Xuyên Truyện Xong Tôi Thành Mèo Cưng Của Sư Tôn Phản Diện
Chương 2: Trò chơi mình làm trở thành hệ thống của mình?
Editor: 青雅 – Thanh Nhã
Đồng Nhiên mắt nhắm chặt không dám mở ra nhìn xuống vẫn đủ biết mình sắp ngã thành một đống bùn nhão rồi nhưng thứ đụng phải không phải là sàn nhà cứng ngắc mà là một cái gì đó như cái kén.
"Còn dám nghịch ngợm?" Kỷ Vô Lan đỡ được Đồng Nhiên, lấy ngón trỏ nhẹ nhàng chọt vào đầu y.
Đồng Nhiên nhìn sàn nhà ngay trước mắt nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi ôm chặt lấy ngón tay Kỷ Vô Lan, ánh mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn như lấy lòng.
"Meo meo ~" Ta sai rồi.
Tuy Kỷ Vô nghe không hiểu lời Đồng Nhiên nói nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của y, rũ mắt nhìn Đồng Nhiên còn dùng tay bên kia điểm điểm mũi y.
"Đúng là đứa nhỏ biết làm nũng."
Làm nũng?? Nói y sao?? Đồng Nhiên mơ hồ nhưng không nói.
Ngay sau đó bụng Đồng Nhiên bắt đầu vang lên, y dùng móng vuốt xoa bụng, mắt hồng ướt át không chớp nhìn Kỷ Vô Lan.
"Meo meo meo" Ta đói bụng.
"Làm sao vậy?" Tay Kỷ Vô Lan dừng lại.
Đồng Nhiên đau đầu nhìn hắn, tiếp đó nghĩ được một ý kiến hay! Đó chính là nằm ngửa trên tay Kỷ Vô Lan, đưa móng vuốt sờ sờ lên miệng ý bảo ta đói bụng rồi.
"Đói sao?" Kỷ Vô Lan đã mấy ngàn năm qua chưa ăn cơm, sớm đã quên mất mình cần phải ăn chứ đừng nói đến thấy đói.
Nhưng đây là trên Lăng Vân Phong, chỉ có mình hắn chứ không còn người nào khác và tất nhiên cũng không đào ra được chút thức ăn nào.
Kỷ Vô Lan cảm thấy thật phiền não nhìn đồ trong túi Càn Khôn, tất cả đều là các đồ vật có linh lực cao, một con mèo nhỏ như thế làm sao ăn được. Suy nghĩ một chút rồi lấy đá truyền âm liên hệ với Cam Hằng.
"Sư thúc* người xuất quan?" Bên kia truyền đến âm thanh vô cùng kinh ngạc.
Nếu phần chú thích này thừa thãi với bạn, hãy bỏ qua nó. yt
*Sư thúc là em trai hoặc sư đệ của sư phụ.
"Ừ, cho người làm chút thức ăn đến đây cho ta." Kỷ Vô Lan đùa bỡn Đồng Nhiên trong tay, "Đồ có thể cho mèo con ăn."
Đồng Nhiên nhe hàm răng sữa của mình cắn lấy ngón tay Kỷ Vô Lan.
"Méo gào." (mình không biết nên để chỗ này là gì nên mọi người tự tưởng tượng một con mèo con đang hung dữ với mình nha, gào lên í)
"Cái gì?" Chưởng môn có cảm giác bản thân đang nghe nhầm, ăn?? Còn là mèo con?
"Vậy đi, mau chóng kêu người đưa lại đây." Nói xong cất luôn đá truyền âm rồi nhìn chằm chằm Đồng Nhiên, "Làm sao lại hung dữ như vậy? Không sợ ta không cho ngươi ăn sao?"
Nghe được có ăn, cái gọi là kẻ thức thời trang tuấn kiệt. Đồng Nhiên liền thu hồi chính mình hàm răng, một ngụm tiếp một ngụm liếm Kỷ Vô Lan ngón tay.
Nghe thấy được ăn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Đồng Nhiên rút lại răng sữa, hết một cái rồi lại một cái liếm ngón tay Kỷ Vô Lan.
"Meo meo meo." Ta sai rồi.
Kỷ Vô Lan cảm thấy buồn cười, con mèo nhỏ này có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì?
Kỷ Vô Lan lấy dải lụa Phá Nguyên được người khác tặng từ rất lâu ở trong túi Càn Khôn ra, quăng lên trên giường quấn thành một cục, mang Đồng Nhiên đặt lên trên.
"Ngươi ngoan ngoãn ở đây đi." Nói xong vỗ lên đầu nhỏ của y rồi đi mất.
Đồng Nhiên tò mò nhìn dải lụa đỏ đang bao quanh lấy mình, trơn trơn còn rất ấm làm thân mèo thoải mái dễ chịu rất nhanh đã muốn ngủ.
"Tích —— Hệ thống đang khởi động."
Hệ thống? Hệ thống gì??
Đồng Nhiên bị âm thanh máy móc đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ, lông mèo toàn thân dựng đứng lên. Y lẳng lặng nhìn xung quanh, rõ ràng là một tiếng gió cũng không có.
"Chờ đợi ký chủ kích hoạt."
"kích hoạt? Kích hoạt cái gì?? Ai đang nói chuyện vậy?"
"Kích hoạt thành công. Chào ngài Đồng Nhiên, tôi là hệ thống nông trường 110 của ngài."
Đồng Nhiên vừa nghe cái tên này cả người ngốc ra, 110 mẹ nó không phải là trò chơi nhỏ lúc mình không có việc gì làm chế tạo ra sao??
"Mục đích của ta là giúp ngài làm ruộng đi đến đỉnh cao nhân sinh!!" Âm thanh máy móc không tình cảm của 110 không hiểu sao lại làm Đồng Nhiên nghe ra được một chút kích động trong đó.
Đồng Nhiên:......
Ghi chú của chủ nhà:
Hehe thật mừng khi vớ phải một bộ tác giả viết ngắn ngắn chứ dài quá mình sủi truyện luôn kkk, có mấy cái chú thích sự bạn nào không biết nên tui chú thích, mọi người phiền lướt qua thoải mái nha, và đừng quên góp ý cho tui để nâng tay nè. Chương này sư tun làm cái ổ cho bé mèo nhà mình.
Đồng Nhiên mắt nhắm chặt không dám mở ra nhìn xuống vẫn đủ biết mình sắp ngã thành một đống bùn nhão rồi nhưng thứ đụng phải không phải là sàn nhà cứng ngắc mà là một cái gì đó như cái kén.
"Còn dám nghịch ngợm?" Kỷ Vô Lan đỡ được Đồng Nhiên, lấy ngón trỏ nhẹ nhàng chọt vào đầu y.
Đồng Nhiên nhìn sàn nhà ngay trước mắt nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi ôm chặt lấy ngón tay Kỷ Vô Lan, ánh mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn như lấy lòng.
"Meo meo ~" Ta sai rồi.
Tuy Kỷ Vô nghe không hiểu lời Đồng Nhiên nói nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của y, rũ mắt nhìn Đồng Nhiên còn dùng tay bên kia điểm điểm mũi y.
"Đúng là đứa nhỏ biết làm nũng."
Làm nũng?? Nói y sao?? Đồng Nhiên mơ hồ nhưng không nói.
Ngay sau đó bụng Đồng Nhiên bắt đầu vang lên, y dùng móng vuốt xoa bụng, mắt hồng ướt át không chớp nhìn Kỷ Vô Lan.
"Meo meo meo" Ta đói bụng.
"Làm sao vậy?" Tay Kỷ Vô Lan dừng lại.
Đồng Nhiên đau đầu nhìn hắn, tiếp đó nghĩ được một ý kiến hay! Đó chính là nằm ngửa trên tay Kỷ Vô Lan, đưa móng vuốt sờ sờ lên miệng ý bảo ta đói bụng rồi.
"Đói sao?" Kỷ Vô Lan đã mấy ngàn năm qua chưa ăn cơm, sớm đã quên mất mình cần phải ăn chứ đừng nói đến thấy đói.
Nhưng đây là trên Lăng Vân Phong, chỉ có mình hắn chứ không còn người nào khác và tất nhiên cũng không đào ra được chút thức ăn nào.
Kỷ Vô Lan cảm thấy thật phiền não nhìn đồ trong túi Càn Khôn, tất cả đều là các đồ vật có linh lực cao, một con mèo nhỏ như thế làm sao ăn được. Suy nghĩ một chút rồi lấy đá truyền âm liên hệ với Cam Hằng.
"Sư thúc* người xuất quan?" Bên kia truyền đến âm thanh vô cùng kinh ngạc.
Nếu phần chú thích này thừa thãi với bạn, hãy bỏ qua nó. yt
*Sư thúc là em trai hoặc sư đệ của sư phụ.
"Ừ, cho người làm chút thức ăn đến đây cho ta." Kỷ Vô Lan đùa bỡn Đồng Nhiên trong tay, "Đồ có thể cho mèo con ăn."
Đồng Nhiên nhe hàm răng sữa của mình cắn lấy ngón tay Kỷ Vô Lan.
"Méo gào." (mình không biết nên để chỗ này là gì nên mọi người tự tưởng tượng một con mèo con đang hung dữ với mình nha, gào lên í)
"Cái gì?" Chưởng môn có cảm giác bản thân đang nghe nhầm, ăn?? Còn là mèo con?
"Vậy đi, mau chóng kêu người đưa lại đây." Nói xong cất luôn đá truyền âm rồi nhìn chằm chằm Đồng Nhiên, "Làm sao lại hung dữ như vậy? Không sợ ta không cho ngươi ăn sao?"
Nghe được có ăn, cái gọi là kẻ thức thời trang tuấn kiệt. Đồng Nhiên liền thu hồi chính mình hàm răng, một ngụm tiếp một ngụm liếm Kỷ Vô Lan ngón tay.
Nghe thấy được ăn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Đồng Nhiên rút lại răng sữa, hết một cái rồi lại một cái liếm ngón tay Kỷ Vô Lan.
"Meo meo meo." Ta sai rồi.
Kỷ Vô Lan cảm thấy buồn cười, con mèo nhỏ này có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì?
Kỷ Vô Lan lấy dải lụa Phá Nguyên được người khác tặng từ rất lâu ở trong túi Càn Khôn ra, quăng lên trên giường quấn thành một cục, mang Đồng Nhiên đặt lên trên.
"Ngươi ngoan ngoãn ở đây đi." Nói xong vỗ lên đầu nhỏ của y rồi đi mất.
Đồng Nhiên tò mò nhìn dải lụa đỏ đang bao quanh lấy mình, trơn trơn còn rất ấm làm thân mèo thoải mái dễ chịu rất nhanh đã muốn ngủ.
"Tích —— Hệ thống đang khởi động."
Hệ thống? Hệ thống gì??
Đồng Nhiên bị âm thanh máy móc đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ, lông mèo toàn thân dựng đứng lên. Y lẳng lặng nhìn xung quanh, rõ ràng là một tiếng gió cũng không có.
"Chờ đợi ký chủ kích hoạt."
"kích hoạt? Kích hoạt cái gì?? Ai đang nói chuyện vậy?"
"Kích hoạt thành công. Chào ngài Đồng Nhiên, tôi là hệ thống nông trường 110 của ngài."
Đồng Nhiên vừa nghe cái tên này cả người ngốc ra, 110 mẹ nó không phải là trò chơi nhỏ lúc mình không có việc gì làm chế tạo ra sao??
"Mục đích của ta là giúp ngài làm ruộng đi đến đỉnh cao nhân sinh!!" Âm thanh máy móc không tình cảm của 110 không hiểu sao lại làm Đồng Nhiên nghe ra được một chút kích động trong đó.
Đồng Nhiên:......
Ghi chú của chủ nhà:
Hehe thật mừng khi vớ phải một bộ tác giả viết ngắn ngắn chứ dài quá mình sủi truyện luôn kkk, có mấy cái chú thích sự bạn nào không biết nên tui chú thích, mọi người phiền lướt qua thoải mái nha, và đừng quên góp ý cho tui để nâng tay nè. Chương này sư tun làm cái ổ cho bé mèo nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất