Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân, Ta Làm Ruộng Tại Vùng Hoang Dã
Chương 39:
Muốn nướng chín cả một con cừu đầu trắng cần một chút thời gian nhưng điều này cũng vừa vặn cho Tô Nhiễm thời gian xử lý rong biển.
Rong biển mà người sói mang về trông hoàn toàn khác với những gì Tô Nhiễm từng thấy trước đây.
Hình dạng của loại rong biển này hơi tròn (nhưng hầu hết đều có hình dạng không đều như cánh hoa).
Phiến lá rất mỏng, toàn bộ đều có màu tím đen, ở giữa có một cuống cứng. Nếu không phải là phiến lá rong biển đều mềm mại rũ xuống thì cầm trên tay trông thực sự rất giống một chiếc quạt nan.
Tô Nhiễm dùng dao chiến thuật cắt một miếng nhỏ cuống cứng ở giữa, dùng móng tay bóp bóp, phát hiện phải dùng một chút lực mới có thể bóp ra một vết móng tay, rất rõ ràng là không thể ăn cuống cứng.
Vì vậy, nàng cắt bỏ cuống cứng ở giữa mỗi miếng rong biển, sau đó cho lá vào cốc trà bằng thép không gỉ đang đun nước.
Nhà cậu của Tô Nhiễm sống ở thành phố có biển, nàng nhớ cậu đã nói rằng rong biển tươi phải hấp rồi mới ăn, hoặc cũng có thể hấp xong rồi phơi khô để bảo quản.
Nhưng bây giờ điều kiện không cho phép, nàng chỉ có thể nấu rồi ăn luôn.
Mùi thơm của thịt nướng càng về sau càng nồng nặc. Còn rong biển mà Tô Nhiễm nấu bên này cũng đã xếp thành một đống nhỏ.
Thịt cừu đầu trắng vẫn chưa chín hẳn nhưng lớp ngoài cùng hẳn là đã có thể ăn được.
Tô Nhiễm ngăn người sói tiếp tục xoay cây gậy xiên cừu đầu trắng nướng, điều này vô ý đã cho người sói tín hiệu được ăn. Đôi tai màu nâu nhạt của hắn dựng lên, đôi cánh lớn sau lưng không nhịn được mà rung lên.
Tô Nhiễm nhìn động tác của hắn không nhịn được cười, cảm giác sở hữu một con thú bông hình người này ai mà hiểu được chứ!
Đặc biệt là con thú bông này rất đẹp mắt, còn biết làm nũng, làm sao có thể không khiến những nữ tử không cưỡng lại được những thứ dễ thương và những nam tử tuấn mỹ rạng rỡ rung động chứ!
Tô Nhiễm cảm thấy nếu người sói trước mặt mặc quần áo vào thì không khác gì một số người nổi tiếng trên mạng mà nàng vẫn thích xem trước đây, thích đội tai và đuôi lông xù để quay video, thậm chí thân hình của người sói này còn đẹp hơn.
Chắc chắn là mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có da có thịt!
Nhưng vừa nghĩ đến quần áo, Tô Nhiễm đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nàng cố gắng kiểm soát ánh mắt không ngừng muốn bay lung tung của mình, liếc nhìn đôi chân dài trần trụi của người sói.
Có lẽ nàng nên làm cho người sói một bộ quần áo, dù sao thì sau này cũng phải sống chung với nhau!
Nghĩ vậy, nàng quyết định lát nữa ăn cơm xong, trở về sẽ làm.
Rong biển mà người sói mang về trông hoàn toàn khác với những gì Tô Nhiễm từng thấy trước đây.
Hình dạng của loại rong biển này hơi tròn (nhưng hầu hết đều có hình dạng không đều như cánh hoa).
Phiến lá rất mỏng, toàn bộ đều có màu tím đen, ở giữa có một cuống cứng. Nếu không phải là phiến lá rong biển đều mềm mại rũ xuống thì cầm trên tay trông thực sự rất giống một chiếc quạt nan.
Tô Nhiễm dùng dao chiến thuật cắt một miếng nhỏ cuống cứng ở giữa, dùng móng tay bóp bóp, phát hiện phải dùng một chút lực mới có thể bóp ra một vết móng tay, rất rõ ràng là không thể ăn cuống cứng.
Vì vậy, nàng cắt bỏ cuống cứng ở giữa mỗi miếng rong biển, sau đó cho lá vào cốc trà bằng thép không gỉ đang đun nước.
Nhà cậu của Tô Nhiễm sống ở thành phố có biển, nàng nhớ cậu đã nói rằng rong biển tươi phải hấp rồi mới ăn, hoặc cũng có thể hấp xong rồi phơi khô để bảo quản.
Nhưng bây giờ điều kiện không cho phép, nàng chỉ có thể nấu rồi ăn luôn.
Mùi thơm của thịt nướng càng về sau càng nồng nặc. Còn rong biển mà Tô Nhiễm nấu bên này cũng đã xếp thành một đống nhỏ.
Thịt cừu đầu trắng vẫn chưa chín hẳn nhưng lớp ngoài cùng hẳn là đã có thể ăn được.
Tô Nhiễm ngăn người sói tiếp tục xoay cây gậy xiên cừu đầu trắng nướng, điều này vô ý đã cho người sói tín hiệu được ăn. Đôi tai màu nâu nhạt của hắn dựng lên, đôi cánh lớn sau lưng không nhịn được mà rung lên.
Tô Nhiễm nhìn động tác của hắn không nhịn được cười, cảm giác sở hữu một con thú bông hình người này ai mà hiểu được chứ!
Đặc biệt là con thú bông này rất đẹp mắt, còn biết làm nũng, làm sao có thể không khiến những nữ tử không cưỡng lại được những thứ dễ thương và những nam tử tuấn mỹ rạng rỡ rung động chứ!
Tô Nhiễm cảm thấy nếu người sói trước mặt mặc quần áo vào thì không khác gì một số người nổi tiếng trên mạng mà nàng vẫn thích xem trước đây, thích đội tai và đuôi lông xù để quay video, thậm chí thân hình của người sói này còn đẹp hơn.
Chắc chắn là mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì có da có thịt!
Nhưng vừa nghĩ đến quần áo, Tô Nhiễm đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nàng cố gắng kiểm soát ánh mắt không ngừng muốn bay lung tung của mình, liếc nhìn đôi chân dài trần trụi của người sói.
Có lẽ nàng nên làm cho người sói một bộ quần áo, dù sao thì sau này cũng phải sống chung với nhau!
Nghĩ vậy, nàng quyết định lát nữa ăn cơm xong, trở về sẽ làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất