Xuyên Tới Trước Khi Pháo Hôi Ngoại Tình
Chương 24
Hiển nhiên những người khác trong phòng ngủ cũng tò mò. Cô vắng mặt gần cả tuần rồi, rời đi trong im lặng rồi lại im lặng trở về, chắc là có lý do.
Nghe Cam Điềm Điềm hỏi, nước mắt Diệp Ninh lại rơi xuống, dọa cô ta nhảy dựng.
"Cậu làm sao thế? Là Tôn..."
"Bố tớ qua đời vì tai nạn rồi." Diệp Ninh nhanh chóng chặn miệng cô ta trước khi cô ta nói ra tên của Tôn Diệu Quân. "Bố tớ ra ngoài để kiếm tiền đóng học phí cho tớ và hai đứa em, xảy ra tai nạn nên mất rồi nên tớ chạy đi tìm bố. Hôm nay tớ không kịp bắt chuyến xe cuối về quê, ở ký túc xá ngủ một đêm rồi ngày mai tớ về quê."
Lập tức mọi người trong phòng ngủ không nói gì cả, cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau, cô gái ngủ ở giường trên cô đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô: "Chia buồn cùng cậu. Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, có thể giúp được thì tớ sẽ giúp."
"Đúng vậy, có cần giúp gì thì cậu nói." Người nói là một người bạn cùng phòng khác tên là Vương Dao. Điều kiện nhà cô ấy tốt, bình thường hơi kiêu ngạo, không bao giờ nói chuyện với nguyên chủ, không ngờ rằng lần này cô ấy sẽ nói chuyện.
Không cần nói, cô thật sự có việc muốn nhờ vả cô ấy. Nhưng hiện tại nói ra thì không tốt lắm, cho nên cô chỉ gật đầu, cảm ơn ý tốt của bọn họ.
"Cảm ơn, mấy ngày nay tớ... đã bình tĩnh hơn rồi. Tớ cũng không biết nên nói thế nào với hai đứa em của tớ nữa." Cô bụm mặt nức nở.
Các bạn cùng phòng khác của nguyên chủ trừ Cam Điềm Điềm và một bạn học khác tên là Ngô Tĩnh thì mấy người khác đều không tệ, họ liên tục an ủi cô.
Ăn xong cơm tối, Diệp Ninh giả vờ mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, hoàn toàn không cho Cam Điềm Điềm đầy bụng nghi ngờ có cơ hội hỏi chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, tay chân cô nhẹ nhàng rời giường. Cô sửa soạn lại đồ rồi chuẩn bị về quê, đang sửa soạn được một nửa thì bên cạnh cô có thêm một người đến giúp. Cô nghiêng đầu thì thấy đó là Vương Dao.
"Cảm ơn."
"Cậu... Có phải cậu không chuẩn bị thi đại học hay không?"
Diệp Ninh im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tớ không có bố, mẹ tớ... cũng không còn nữa. Dưới tớ còn em gái và em trai, sợ là không thể đi học."
"Tốt nghiệp cấp ba... Cũng không tệ." Vương Dao liếc mắt nhìn cô một cái, không có nói tiếp, yên lặng giúp cô soạn sửa đồ.
Ở thập niên 80, tốt nghiệp cấp ba xác thật không tệ, nhưng nếu muốn tìm được công việc tử tế cũng không dễ dàng. Nói đến nói đi còn phải nhờ quan hệ, không ai giúp đỡ, ngay cả cửa cũng không sờ vào được.
Cha mẹ Vương Dao là cán bộ cao cấp, nếu cô ấy có thể giúp nói một câu, hoặc để lộ ra một chút tin tức, tuyệt đối sẽ tốt hơn so với thiêu thân lao đầu vào lửa.
Không nói xa, nói về chính cha của Diệp Ninh đi. Ông là học sinh cấp ba ở đầu thập niên 80, lúc ấy ông tốt nghiệp xong thì về quê làm nông. Kết quả bạn học của ông vào thành phố làm công nhân, mới biết được trong thành phố có nhà máy dược đang tuyển người. Bạn học bởi vì có chị gái ở trong thành phố, sau khi biết được tin tức thì lén lút thông báo cho em trai. Mà bởi vì cha không có nguồn thông tin, khi biết đến thì họ đã kết thúc việc tuyển dụng rồi. Từ đó về sau ông còn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, sỉ số lớp họ là hai mươi hai người, chỉ có ông là không có công việc. Đơn giản đó là không có quan hệ và phương pháp.
Vừa thu dọn đồ đạc xong, cô nhìn Vương Dao: "Cảm ơn, tớ đi về trước đây."
Nghe Cam Điềm Điềm hỏi, nước mắt Diệp Ninh lại rơi xuống, dọa cô ta nhảy dựng.
"Cậu làm sao thế? Là Tôn..."
"Bố tớ qua đời vì tai nạn rồi." Diệp Ninh nhanh chóng chặn miệng cô ta trước khi cô ta nói ra tên của Tôn Diệu Quân. "Bố tớ ra ngoài để kiếm tiền đóng học phí cho tớ và hai đứa em, xảy ra tai nạn nên mất rồi nên tớ chạy đi tìm bố. Hôm nay tớ không kịp bắt chuyến xe cuối về quê, ở ký túc xá ngủ một đêm rồi ngày mai tớ về quê."
Lập tức mọi người trong phòng ngủ không nói gì cả, cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau, cô gái ngủ ở giường trên cô đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô: "Chia buồn cùng cậu. Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, có thể giúp được thì tớ sẽ giúp."
"Đúng vậy, có cần giúp gì thì cậu nói." Người nói là một người bạn cùng phòng khác tên là Vương Dao. Điều kiện nhà cô ấy tốt, bình thường hơi kiêu ngạo, không bao giờ nói chuyện với nguyên chủ, không ngờ rằng lần này cô ấy sẽ nói chuyện.
Không cần nói, cô thật sự có việc muốn nhờ vả cô ấy. Nhưng hiện tại nói ra thì không tốt lắm, cho nên cô chỉ gật đầu, cảm ơn ý tốt của bọn họ.
"Cảm ơn, mấy ngày nay tớ... đã bình tĩnh hơn rồi. Tớ cũng không biết nên nói thế nào với hai đứa em của tớ nữa." Cô bụm mặt nức nở.
Các bạn cùng phòng khác của nguyên chủ trừ Cam Điềm Điềm và một bạn học khác tên là Ngô Tĩnh thì mấy người khác đều không tệ, họ liên tục an ủi cô.
Ăn xong cơm tối, Diệp Ninh giả vờ mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, hoàn toàn không cho Cam Điềm Điềm đầy bụng nghi ngờ có cơ hội hỏi chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, tay chân cô nhẹ nhàng rời giường. Cô sửa soạn lại đồ rồi chuẩn bị về quê, đang sửa soạn được một nửa thì bên cạnh cô có thêm một người đến giúp. Cô nghiêng đầu thì thấy đó là Vương Dao.
"Cảm ơn."
"Cậu... Có phải cậu không chuẩn bị thi đại học hay không?"
Diệp Ninh im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tớ không có bố, mẹ tớ... cũng không còn nữa. Dưới tớ còn em gái và em trai, sợ là không thể đi học."
"Tốt nghiệp cấp ba... Cũng không tệ." Vương Dao liếc mắt nhìn cô một cái, không có nói tiếp, yên lặng giúp cô soạn sửa đồ.
Ở thập niên 80, tốt nghiệp cấp ba xác thật không tệ, nhưng nếu muốn tìm được công việc tử tế cũng không dễ dàng. Nói đến nói đi còn phải nhờ quan hệ, không ai giúp đỡ, ngay cả cửa cũng không sờ vào được.
Cha mẹ Vương Dao là cán bộ cao cấp, nếu cô ấy có thể giúp nói một câu, hoặc để lộ ra một chút tin tức, tuyệt đối sẽ tốt hơn so với thiêu thân lao đầu vào lửa.
Không nói xa, nói về chính cha của Diệp Ninh đi. Ông là học sinh cấp ba ở đầu thập niên 80, lúc ấy ông tốt nghiệp xong thì về quê làm nông. Kết quả bạn học của ông vào thành phố làm công nhân, mới biết được trong thành phố có nhà máy dược đang tuyển người. Bạn học bởi vì có chị gái ở trong thành phố, sau khi biết được tin tức thì lén lút thông báo cho em trai. Mà bởi vì cha không có nguồn thông tin, khi biết đến thì họ đã kết thúc việc tuyển dụng rồi. Từ đó về sau ông còn bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, sỉ số lớp họ là hai mươi hai người, chỉ có ông là không có công việc. Đơn giản đó là không có quan hệ và phương pháp.
Vừa thu dọn đồ đạc xong, cô nhìn Vương Dao: "Cảm ơn, tớ đi về trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất