Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu
Chương 34:
Chẳng lẽ gia gia cũng không ủng hộ nàng sao? Nếu người nhà đều không đồng ý thì chỉ có thể nghĩ cách khác vậy.
Lúc này, lão Giản như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, nhìn Giản Đại Lang một cách nghiêm túc, sau đó chuyển ánh mắt sang Giản Thanh Thanh, "Ngươi thật sự muốn làm việc này sao?"
Giản Thanh Thanh lập tức ngồi thẳng dậy, rất nghiêm túc trả lời: "Gia gia, đây không phải là nhất thời cháu xúc động, ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, nó có khả thi hay không, có thể làm được hay không ta đều đã cân nhắc kỹ."
"Được, vậy thì ngươi cứ làm theo ý ngưoi muốn đi." Giọng nói của lão Giản vừa hiền từ vừa kiên định.
Lòng Giản Thanh Thanh như diều gặp gió, tuy nàng đã liệu trước lão Giản sẽ đồng ý, nhưng kết quả này vẫn khiến nàng vui mừng muốn khóc.
Nàng nghiêm túc nói: "Gia gia, người yên tâm, cháu nhất định sẽ thành công."
Nàng biết gia gia nàng có thể đồng ý chuyện này với một lão nhân cả đời chỉ biết ruộng đồng là một chuyện khó khăn đến nhường nào, nhưng vì người thương yêu cháu gái, nên cho nàng sự ủng hộ và bao dung vô hạn.
Giản Đại Lang ngẩn người, "Không phải, cha, sao cha có thể đồng ý được? Thịt này nếu con bé làm không thành công chẳng phải là lãng phí sao, những mấy cân đấy!"
Vì lão Giản không đứng về phía mình, ông ấy định tìm một đồng minh khác, Giản Đại Lang kéo kéo cánh tay Giản nương đang nấu cơm: "Tam nương, nàng nói xem Thanh Thanh làm vậy có phải là hồ đồ không!"
Giản nương dịu dàng cười: "Ta thấy chủ ý của đại tỷ nhi rất hay, có bao nhiêu thịt chứ? Không bán được thì mình ăn."
Giản nương là người không có chính kiến, nghe lời cha chồng, nghe lời trượng phu, cũng nghe lời con cái, nhưng bà ấy hương con hơn, cho nên bà ấy sẽ không chút do dự lựa chọn con.
Giản Thanh Thanh nũng nịu tựa vào vai bà ấy, "Nương, người thật tốt!"
Giản Đại Lang tức giận không nói.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Đại Lang à, ngươi xem chúng ta mấy chục năm nay sống an phận sợ phiền phức, chỉ biết ruộng đồng, chúng ta được cái gì? Cái gì cũng không có, cũng chỉ đủ cho cả nhà ăn bữa no bữa đói, một trận thiên tai ập đến, cả nhà suýt chết đói, đệ đệ của ngươi, nếu lúc đó nhà chúng ta có tiền thay phu dịch, cũng sẽ không đến mức để nó phải ra chiến trường, tuổi còn trẻ đã không còn."
"Cuộc sống không có tiền này, ta đã sống đủ rồi, Đại tỷ nhi có ý tưởng, dám hành động, cứ để con bé làm, còn hơn chúng ta cứ sợ đầu sợ đuôi, nếu nó làm sai, thì quay về là được, trong nhà cũng không thiếu nó một miếng cơm."
Nghe lão Giản nói như vậy, còn nhắc đến đệ đệ đã tử trận của mình, Giản Đại Lang không nói gì nữa, đành miễn cưỡng đồng ý để Giản Thanh Thanh đi buôn bán.
Giờ cơm tối, Giản Thanh Thanh hào hứng kể lại cho người nhà nghe về việc nàng bán muối, những điều này nàng không muốn kể với Giản Đại Lang, bởi vì ông ấy tính tình thật thà nhút nhát lại không biết linh hoạt, kể cho ông ấy nghe chỉ sợ ông ấy sẽ phản đối hành động của nàng.
Lúc này, lão Giản như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, nhìn Giản Đại Lang một cách nghiêm túc, sau đó chuyển ánh mắt sang Giản Thanh Thanh, "Ngươi thật sự muốn làm việc này sao?"
Giản Thanh Thanh lập tức ngồi thẳng dậy, rất nghiêm túc trả lời: "Gia gia, đây không phải là nhất thời cháu xúc động, ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, nó có khả thi hay không, có thể làm được hay không ta đều đã cân nhắc kỹ."
"Được, vậy thì ngươi cứ làm theo ý ngưoi muốn đi." Giọng nói của lão Giản vừa hiền từ vừa kiên định.
Lòng Giản Thanh Thanh như diều gặp gió, tuy nàng đã liệu trước lão Giản sẽ đồng ý, nhưng kết quả này vẫn khiến nàng vui mừng muốn khóc.
Nàng nghiêm túc nói: "Gia gia, người yên tâm, cháu nhất định sẽ thành công."
Nàng biết gia gia nàng có thể đồng ý chuyện này với một lão nhân cả đời chỉ biết ruộng đồng là một chuyện khó khăn đến nhường nào, nhưng vì người thương yêu cháu gái, nên cho nàng sự ủng hộ và bao dung vô hạn.
Giản Đại Lang ngẩn người, "Không phải, cha, sao cha có thể đồng ý được? Thịt này nếu con bé làm không thành công chẳng phải là lãng phí sao, những mấy cân đấy!"
Vì lão Giản không đứng về phía mình, ông ấy định tìm một đồng minh khác, Giản Đại Lang kéo kéo cánh tay Giản nương đang nấu cơm: "Tam nương, nàng nói xem Thanh Thanh làm vậy có phải là hồ đồ không!"
Giản nương dịu dàng cười: "Ta thấy chủ ý của đại tỷ nhi rất hay, có bao nhiêu thịt chứ? Không bán được thì mình ăn."
Giản nương là người không có chính kiến, nghe lời cha chồng, nghe lời trượng phu, cũng nghe lời con cái, nhưng bà ấy hương con hơn, cho nên bà ấy sẽ không chút do dự lựa chọn con.
Giản Thanh Thanh nũng nịu tựa vào vai bà ấy, "Nương, người thật tốt!"
Giản Đại Lang tức giận không nói.
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Đại Lang à, ngươi xem chúng ta mấy chục năm nay sống an phận sợ phiền phức, chỉ biết ruộng đồng, chúng ta được cái gì? Cái gì cũng không có, cũng chỉ đủ cho cả nhà ăn bữa no bữa đói, một trận thiên tai ập đến, cả nhà suýt chết đói, đệ đệ của ngươi, nếu lúc đó nhà chúng ta có tiền thay phu dịch, cũng sẽ không đến mức để nó phải ra chiến trường, tuổi còn trẻ đã không còn."
"Cuộc sống không có tiền này, ta đã sống đủ rồi, Đại tỷ nhi có ý tưởng, dám hành động, cứ để con bé làm, còn hơn chúng ta cứ sợ đầu sợ đuôi, nếu nó làm sai, thì quay về là được, trong nhà cũng không thiếu nó một miếng cơm."
Nghe lão Giản nói như vậy, còn nhắc đến đệ đệ đã tử trận của mình, Giản Đại Lang không nói gì nữa, đành miễn cưỡng đồng ý để Giản Thanh Thanh đi buôn bán.
Giờ cơm tối, Giản Thanh Thanh hào hứng kể lại cho người nhà nghe về việc nàng bán muối, những điều này nàng không muốn kể với Giản Đại Lang, bởi vì ông ấy tính tình thật thà nhút nhát lại không biết linh hoạt, kể cho ông ấy nghe chỉ sợ ông ấy sẽ phản đối hành động của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất