Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 26:
Cố Tâm Nguyệt nghe xong, cảm thấy ông chủ này đúng là biết cách làm ăn, có chút ý thức hậu mãi bảo hành của thời hiện đại.
Nàng liền hỏi: "Ông chủ, cái nồi này của ngươi bán thế nào?"
Ông chủ nghe có vẻ có hi vọng, liền trả lời: "Một cái nồi là 600 văn, hai cái nồi chỉ cần 1200 văn, hai ngày nữa là có thể đến lấy."
"Đắt thế à?" Cố Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Thời xưa, bất cứ thứ gì dính đến sắt đều đắt, sớm biết thế thì nàng đã tích trữ một ít nồi sắt, dao thái, đồ dùng nông nghiệp, bây giờ Cố Tâm Nguyệt đã hối hận đến xanh cả ruột, nhưng nghĩ đến việc đồ sắt thời xưa khác biệt rất lớn so với thời hiện đại, nếu lấy ra có lẽ sẽ bị nghi ngờ, nàng lại thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Quan trọng là ông chủ này nói mãi, nàng còn tưởng mua hai cái nồi sẽ được giảm giá, giá này có khác nhau không?
Cố Tâm Nguyệt kiên nhẫn hỏi: "Ông chủ, mỗi ngày ngươi bán được mấy cái nồi?"
"Mỗi ngày ư? Cũng không có, trấn Thanh Thủy này nhỏ như vậy, nồi hỏng còn có thể sửa, dùng mười mấy năm không thành vấn đề, nhà nào rảnh rỗi mà thường xuyên đến mua nồi?" Ông chủ tiệm rèn khá là thành thật.
"Ông chủ, nếu việc buôn bán nồi của ngươi không phải ngày nào cũng có, vậy ngươi muốn bán một lần hai cái hay một cái?"
"Còn phải nói à? Tất nhiên là hai cái rồi."
"Nếu vậy, nếu ta mua một lần hai cái nồi, ông chủ có nên giảm giá một chút không?"
Ông chủ sửng sờ: "Giảm giá thế nào?"
Cố Tâm Nguyệt thấy ông ta do dự, liền thừa thắng xông lên: "Chúng ta thật lòng muốn mua, nếu ông chủ thật lòng muốn làm ăn, ta có thể đặt cọc 100 văn hôm nay, sáng sớm ngày kia ca ca ta sẽ mang 1 lạng bạc còn lại đến lấy nồi."
Ông chủ thấy tính cách Cố Tâm Nguyệt khá sảng khoái, vậy mà lại muốn mua một lúc hai cái nồi, còn chủ động đưa tiền đặt cọc, như vậy thì không sợ nàng không đến lấy, ông ta liền vui vẻ đồng ý.
Cố Tâm Nguyệt cầm tấm thẻ gỗ mà ông chủ đưa làm bằng chứng, đau lòng ôm chặt lấy số bạc còn chưa kịp ấm trong lòng đã phải đưa ra ngoài.
"Cái giá 100 văn, có thể mua được 20 cân gạo tẻ cũ, ông chủ này thật hào phóng, nói miễn là miễn." Hứa Thị ra khỏi cửa, không khỏi cảm thán.
Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại, sao nàng lại cảm thấy triết lý tiêu dùng của mẫu thân khá tiến bộ? Mua nồi mất hơn 1 lạng bạc mà không thấy đau lòng? Ngược lại còn vui mừng vì được giảm 100 văn?
Cố Tâm Nguyệt bất lực chống trán: "Mẫu thân, chúng ta về thôi."
"Thôi được, chân già này của ta cũng không đi nổi nữa rồi."
Hai mẫu tử đến đầu chợ phía đông để ngồi xe trâu, Tống thúc đã đợi ở đầu đường nhưng mọi người vẫn chưa về, Cố Tâm Nguyệt đợi một lúc, mới nhớ ra mình chưa mua vải, nàng liền quay sang nói với Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân ngồi đây một lát, con đi xem có vải rẻ không để mua cho hai đứa trẻ may quần áo."
Nàng liền hỏi: "Ông chủ, cái nồi này của ngươi bán thế nào?"
Ông chủ nghe có vẻ có hi vọng, liền trả lời: "Một cái nồi là 600 văn, hai cái nồi chỉ cần 1200 văn, hai ngày nữa là có thể đến lấy."
"Đắt thế à?" Cố Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Thời xưa, bất cứ thứ gì dính đến sắt đều đắt, sớm biết thế thì nàng đã tích trữ một ít nồi sắt, dao thái, đồ dùng nông nghiệp, bây giờ Cố Tâm Nguyệt đã hối hận đến xanh cả ruột, nhưng nghĩ đến việc đồ sắt thời xưa khác biệt rất lớn so với thời hiện đại, nếu lấy ra có lẽ sẽ bị nghi ngờ, nàng lại thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Quan trọng là ông chủ này nói mãi, nàng còn tưởng mua hai cái nồi sẽ được giảm giá, giá này có khác nhau không?
Cố Tâm Nguyệt kiên nhẫn hỏi: "Ông chủ, mỗi ngày ngươi bán được mấy cái nồi?"
"Mỗi ngày ư? Cũng không có, trấn Thanh Thủy này nhỏ như vậy, nồi hỏng còn có thể sửa, dùng mười mấy năm không thành vấn đề, nhà nào rảnh rỗi mà thường xuyên đến mua nồi?" Ông chủ tiệm rèn khá là thành thật.
"Ông chủ, nếu việc buôn bán nồi của ngươi không phải ngày nào cũng có, vậy ngươi muốn bán một lần hai cái hay một cái?"
"Còn phải nói à? Tất nhiên là hai cái rồi."
"Nếu vậy, nếu ta mua một lần hai cái nồi, ông chủ có nên giảm giá một chút không?"
Ông chủ sửng sờ: "Giảm giá thế nào?"
Cố Tâm Nguyệt thấy ông ta do dự, liền thừa thắng xông lên: "Chúng ta thật lòng muốn mua, nếu ông chủ thật lòng muốn làm ăn, ta có thể đặt cọc 100 văn hôm nay, sáng sớm ngày kia ca ca ta sẽ mang 1 lạng bạc còn lại đến lấy nồi."
Ông chủ thấy tính cách Cố Tâm Nguyệt khá sảng khoái, vậy mà lại muốn mua một lúc hai cái nồi, còn chủ động đưa tiền đặt cọc, như vậy thì không sợ nàng không đến lấy, ông ta liền vui vẻ đồng ý.
Cố Tâm Nguyệt cầm tấm thẻ gỗ mà ông chủ đưa làm bằng chứng, đau lòng ôm chặt lấy số bạc còn chưa kịp ấm trong lòng đã phải đưa ra ngoài.
"Cái giá 100 văn, có thể mua được 20 cân gạo tẻ cũ, ông chủ này thật hào phóng, nói miễn là miễn." Hứa Thị ra khỏi cửa, không khỏi cảm thán.
Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại, sao nàng lại cảm thấy triết lý tiêu dùng của mẫu thân khá tiến bộ? Mua nồi mất hơn 1 lạng bạc mà không thấy đau lòng? Ngược lại còn vui mừng vì được giảm 100 văn?
Cố Tâm Nguyệt bất lực chống trán: "Mẫu thân, chúng ta về thôi."
"Thôi được, chân già này của ta cũng không đi nổi nữa rồi."
Hai mẫu tử đến đầu chợ phía đông để ngồi xe trâu, Tống thúc đã đợi ở đầu đường nhưng mọi người vẫn chưa về, Cố Tâm Nguyệt đợi một lúc, mới nhớ ra mình chưa mua vải, nàng liền quay sang nói với Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân ngồi đây một lát, con đi xem có vải rẻ không để mua cho hai đứa trẻ may quần áo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất