Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu

Chương 42:

Trước Sau
Giản Thanh Thanh cảm thán, cậu bé này tuổi còn nhỏ mà không bị đồng tiền cám dỗ, sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn.

Tiểu Hổ lại cảm thấy bằng hữu của mình có chút ngốc, nếu người cho tiền không phải là tỷ tỷ của hắn, hắn đã sớm đè đầu nó xuống bắt đồng ý rồi.

"Thôi được rồi, ta nói 20 văn là 20 văn, ta đâu phải không kiếm được tiền, sao ta lại đi làm ăn lỗ vốn chứ, ngươi không nhận thì sau này ta cũng không dám mua của ngươi nữa, làm ăn buôn bán quan trọng nhất là chữ tín."

Nghe Giản Thanh Thanh nói vậy, Giản Vinh mới tin chắc những lời nàng nói lúc nãy không phải khách sáo, cậu biết ơn nói: "Vậy thì ta cảm ơn tỷ, chiều nay ta sẽ mang nấm hái được hôm nay cho tỷ!". Hai ngày nay nãi nãi nó đã không thể xuống giường, số tiền này nó có thể mời đại phu bốc thuốc cho bà ta, cũng có thể mua ít đồ ngon cho bà ta tẩm bổ. Từ nhỏ nó đã không có cha, nãu nãi và nương là người thân nhất của nó, nó muốn họ được sống những ngày tháng tốt đẹp.

Trước đây nó còn nhỏ không có cách nào, nhưng bây giờ làm ăn với tỷ tỷ, để nó nhìn thấy hy vọng, trong lòng nó thầm nghĩ, sau này nhất định phải nghe lời tỷ tỷ, tỷ ấy bảo đi hướng đông tuyệt đối không được đi hướng tây!

Giản Thanh Thanh không hiểu hết những suy nghĩ trong lòng nó, nàng cảm thấy đã là buôn bán thì phải sòng phẳng, sẽ không vì Giản Vinh là bằng hữu mà nhường giá cho nó, 20 văn một cân là giá cả hợp lý, còn hỏi tại sao thịt kho lại bán đắt gấp đôi, là bởi vì hương liệu dùng để kho thịt rất đắt, giống như nàng đã nói với mấy vị thẩm thẩm chính là kiếm chút tiền công mà thôi.

Lão Giản và Giản nương biết chuyện cũng không nói gì, đây là chuyện của trẻ con, người lớn không nên nhúng tay vào, hơn nữa Giản Vinh là người trong thôn, người nhà họ cũng ở trong thôn, có thể kiếm tiền của ai cũng không thể kiếm tiền của người trong thôn. Chỉ có Giản Đại Lang là có chút tiếc cho rằng số tiền cho đi nhiều quá, cho dù không kiếm tiền của người trong thôn, cũng không cần thiết phải cho nhiều như vậy.



Liễu thị, nương thân của Giản Vinh cũng đến cảm tạ Giản Thanh Thanh một phen.

Giản Thanh Thanh bất đắc dĩ xua tay, nàng thật sự chỉ là buôn bán bình thường sao lại không ai tin chứ?

Loại hình kinh doanh mua đi bán lại này vốn là dựa vào việc tích tiểu thành đại, giá thu vào không nên quá thấp, kiếp trước ở những thành phố lớn, hoa quả từ tay nông dân thu mua giá rất thấp nhưng bán ra lại rất đắt là bởi vì không biết đã qua bao nhiêu cấp trung gian rồi, mỗi cấp đều muốn ăn chênh lệch một chút, cho nên giá cả sẽ bị ép xuống, giá bán ra cũng sẽ cao.

……

Bên trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy, binh lính mặc giáp trụ nghiêm trang canh giữ trước cửa lớn.

Trong căn phòng tĩnh lặng trống trải, một người nam nhân uy nghiêm oai hùng ngồi trên long ỷ, phía dưới là một nam tử tuấn mỹ mặc y phục màu đen đang quỳ gối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau