Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân, Ta Làm Ruộng Tại Vùng Hoang Dã
Chương 34:
Nàng vội vàng gật đầu thật mạnh, sau đó chỉ tay vào người mèo cái đầy mong đợi nói: "Tiểu~ Cam~"
Đôi tai của người mèo cái nhỏ động đậy, nàng ta nhìn động tác ngón tay của Tô Nhiễm, sau đó thử chỉ vào mình: "Tiểu, Cam?"
"Ừm ừm ừm, Tiểu~ Cam~"
Tô Nhiễm kích động gật đầu liên tục, lặp lại tên của người mèo cái một lần nữa.
Ánh mắt của người mèo nhỏ chăm chú nhìn vào môi Tô Nhiễm, mãi đến khi Tô Nhiễm nói xong một lúc lâu, nàng ta mới lại chỉ mạnh vào mình phát ra một tiếng rõ ràng:
"Tiểu Cam!"
"Meo meo~ meo meo! Tiểu Cam!"
Sau khi được Tô Nhiễm gật đầu thật mạnh, mèo con Tiểu Cam phấn khích phát ra một loạt tiếng "Meo meo." Tô Nhiễm nhân lúc này, lập tức chỉ tay vào mình khi Tiểu Cam nhìn mình: "Tô~ Nhiễm~"
Nghe thấy âm điệu khác lạ, Tiểu Cam lập tức dừng động tác phấn khích lại.
Dường như nàng ta cũng nhận ra Tô Nhiễm đang dạy mình ngôn ngữ của nàng, vì vậy lần này nhìn khẩu hình phát ra âm thanh của Tô Nhiễm vô cùng nghiêm túc.
"Hồ, Nhiễm~"
"Phu~ Nhiễm?"
Phát âm chữ Tô đối với mèo con Tiểu Cam có vẻ hơi khó, sau khi lặp lại nhiều lần vẫn không tìm được cách phát âm chính xác, mèo con Tiểu Cam bắt đầu có chút bồn chồn.
Tô Nhiễm vội vàng xoa xoa đỉnh đầu nàng ta để an ủi, sau đó chỉ vào mình đổi cách nói: "Nhiễm~ Nhiễm~"
Lần này đối với mèo con Tiểu Cam thì rất dễ dàng.
Nàng ta dựng tai nghe hết âm điệu phát ra từ Tô Nhiễm, cái đuôi vàng sau lưng chậm rãi vẫy vẫy, mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm!"
Sau khi thấy Tô Nhiễm gật đầu khẳng định, mèo con Tiểu Cam vui vẻ dựng đuôi lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nhiễm Nhiễm, Tiểu Cam, Hồ Nhiễm..."
Thỉnh thoảng còn không nhịn được vui vẻ kêu lên hai tiếng "Meo meo meo meo.".
Nhưng so với sự vui vẻ của mèo con Tiểu Cam khi học được ngôn ngữ của người ngoài hành tinh này thì trong lòng Tô Nhiễm lại càng kích động hơn.
Bây giờ đối với nàng mà nói, khó khăn lớn nhất để tồn tại trên thế giới này chính là bất đồng ngôn ngữ.
Từ khi đến khu định cư của bầy người thú do các chủng tộc khác nhau tạo thành này, cách giao tiếp mà nàng thấy ở các người thú dường như chủ yếu dựa vào biểu đạt cảm xúc, biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể.
Nhưng lúc này nàng đột nhiên phát hiện ra, mặc dù nàng không hiểu cách giao tiếp giữa các người thú nhưng nàng có thể để các người thú học ngôn ngữ của nàng.
Nàng đã quyết định, nếu không tìm được cách quay về, nàng sẽ sống mãi trong bầy thú này. Chỉ cần người sói không đuổi nàng đi, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động rời khỏi đây.
Vì vậy, nàng nhất định phải dạy các người thú ở đây nói tiếng của loài người!
Đôi tai của người mèo cái nhỏ động đậy, nàng ta nhìn động tác ngón tay của Tô Nhiễm, sau đó thử chỉ vào mình: "Tiểu, Cam?"
"Ừm ừm ừm, Tiểu~ Cam~"
Tô Nhiễm kích động gật đầu liên tục, lặp lại tên của người mèo cái một lần nữa.
Ánh mắt của người mèo nhỏ chăm chú nhìn vào môi Tô Nhiễm, mãi đến khi Tô Nhiễm nói xong một lúc lâu, nàng ta mới lại chỉ mạnh vào mình phát ra một tiếng rõ ràng:
"Tiểu Cam!"
"Meo meo~ meo meo! Tiểu Cam!"
Sau khi được Tô Nhiễm gật đầu thật mạnh, mèo con Tiểu Cam phấn khích phát ra một loạt tiếng "Meo meo." Tô Nhiễm nhân lúc này, lập tức chỉ tay vào mình khi Tiểu Cam nhìn mình: "Tô~ Nhiễm~"
Nghe thấy âm điệu khác lạ, Tiểu Cam lập tức dừng động tác phấn khích lại.
Dường như nàng ta cũng nhận ra Tô Nhiễm đang dạy mình ngôn ngữ của nàng, vì vậy lần này nhìn khẩu hình phát ra âm thanh của Tô Nhiễm vô cùng nghiêm túc.
"Hồ, Nhiễm~"
"Phu~ Nhiễm?"
Phát âm chữ Tô đối với mèo con Tiểu Cam có vẻ hơi khó, sau khi lặp lại nhiều lần vẫn không tìm được cách phát âm chính xác, mèo con Tiểu Cam bắt đầu có chút bồn chồn.
Tô Nhiễm vội vàng xoa xoa đỉnh đầu nàng ta để an ủi, sau đó chỉ vào mình đổi cách nói: "Nhiễm~ Nhiễm~"
Lần này đối với mèo con Tiểu Cam thì rất dễ dàng.
Nàng ta dựng tai nghe hết âm điệu phát ra từ Tô Nhiễm, cái đuôi vàng sau lưng chậm rãi vẫy vẫy, mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm!"
Sau khi thấy Tô Nhiễm gật đầu khẳng định, mèo con Tiểu Cam vui vẻ dựng đuôi lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nhiễm Nhiễm, Tiểu Cam, Hồ Nhiễm..."
Thỉnh thoảng còn không nhịn được vui vẻ kêu lên hai tiếng "Meo meo meo meo.".
Nhưng so với sự vui vẻ của mèo con Tiểu Cam khi học được ngôn ngữ của người ngoài hành tinh này thì trong lòng Tô Nhiễm lại càng kích động hơn.
Bây giờ đối với nàng mà nói, khó khăn lớn nhất để tồn tại trên thế giới này chính là bất đồng ngôn ngữ.
Từ khi đến khu định cư của bầy người thú do các chủng tộc khác nhau tạo thành này, cách giao tiếp mà nàng thấy ở các người thú dường như chủ yếu dựa vào biểu đạt cảm xúc, biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể.
Nhưng lúc này nàng đột nhiên phát hiện ra, mặc dù nàng không hiểu cách giao tiếp giữa các người thú nhưng nàng có thể để các người thú học ngôn ngữ của nàng.
Nàng đã quyết định, nếu không tìm được cách quay về, nàng sẽ sống mãi trong bầy thú này. Chỉ cần người sói không đuổi nàng đi, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động rời khỏi đây.
Vì vậy, nàng nhất định phải dạy các người thú ở đây nói tiếng của loài người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất