bên dưới là mũi kiếm nhiễm đầy máu tươi. Một thanh trường kiếm, từ phía sau đâm xuyên qua người ả.

“Lúc nào cũng dùng Khai Thiên Phù uy hiếp ta.” Viên Bất Chu cười lạnh một tiếng, nói, “Ngươi cho rằng ta muốn Khai Thiên Phù làm gì? Bách Hoa Phiến cũng đã ở trong tay ta, ta còn thiếu một kiện Thần Khí như vậy sao? Ta chỉ là muốn có được đồ vật của y thôi.”

“Muốn gặp y? Không có cửa đâu. Y thuộc về một mình ta, nghe hiểu chưa? Khai Thiên Phù ở nơi nào, ngày sau ta có thể chậm rãi tìm, không cần ngươi nói cho ta.”

Trường kiếm trong bụng hồng y nữ tử bị rút ra, môi ả trào ra một búng máu tươi, rồi ầm ầm ngã vào đống xương trắng bên trong cánh cửa kia.

Viên Bất Chu lạnh lùng vỗ vỗ ống tay áo bản thân, lần nữa đóng cánh cửa lại, xoay người trở về mật thất.

Bên trong mật thất, an tĩnh đến quỷ dị.

Một thân bạch y lẳng lặng ngã trên mặt đất, bên cạnh là một vũng máu hoặc đỏ thẫm hoặc nhàn nhạt, nhiễm bạch y đến huyết sắc loang lổ.

Trong lòng Viên Bất Chu đột nhiên nhảy dựng, vội vàng nửa quỳ hạ mà nâng người ngã trên mặt đất dậy, để y dựa vào lòng ngực bản thân.

Gã nhẹ nhàng lắc lắc người trong lòng ngực, nhẹ giọng kêu: “Vân Triệt?”

Thân mình Vân Triệt tuy còn mềm mại, những đã lạnh lẽo, đầu rũ xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Viên Bất Chu vội vàng giơ tay, thật cẩn thận mà đặt lên cổ tay y.

Mạch đập mỏng manh hầu như không dò được, nhưng vẫn còn một hơi thở.

Viên Bất Chu hít thật sâu một hơi, một tay chống lên giữa lưng Vân Triệt, độ chân khí trong cơ thể cho y.

Chân khí cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh rót vào thân thể lạnh băng, thân thể Vân Triệt đã ấm lại vài phần, Viên Bất Chu mới dừng lại động tác, một tay gã ôm Vân Triệt, một tay kéo bạch y ướt sủng máu của y ra khỏi đầu vai, rồi cầm lấy bình bạch ngọc đặt ở một bên lên.

Miệng vết thương trước ngực Vân Triệt vẫn còn chảy máu, Viên Bất Chu vội vàng mở nút bình ra, hai tay run rẩy đem bột thuốc ngày thường gã luyến tiếc dùng đổ toàn bộ vào ngay miệng vết thương.

Dược này xác thật có hiệu quả thần kỳ, chổ mà thuốc tiếp xúc qua, máu trên miệng vết thương đều nhanh chóng kết vảy, không còn xuất huyết. Viên Bất Chu thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, gã ôm chặt thân thể Vân Triệt, cả người khẩn trương đến mức run lên nhè nhẹ.

Có điều, tuy rằng máu đã ngừng, nhưng Vân Triệt lại không có nửa phần dấu hiệu đã chuyển biến tốt đẹp. Thân thể này chỉ là vì gã độ chân khí nên mới ấm lại, mạch đập trên cổ tay gian cũng đã nhảy lên chẳng qua lại càng ngày càng mỏng manh, người cũng như cũ không hề có ý thức.

Viên Bất Chu hơi mở to mắt, gắt gao ấn Vân Triệt vào trong lòng ngực, cả người run đến lợi hại, gã run giọng nói: “Vân Triệt…… Kiên trì một chút…… Kiên trì một chút…… Nguyên thân ngươi lập tức có thể trở lại…… Ngươi kiên trì…… Vân Triệt…… Kiên trì……”

“Đồ nhi ngoan kia của ngươi, hiện giờ đã đem tim hắn đào ra rồi.” Viên Bất Chu cảm ứng được hướng đi chân thân của gã, nói với Vân Triệt, “Lập tức, lập tức là được. Ngươi kiên trì một chút, kiên trì một chút nữa……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau