Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu
Chương 1:
Giản Thanh Thanh mơ màng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết bên cạnh mình, trong lòng đầy nghi hoặc. Chẳng phải nàng đã bị bình gas nổ chết rồi sao? Sao có thể còn sống?
Nhớ lại giây phút bình gas phát nổ, lòng nàng không khỏi rùng mình. Khi đó, nàng đang đứng xào rau, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi lạ nồng nặc. Quay đầu lại, nàng thấy bình gas đã bốc cháy từ khi nào. Chưa kịp chạy thoát thì bình gas liền phát nổ, một cơn đau dữ dội truyền đến, rồi nàng ngất lịm.
Giờ đây, toàn thân nàng như vẫn còn đau nhức. Cố nhích ngón tay, nàng mở mắt ra.
Tiếng khóc bỗng dừng lại, rồi một giọng nữ kích động vang lên: "Cha nó ơi! Con gái mình còn sống! Đại tỷ nhi vẫn còn sống!"
Người đàn ông ngồi co ro trên ghế, Giản Đại Lang cữ nghĩ rằng vợ mình vì quá đau thương mà sinh ra ảo giác, ông lau nước mắt nói: "Mau dọn dẹp cho Đại tỷ nhi, trời chưa tối, cả nhà cùng đưa nó đi."
Giản Thanh Thanh lặng lẽ quan sát, thấy mình nằm trong một căn phòng tối tăm, nhỏ bé. Bốn bề vách được trát bằng rơm rạ, nước mưa từ trên nóc tí tách rơi xuống, tạo thành những vũng nước trên nền đất bùn. Nghe cuộc đối thoại của những người xa lạ, lòng nàng đầy lo lắng. Nàng đảo mắt xuống, thấy tay mình đen nhẻm, nhỏ bé, quần áo rách nát, tay áo còn thiếu mất một mảng lớn.
Nàng đã xuyên không.
Giản Thanh Thanh buông tiếng thở dài. Nhìn quanh căn nhà tồi tàn, nàng biết mình đã không còn ở thế kỷ 21 nữa.
Tiếng thở dài của nàng tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để cả hai người trong phòng nghe thấy.
Giản Đại Lang không thể tin nổi, ông lao ngay đến mép giường, nắm lấy tay nàng: “Đại tỷ nhi, con thực sự sống lại sao?”
Trước mắt nàng là một nam nhân gầy trơ xương, khuôn mặt tang thương, trông như đã ngoài 40 tuổi.
Nữ nhân vừa khóc bên cạnh nàng cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Chưa từng thân thiết với ai như vậy, Giản Thanh Thanh khó chịu, khẽ né tránh bàn tay đó.
Nữ nhân không để ý, chỉ lau nước mắt nói: "Khuê nữ à, con đừng lo, nương sẽ nấu cho con một chén cháo ngon, không có trấu, con nhất định phải chờ nương nhé!" Dứt lời, bà vội vã đứng dậy rời đi
Thời điểm bà vừa đi khỏi, Giản Thanh Thanh mệt mỏi không chịu nổi, lại chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, nàng thấy những ký ức chân thực đến lạ thường, như thể chính nàng đã từng sống qua chúng. Giản Thanh Thanh biết đó là ký ức của thân thể mà nàng đã nhập vào.
Lúc nàng tỉnh dậy, có thêm vài người ngồi bên mép giường. Một ông lão tóc đã bạc trắng - Giản Thanh Thanh biết, đó là gia gia của nguyên chủ. Bên cạnh ông ấy là ba cậu bé, lớn nhất là Tiểu Hổ, đệ đệ song sinh của nguyên chủ, tám tuổi. Còn lại là Tiểu Dã năm tuổi, và Tiểu Lang ba tuổi. Tiểu Dã là con của nhị thúc, nhưng sau khi nhị thúc tử trận ngoài chiến trường, nhị thẩm cũng không chịu nổi đả kích mà qua đời. Từ đó, Tiểu Dã sống cùng gia đình họ.
Nhớ lại giây phút bình gas phát nổ, lòng nàng không khỏi rùng mình. Khi đó, nàng đang đứng xào rau, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi lạ nồng nặc. Quay đầu lại, nàng thấy bình gas đã bốc cháy từ khi nào. Chưa kịp chạy thoát thì bình gas liền phát nổ, một cơn đau dữ dội truyền đến, rồi nàng ngất lịm.
Giờ đây, toàn thân nàng như vẫn còn đau nhức. Cố nhích ngón tay, nàng mở mắt ra.
Tiếng khóc bỗng dừng lại, rồi một giọng nữ kích động vang lên: "Cha nó ơi! Con gái mình còn sống! Đại tỷ nhi vẫn còn sống!"
Người đàn ông ngồi co ro trên ghế, Giản Đại Lang cữ nghĩ rằng vợ mình vì quá đau thương mà sinh ra ảo giác, ông lau nước mắt nói: "Mau dọn dẹp cho Đại tỷ nhi, trời chưa tối, cả nhà cùng đưa nó đi."
Giản Thanh Thanh lặng lẽ quan sát, thấy mình nằm trong một căn phòng tối tăm, nhỏ bé. Bốn bề vách được trát bằng rơm rạ, nước mưa từ trên nóc tí tách rơi xuống, tạo thành những vũng nước trên nền đất bùn. Nghe cuộc đối thoại của những người xa lạ, lòng nàng đầy lo lắng. Nàng đảo mắt xuống, thấy tay mình đen nhẻm, nhỏ bé, quần áo rách nát, tay áo còn thiếu mất một mảng lớn.
Nàng đã xuyên không.
Giản Thanh Thanh buông tiếng thở dài. Nhìn quanh căn nhà tồi tàn, nàng biết mình đã không còn ở thế kỷ 21 nữa.
Tiếng thở dài của nàng tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để cả hai người trong phòng nghe thấy.
Giản Đại Lang không thể tin nổi, ông lao ngay đến mép giường, nắm lấy tay nàng: “Đại tỷ nhi, con thực sự sống lại sao?”
Trước mắt nàng là một nam nhân gầy trơ xương, khuôn mặt tang thương, trông như đã ngoài 40 tuổi.
Nữ nhân vừa khóc bên cạnh nàng cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Chưa từng thân thiết với ai như vậy, Giản Thanh Thanh khó chịu, khẽ né tránh bàn tay đó.
Nữ nhân không để ý, chỉ lau nước mắt nói: "Khuê nữ à, con đừng lo, nương sẽ nấu cho con một chén cháo ngon, không có trấu, con nhất định phải chờ nương nhé!" Dứt lời, bà vội vã đứng dậy rời đi
Thời điểm bà vừa đi khỏi, Giản Thanh Thanh mệt mỏi không chịu nổi, lại chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, nàng thấy những ký ức chân thực đến lạ thường, như thể chính nàng đã từng sống qua chúng. Giản Thanh Thanh biết đó là ký ức của thân thể mà nàng đã nhập vào.
Lúc nàng tỉnh dậy, có thêm vài người ngồi bên mép giường. Một ông lão tóc đã bạc trắng - Giản Thanh Thanh biết, đó là gia gia của nguyên chủ. Bên cạnh ông ấy là ba cậu bé, lớn nhất là Tiểu Hổ, đệ đệ song sinh của nguyên chủ, tám tuổi. Còn lại là Tiểu Dã năm tuổi, và Tiểu Lang ba tuổi. Tiểu Dã là con của nhị thúc, nhưng sau khi nhị thúc tử trận ngoài chiến trường, nhị thẩm cũng không chịu nổi đả kích mà qua đời. Từ đó, Tiểu Dã sống cùng gia đình họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất