Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 43:
Ba người nhanh chóng về đến nhà, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã gánh nồi lớn từ trấn trên về, nghe nói Cố Tâm Nguyệt bắt được ba con rùa, cả hai đều phấn khích chạy đến vây quanh!
Nhiều năm liền hạn hán ít mưa, đừng nói đến rùa, ngay cả cá cũng đã rất lâu rồi không thấy xuất hiện ở con sông này!
"Cha, cha giữ lại một con để hầm ăn, hai con còn lại con mang đến trấn trên bán nhé." Cố Tâm Nguyệt nhìn ba con rùa trong thùng, do dự một chút.
Theo lý mà nói, hầm món này cho Tống Dập ăn để bồi bổ cơ thể cũng không tệ nhưng hiện tại thứ bọn họ thiếu nhất vẫn là bạc!
Có bạc, Cố Tâm Nguyệt mới có thể danh chính ngôn thuận lấy đồ từ không gian ra.
Có bạc, gia đình mới có thể thay đổi cách thức bồi bổ cơ thể.
Cha và ba ca ca nhìn ba con rùa béo mập trong thùng, không nhịn được nuốt nước bọt.
Nhưng ngay lập tức, bọn họ liền bị Hứa Thị kéo về thực tại: "Ăn cái gì mà ăn? Hôm qua mới ăn thịt mỡ, thịt thỏ, bây giờ còn muốn ăn rùa nữa à? Trời ơi!"
Hứa Thị ngồi xổm xuống, lật xem ba con rùa, không nhịn được xuýt xoa: "Sông sắp cạn rồi, mà con rùa này vẫn có thể béo như vậy cũng thật hiếm, lão tam quen thuộc tửu lâu trong trấn, lát nữa bảo nó mang đến trấn trên bán, Tâm Nguyệt mới chuyển nhà, trong nhà cái gì cũng thiếu, đừng có mà không biết tích cóp bạc trong tay."
Cố lão đầu cười ha ha gật đầu: "Mẫu thân con nói đúng, rùa này không thể ăn."
Cố Tam Thanh xách thùng gỗ: "Con biết tửu lâu nào trong trấn thu mua thứ này, con mang đến đó ngay, còn tươi sống thì sẽ bán được giá tốt."
Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt lên tiếng, Cố Tam Thanh đã xách thùng gỗ chạy đi.
Được rồi, đợi bán được bạc rồi nàng sẽ đổi ít đồ ăn ngon từ không gian về hiếu kính phụ mẫu.
Đại ca và nhị ca gánh nồi chuẩn bị đến nhà cũ dọn bếp, Cố Tâm Nguyệt rửa mặt rửa tay qua loa, cũng vội vã chạy về nhà.
Nhà họ Tống.
Tống Dập và hai hài tử sáng sớm tỉnh dậy thì Cố Tâm Nguyệt đã đi rồi.
Tử Du mơ màng ngủ, không thấy Cố Tâm Nguyệt, cô bé không nhịn được rơi nước mắt: “Ca ca, ca nói mẫu thân sẽ không bỏ đi chứ? Mẫu thân còn về không?"
Hoài Cẩn nhíu mày, hai ngày nay trôi qua... thực sự như một giấc mơ.
Tống Dập cũng có một thoáng thất thần, sau đó hắn giật mình tỉnh táo lại, an ủi Tử Du: "Mẫu thân con sáng sớm đã đi tưới nước ruộng rồi, bảo chúng ta ở nhà dọn dẹp đồ đạc cho tử tế, lát nữa mẫu thân con về, chúng ta sẽ chuyển đến nhà mới."
Tử Du nghe vậy, cũng cười lên: "Đúng rồi, con nhớ ra rồi, mẫu thân tối qua cũng nói với con như vậy, Tử Du vừa nãy ngủ mơ màng rồi."
Ba phụ tử/nữ bình tĩnh lại, sau đó mới thong thả xuống giường, ăn cháo.
Quần áo chăn gối đã đóng gói xong, còn lại một ít chén đũa lặt vặt, còn lại là một số đồ đạc cũ nát.
Sau khi dọn dẹp xong những thứ này, lại dặn dò hai hài tử ở trong nhà luyện chữ, Tống Dập mới bắt đầu ngồi bên cửa sổ chép sách.
Nhiều năm liền hạn hán ít mưa, đừng nói đến rùa, ngay cả cá cũng đã rất lâu rồi không thấy xuất hiện ở con sông này!
"Cha, cha giữ lại một con để hầm ăn, hai con còn lại con mang đến trấn trên bán nhé." Cố Tâm Nguyệt nhìn ba con rùa trong thùng, do dự một chút.
Theo lý mà nói, hầm món này cho Tống Dập ăn để bồi bổ cơ thể cũng không tệ nhưng hiện tại thứ bọn họ thiếu nhất vẫn là bạc!
Có bạc, Cố Tâm Nguyệt mới có thể danh chính ngôn thuận lấy đồ từ không gian ra.
Có bạc, gia đình mới có thể thay đổi cách thức bồi bổ cơ thể.
Cha và ba ca ca nhìn ba con rùa béo mập trong thùng, không nhịn được nuốt nước bọt.
Nhưng ngay lập tức, bọn họ liền bị Hứa Thị kéo về thực tại: "Ăn cái gì mà ăn? Hôm qua mới ăn thịt mỡ, thịt thỏ, bây giờ còn muốn ăn rùa nữa à? Trời ơi!"
Hứa Thị ngồi xổm xuống, lật xem ba con rùa, không nhịn được xuýt xoa: "Sông sắp cạn rồi, mà con rùa này vẫn có thể béo như vậy cũng thật hiếm, lão tam quen thuộc tửu lâu trong trấn, lát nữa bảo nó mang đến trấn trên bán, Tâm Nguyệt mới chuyển nhà, trong nhà cái gì cũng thiếu, đừng có mà không biết tích cóp bạc trong tay."
Cố lão đầu cười ha ha gật đầu: "Mẫu thân con nói đúng, rùa này không thể ăn."
Cố Tam Thanh xách thùng gỗ: "Con biết tửu lâu nào trong trấn thu mua thứ này, con mang đến đó ngay, còn tươi sống thì sẽ bán được giá tốt."
Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt lên tiếng, Cố Tam Thanh đã xách thùng gỗ chạy đi.
Được rồi, đợi bán được bạc rồi nàng sẽ đổi ít đồ ăn ngon từ không gian về hiếu kính phụ mẫu.
Đại ca và nhị ca gánh nồi chuẩn bị đến nhà cũ dọn bếp, Cố Tâm Nguyệt rửa mặt rửa tay qua loa, cũng vội vã chạy về nhà.
Nhà họ Tống.
Tống Dập và hai hài tử sáng sớm tỉnh dậy thì Cố Tâm Nguyệt đã đi rồi.
Tử Du mơ màng ngủ, không thấy Cố Tâm Nguyệt, cô bé không nhịn được rơi nước mắt: “Ca ca, ca nói mẫu thân sẽ không bỏ đi chứ? Mẫu thân còn về không?"
Hoài Cẩn nhíu mày, hai ngày nay trôi qua... thực sự như một giấc mơ.
Tống Dập cũng có một thoáng thất thần, sau đó hắn giật mình tỉnh táo lại, an ủi Tử Du: "Mẫu thân con sáng sớm đã đi tưới nước ruộng rồi, bảo chúng ta ở nhà dọn dẹp đồ đạc cho tử tế, lát nữa mẫu thân con về, chúng ta sẽ chuyển đến nhà mới."
Tử Du nghe vậy, cũng cười lên: "Đúng rồi, con nhớ ra rồi, mẫu thân tối qua cũng nói với con như vậy, Tử Du vừa nãy ngủ mơ màng rồi."
Ba phụ tử/nữ bình tĩnh lại, sau đó mới thong thả xuống giường, ăn cháo.
Quần áo chăn gối đã đóng gói xong, còn lại một ít chén đũa lặt vặt, còn lại là một số đồ đạc cũ nát.
Sau khi dọn dẹp xong những thứ này, lại dặn dò hai hài tử ở trong nhà luyện chữ, Tống Dập mới bắt đầu ngồi bên cửa sổ chép sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất