Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 9:

Trước Sau
Không ngờ lại có nhiều loại bánh bao như vậy, chỉ nghe Tử Du thôi cũng thấy nước miếng sắp không nhịn được nữa.

Nam hài bất lực nhìn Tử Du, hỏi: "Cha khi nào thì tỉnh lại được? Người đã hai ngày chưa ăn gì rồi."

Tử Du đã bị đồ ăn ngon mua chuộc, còn nam hài trước mặt vẫn chưa chịu mở miệng, Cố Tâm Nguyệt bèn giả vờ bình tĩnh nói: "Đúng rồi, ta còn chưa biết tên con là gì?"

"Hoài Cẩn." Nam hài có vẻ không kiên nhẫn.

"Hoài Cẩn? Tên hay đấy." Cố Tâm Nguyệt gật đầu nói: "Một lát nữa ca ca của ta sẽ mang lò sưởi đến, ta sẽ nấu cháo rồi sắc thuốc cho cha con ăn, ăn xong có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại."

"Cha của con nằm liệt giường, dù có tỉnh lại cũng không thể làm việc ngay được, trong nhà chỉ còn con là nam tử hán, nên con mau ăn cái bánh bao thịt này đi, nếu con đói bụng thì không có sức làm việc được."

Thấy sắc mặt Hoài Cẩn có vẻ dịu đi, Cố Tâm Nguyệt thừa thắng xông lên: "Yên tâm, ta đã để phần cho cha con rồi."

Hoài Cẩn do dự một lát, sau đó cầm lấy nửa cái bánh bao thịt, ba miếng là nuốt trọn.

Ăn xong, nam hài mới thản nhiên nói: "Được."

Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại thì ra là nam hài đang trả lời câu hỏi của mình lúc nãy - Sau này có nghe lời ta không?



Cố Tâm Nguyệt khẽ nhếch môi, định đi xem tân lang bị bỏ rơi ở bên cạnh.

Trước đó Tống Dập bị ngã xuống nước, có lẽ là bị cảm lạnh nhưng không để ý, cộng thêm việc ngày đêm chép sách kiếm tiền nên bệnh tình của hắn mới đột ngột trở nặng, Cố Tâm Nguyệt đang nghĩ cách kiếm chút thuốc cảm để thử xem sao.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, Cố Tâm Nguyệt vừa mở cửa, liền thấy ngoài cửa có một thiếu niên đẹp trai đang cười rất ấm áp.

Nhìn thấy trên tay hắn xách đầy đồ đạc, Cố Tâm Nguyệt vui mừng thốt lên: "Tam ca, ca đến rồi!"

Cố Tam Thanh thấy muội muội của mình quả nhiên giống như lời mẫu thân nói, không còn ngốc nghếch nữa, hắn cũng có chút xúc động: "Muội muội, muội còn nhận ra ta không? Hồi nhỏ chúng ta thân nhau nhất."

"Nhớ chứ, tam ca đối xử với muội tốt nhất." Cố Tâm Nguyệt cười rạng rỡ nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.

"Hehe, thật ra mấy người đại ca, nhị ca cũng rất thương muội, nghe nói muội đã khỏe lại, bọn họ cũng tranh nhau muốn đến đây tặng đồ và thăm muội, chỉ là không nhanh nhạy bằng ta, ta thấy mẫu thân đã chuẩn bị xong đồ, liền xách lên rồi chạy luôn." Cố Tam Thanh có chút ngượng ngùng gãi gáy.

Cố Tâm Nguyệt phì cười, không ngờ ba ca ca lại thương yêu nguyên thân đến vậy, mặc dù nguyên thân ngốc nghếch nhưng bọn họ cũng vẫn che chở nàng suốt bao năm, trong lòng nàng không khỏi ấm áp: "Ca về nói với phụ mẫu, đại ca, nhị ca một tiếng, đợi Tống Dập khỏe hơn một chút, ngày kia chúng ta sẽ về nhà lại mặt."

"Vậy thì tốt quá, ngày mai ta sẽ bảo nhị ca dẫn ta lên núi dạo một vòng, xem có thể bắt được chút thú rừng để bồi bổ cho muội hay không, muội thích ăn cơm đại tẩu nấu nhất, đến lúc đó bảo đại tẩu trổ tài."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau