Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu
Chương 37:
Tiểu Hổ khóc rất to, vô cùng thương tâm.
"Đừng khóc đừng khóc, ta cho ngươi thêm một miếng nữa."
Giản Thanh Thanh lại gắp một miếng lòng heo cho vào cái miệng há to của hắn.
Tiếng khóc của Tiểu Hổ lập tức ngừng lại, hắn ngậm miệng lại, cẩn thận nhấm nháp mùi vị của lòng heo.
"Ngon quá! Thơm quá!"
Tiểu Dã thì là một đứa nhẫn nại, thịt cho vào miệng, nó cũng không nỡ cắn, cứ ngậm trong miệng không ngừng nuốt nước miếng.
Giản Thanh Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nó, "Ăn nhanh đi, ăn xong ta lại cho ngươi một miếng."
Tiểu Dã lắc đầu, miệng nhai đồ ăn, nói không rõ ràng: "Đợi gia gia về rồi ăn."
Giản Thanh Thanh không khuyên nó nữa, cầm lấy rau dại và nấm hương Tiểu Hổ mang về.
Tiểu Hổ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn ngậm lòng heo nói với Giản Thanh Thanh: "Tỷ tỷ, số rau này bên dưới là Tiểu Vinh cho chúng ta, bên trên là chúng ta tự hái."
Giản Thanh Thanh lấy phần của Tiểu Vinh ra, ước chừng khoảng sáu bảy cân, sau đó lại cầm phần hai đứa Tiểu Hổ hái, cũng được mười một mười hai cân rồi, chừng này là đủ rồi.
Giản Thanh Thanh cầm rau đi rửa, chuẩn bị nấu thức ăn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
A! Hôm nay thật là một ngày khác biệt!
Giản Thanh Thanh vui vẻ ngân nga khúc hát nhỏ nấu ăn.
Bình thường tuy rằng nàng có thể lén lút ăn đồ ăn trong không gian, nhưng đều không được thỏa thích, vẫn là cả nhà cùng nhau ăn ngon mới vui vẻ.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, Giản Thanh Thanh không định đem toàn bộ thịt kho bán hết, nàng lấy nửa cân thịt heo và hai lạng lòng lợn cho chưởng quầy nếm thử trước, nếu bọn họ cảm thấy ngon, sẽ lại mua thịt về kho.
Vì vậy hôm nay bọn họ sẽ ăn cơm trắng và thịt kho.
Mấy người lão Giản lúc về cũng ngửi thấy khắp nhà mùi thơm ngào ngạt.
Giản nương vô cùng kinh hỉ: "A! Đại tỷ nhi kho thịt thành công rồi!"
Giản Thanh Thanh đắc ý nói: "Ta ra tay có việc gì làm không thành công đâu!"
Giản Đại Lang ngửi thấy mùi thơm này, cũng không nói lời bán không được nữa, ông ấy kinh hỉ nói: "Không ngờ tay nghề đại tỷ nhi tốt như vậy!"
"Đó là đương nhiên! Đã nói là phải tin tưởng ta mà, sao ta có thể làm những chuyện không đáng tin cậy đó được!" Giản Thanh Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giản Đại Lang gãi đầu cười ngây ngô: "Phải phải phải, về sau ta nhất định tin tưởng ngươi."
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Bữa cơm hôm nay là bữa cơm thịnh soạn nhất mà mọi người trong nhà được ăn, cả nhà đều tranh nhau xúc cơm.
Bởi vì trước đây bọn họ đều ăn uống thanh đạm lại không có gì bổ dưỡng, vì vậy Giản Thanh Thanh sợ dạ dày của bọn họ không chịu được, nên mỗi người chỉ cho ba miếng thịt, Tiểu Hổ vừa rồi đã ăn hai miếng chỉ còn lại một miếng.
Hắn rất không vui: "Miếng đầu tiên ta còn chưa nếm được mùi vị của nó."
"Vậy cũng không được, dù sao đều vào bụng của ngươi rồi."
"Được rồi." Tiểu Hổ tự biết không có hy vọng, liền ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, nhưng cũng ăn đến rất vui vẻ.
"Đừng khóc đừng khóc, ta cho ngươi thêm một miếng nữa."
Giản Thanh Thanh lại gắp một miếng lòng heo cho vào cái miệng há to của hắn.
Tiếng khóc của Tiểu Hổ lập tức ngừng lại, hắn ngậm miệng lại, cẩn thận nhấm nháp mùi vị của lòng heo.
"Ngon quá! Thơm quá!"
Tiểu Dã thì là một đứa nhẫn nại, thịt cho vào miệng, nó cũng không nỡ cắn, cứ ngậm trong miệng không ngừng nuốt nước miếng.
Giản Thanh Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nó, "Ăn nhanh đi, ăn xong ta lại cho ngươi một miếng."
Tiểu Dã lắc đầu, miệng nhai đồ ăn, nói không rõ ràng: "Đợi gia gia về rồi ăn."
Giản Thanh Thanh không khuyên nó nữa, cầm lấy rau dại và nấm hương Tiểu Hổ mang về.
Tiểu Hổ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn ngậm lòng heo nói với Giản Thanh Thanh: "Tỷ tỷ, số rau này bên dưới là Tiểu Vinh cho chúng ta, bên trên là chúng ta tự hái."
Giản Thanh Thanh lấy phần của Tiểu Vinh ra, ước chừng khoảng sáu bảy cân, sau đó lại cầm phần hai đứa Tiểu Hổ hái, cũng được mười một mười hai cân rồi, chừng này là đủ rồi.
Giản Thanh Thanh cầm rau đi rửa, chuẩn bị nấu thức ăn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
A! Hôm nay thật là một ngày khác biệt!
Giản Thanh Thanh vui vẻ ngân nga khúc hát nhỏ nấu ăn.
Bình thường tuy rằng nàng có thể lén lút ăn đồ ăn trong không gian, nhưng đều không được thỏa thích, vẫn là cả nhà cùng nhau ăn ngon mới vui vẻ.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, Giản Thanh Thanh không định đem toàn bộ thịt kho bán hết, nàng lấy nửa cân thịt heo và hai lạng lòng lợn cho chưởng quầy nếm thử trước, nếu bọn họ cảm thấy ngon, sẽ lại mua thịt về kho.
Vì vậy hôm nay bọn họ sẽ ăn cơm trắng và thịt kho.
Mấy người lão Giản lúc về cũng ngửi thấy khắp nhà mùi thơm ngào ngạt.
Giản nương vô cùng kinh hỉ: "A! Đại tỷ nhi kho thịt thành công rồi!"
Giản Thanh Thanh đắc ý nói: "Ta ra tay có việc gì làm không thành công đâu!"
Giản Đại Lang ngửi thấy mùi thơm này, cũng không nói lời bán không được nữa, ông ấy kinh hỉ nói: "Không ngờ tay nghề đại tỷ nhi tốt như vậy!"
"Đó là đương nhiên! Đã nói là phải tin tưởng ta mà, sao ta có thể làm những chuyện không đáng tin cậy đó được!" Giản Thanh Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giản Đại Lang gãi đầu cười ngây ngô: "Phải phải phải, về sau ta nhất định tin tưởng ngươi."
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Bữa cơm hôm nay là bữa cơm thịnh soạn nhất mà mọi người trong nhà được ăn, cả nhà đều tranh nhau xúc cơm.
Bởi vì trước đây bọn họ đều ăn uống thanh đạm lại không có gì bổ dưỡng, vì vậy Giản Thanh Thanh sợ dạ dày của bọn họ không chịu được, nên mỗi người chỉ cho ba miếng thịt, Tiểu Hổ vừa rồi đã ăn hai miếng chỉ còn lại một miếng.
Hắn rất không vui: "Miếng đầu tiên ta còn chưa nếm được mùi vị của nó."
"Vậy cũng không được, dù sao đều vào bụng của ngươi rồi."
"Được rồi." Tiểu Hổ tự biết không có hy vọng, liền ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, nhưng cũng ăn đến rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất