Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!
Chương 109: Ch.110: Tỉnh giấc mộng dài. (2)
Nhưng, Mộ Thanh Khê y động tâm rồi, sau tất cả những gì đã xảy ra, y đối với lô đỉnh của chính mình động tâm rồi. Thì ra tình thiên thu cũng có thể bị thay đổi, y bao nhiêu kiếp miệt mài yêu thương Tề Xuân Thụy, vậy mà cũng có lúc bị bào mòn. Nhưng mà lúc y phát giác ra tình cảm của chính mình thì cũng đã đẩy hắn đi ra xa thật xa rồi. Không có cách gì để vãn hồi. Y chỉ có thể dùng sức mạnh để đem người nhốt dưới thân, giam cầm ở trong lòng, lần thứ hai Tô Thủy Nguyệt mang thai, y đã rất vui vẻ. Nhưng một người lãnh đạm như y sẽ không bày tỏ ra ngoài, cũng sẽ không nói lời yêu thêm một lần nào nữa, chỉ đơn giản là muốn chăm sóc mà thôi.
Khi Tô Thủy Nguyệt thật sự rời đi, y đã vô cùng đau khổ, đem tất cả đau khổ làm động lực tu luyện mong muốn một ngày thành tiên. Y muốn lên đó, cầu phương pháp giúp người sống lại, cuối cùng đánh đổi một thân tu vi không gì sánh bằng. Cũng thật hay, y cả đời dốc sức tu luyện để tránh được cái chết vậy mà đến khi nắm giữ vận mệnh trong lòng bàn tay thì lại không ngần ngại mà thả ra. Quanh quẩn như vậy cũng không tránh được một kiếp này bị Bách Phệ Thôn đánh chết.
Mộ Thanh Khê ngửa mặt nhìn trời, mày kiếm nhăn lại, y muốn khóc, khóc một lần cho thống khoái, vì cái gì hết lần này đến lần khác trùng sinh rồi lại bị giết chết. Vì cái gì mà lại trêu ngươi y như vậy, rõ ràng có thể vứt bỏ mọi thứ, giẫm đạp ái tình ở dưới chân mà đi. Vậy mà khi bước qua rồi lại quay đầu lại nhặt sợi ái tình nhỏ vụn đó, khi cầm trên tay liền tan thành mây khói.
Ngày tháng Tô Thủy Nguyệt yêu thương y sẽ không trở lại, mà chút tàn dư vui vẻ của nhân thế này y cũng chưa từng nắm được...
\- Bách Phệ Thôn, ta đúng là không tránh khỏi cái chết ở trong tay ngươi...
Mộ Thanh Khê cười nhạt nhẽo, nước mắt muốn tuông ra cũng nuốt ngược vào trong. Từ rất lâu rồi y đã không rơi lệ, cũng sẽ không bao giờ rơi lệ thêm một lần nào nữa, hiện tại giải thoát rồi. Lần này chết đi y nhất định thoát khỏi luân hồi, sẽ không bao giờ trùng sinh lại nữa, sẽ không bao giờ bị Bách Phệ Thôn giết nữa. Cũng sẽ không bao giờ...
Yêu thêm bất kỳ một ai. Ái tình là một thứ quá đỗi sợ hãi, vì Tề Xuân Thụy hết kiếp này đến kiếp khác bị Bách Phệ Thôn giết, vì Tô Thủy Nguyệt mà từ bỏ cơ hội duy nhất được sống. Ái tình, quá đau khổ......
\- Ta sẽ không giết ngươi. Cái chết với ngươi quá nhẹ nhàng.
Mộ Thanh Khê không nói, y sao có thể không chết, một chưởng kia của Tô Thủy Nguyệt là chính công lực của y mà ra, chết hay không chết chính y là người biết rõ nhất. Bách Phệ Thôn tay bóp cổ Mộ Thanh Khê nhấc y lên không trung rồi ném ra giữa sân. Mộ Thanh Khê chỉ chật vật nằm ngửa ra rồi không có bất kỳ hành động dư thừa nào nữa, y hai tay đặt lên bụng, hai chân xếp bằng, hai mắt nhắm lại chờ đợi cái chết.
\- Bách Phệ Thôn, ngươi đợi đã.
Là Tô Thủy Nguyệt, hắn từ đầu luôn im lặng lúc này lại lên tiếng. Hắn vốn dĩ muốn Mộ Thanh Khê chết đi, chết đi, chết...
Hắn nhìn khuôn mặt đó, bên mép chảy xuống một vệt máu dài, bộ dạng chật vật, hình ảnh này hắn thật sự không muốn nhìn thấy nhất. Tô Dĩ Tần cũng đã ra đi như vậy, ngay trước mắt hắn. Còn có, anh đã muốn hắn tha thứ cho Mộ Thanh Khê vậy mà hắn đã không nhớ, nhìn thấy Mộ Diễm ở trong tay y liền chỉ có ý nghĩ đưa Mộ Diễm đi sau đó giết chết y. Lúc này nhìn thấy bộ dạng này của y, thật sự là đau, không rõ là vì cái gì mà đau, vì khuôn mặt so với Tô Dĩ Tần giống nhau, hay là vì... hắn vẫn còn yêu Mộ Thanh Khê. Hắn đi tới bên cạnh Mộ Thanh Khê, ngồi xuống nhìn.
Nói là bình thản như nước lặng cũng không sai, Mộ Thanh Khê nằm đó, an ổn không một gợn sóng.
\- Mộ Thanh Khê...
Mộ Thanh Khê nghe hắn gọi liền mở mắt ra, hai mắt ánh lên một tia sáng rồi vụt tắt, y vui vẻ, chỉ là liền vui vẻ, liền đau lòng. Y trước kia chết ở trước mắt Tề Xuân Thụy chỉ cảm thấy đã thật sự đánh mất rồi, giờ phút này chết trước mắt Tô Thủy Nguyệt lại cảm thấy tiếc nuối không gì sánh bằng. Y năm đó từ trên thần đàn rơi xuống, đánh đổi tất cả chỉ mong muốn Tô Thủy Nguyệt tỉnh dậy, bù đắp cho hắn. Chỉ là khi hắn vừa tỉnh dậy mọi việc đã không thể vãn hồi.
Y nhìn Tô Thủy Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Ngươi sau này trưởng thành một chút, cũng đừng quá tin người, nếu lại gặp người như ta chắc chắn sẽ đau khổ.
Ngươi sau này ăn nhiều một chút, tỉnh lại quá gầy, ta không thể bồi ngươi như ta vẫn mong đợi.
Ngươi sau này cẩn thận một chút, vô ý liền bị bắt đi, ta thật không an tâm. A, nhưng mà ngươi đã có tu vi của ta, không ai bắt nạt được ngươi.
Ngươi sau này có thể đừng nạp thêm nam nhân, ta thật không vui.
Ta ghen, thật sự ghen ở trong lòng. Đau ở trong lòng.
Nhưng mà không đủ tư cách, Mộ Thanh Khê im lặng không nói, y không nói cũng không ai biết là y yêu Tô Thủy Nguyệt, cũng không ai nghĩ là y bắt giữ Tô Thủy Nguyệt là để yêu thương. Bởi vì tiền lệ quá nhiều, không thay đổi được. Cho dù là rơi xuống thần đàn cũng không đáng để tin tưởng.
Khi Tô Thủy Nguyệt thật sự rời đi, y đã vô cùng đau khổ, đem tất cả đau khổ làm động lực tu luyện mong muốn một ngày thành tiên. Y muốn lên đó, cầu phương pháp giúp người sống lại, cuối cùng đánh đổi một thân tu vi không gì sánh bằng. Cũng thật hay, y cả đời dốc sức tu luyện để tránh được cái chết vậy mà đến khi nắm giữ vận mệnh trong lòng bàn tay thì lại không ngần ngại mà thả ra. Quanh quẩn như vậy cũng không tránh được một kiếp này bị Bách Phệ Thôn đánh chết.
Mộ Thanh Khê ngửa mặt nhìn trời, mày kiếm nhăn lại, y muốn khóc, khóc một lần cho thống khoái, vì cái gì hết lần này đến lần khác trùng sinh rồi lại bị giết chết. Vì cái gì mà lại trêu ngươi y như vậy, rõ ràng có thể vứt bỏ mọi thứ, giẫm đạp ái tình ở dưới chân mà đi. Vậy mà khi bước qua rồi lại quay đầu lại nhặt sợi ái tình nhỏ vụn đó, khi cầm trên tay liền tan thành mây khói.
Ngày tháng Tô Thủy Nguyệt yêu thương y sẽ không trở lại, mà chút tàn dư vui vẻ của nhân thế này y cũng chưa từng nắm được...
\- Bách Phệ Thôn, ta đúng là không tránh khỏi cái chết ở trong tay ngươi...
Mộ Thanh Khê cười nhạt nhẽo, nước mắt muốn tuông ra cũng nuốt ngược vào trong. Từ rất lâu rồi y đã không rơi lệ, cũng sẽ không bao giờ rơi lệ thêm một lần nào nữa, hiện tại giải thoát rồi. Lần này chết đi y nhất định thoát khỏi luân hồi, sẽ không bao giờ trùng sinh lại nữa, sẽ không bao giờ bị Bách Phệ Thôn giết nữa. Cũng sẽ không bao giờ...
Yêu thêm bất kỳ một ai. Ái tình là một thứ quá đỗi sợ hãi, vì Tề Xuân Thụy hết kiếp này đến kiếp khác bị Bách Phệ Thôn giết, vì Tô Thủy Nguyệt mà từ bỏ cơ hội duy nhất được sống. Ái tình, quá đau khổ......
\- Ta sẽ không giết ngươi. Cái chết với ngươi quá nhẹ nhàng.
Mộ Thanh Khê không nói, y sao có thể không chết, một chưởng kia của Tô Thủy Nguyệt là chính công lực của y mà ra, chết hay không chết chính y là người biết rõ nhất. Bách Phệ Thôn tay bóp cổ Mộ Thanh Khê nhấc y lên không trung rồi ném ra giữa sân. Mộ Thanh Khê chỉ chật vật nằm ngửa ra rồi không có bất kỳ hành động dư thừa nào nữa, y hai tay đặt lên bụng, hai chân xếp bằng, hai mắt nhắm lại chờ đợi cái chết.
\- Bách Phệ Thôn, ngươi đợi đã.
Là Tô Thủy Nguyệt, hắn từ đầu luôn im lặng lúc này lại lên tiếng. Hắn vốn dĩ muốn Mộ Thanh Khê chết đi, chết đi, chết...
Hắn nhìn khuôn mặt đó, bên mép chảy xuống một vệt máu dài, bộ dạng chật vật, hình ảnh này hắn thật sự không muốn nhìn thấy nhất. Tô Dĩ Tần cũng đã ra đi như vậy, ngay trước mắt hắn. Còn có, anh đã muốn hắn tha thứ cho Mộ Thanh Khê vậy mà hắn đã không nhớ, nhìn thấy Mộ Diễm ở trong tay y liền chỉ có ý nghĩ đưa Mộ Diễm đi sau đó giết chết y. Lúc này nhìn thấy bộ dạng này của y, thật sự là đau, không rõ là vì cái gì mà đau, vì khuôn mặt so với Tô Dĩ Tần giống nhau, hay là vì... hắn vẫn còn yêu Mộ Thanh Khê. Hắn đi tới bên cạnh Mộ Thanh Khê, ngồi xuống nhìn.
Nói là bình thản như nước lặng cũng không sai, Mộ Thanh Khê nằm đó, an ổn không một gợn sóng.
\- Mộ Thanh Khê...
Mộ Thanh Khê nghe hắn gọi liền mở mắt ra, hai mắt ánh lên một tia sáng rồi vụt tắt, y vui vẻ, chỉ là liền vui vẻ, liền đau lòng. Y trước kia chết ở trước mắt Tề Xuân Thụy chỉ cảm thấy đã thật sự đánh mất rồi, giờ phút này chết trước mắt Tô Thủy Nguyệt lại cảm thấy tiếc nuối không gì sánh bằng. Y năm đó từ trên thần đàn rơi xuống, đánh đổi tất cả chỉ mong muốn Tô Thủy Nguyệt tỉnh dậy, bù đắp cho hắn. Chỉ là khi hắn vừa tỉnh dậy mọi việc đã không thể vãn hồi.
Y nhìn Tô Thủy Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Ngươi sau này trưởng thành một chút, cũng đừng quá tin người, nếu lại gặp người như ta chắc chắn sẽ đau khổ.
Ngươi sau này ăn nhiều một chút, tỉnh lại quá gầy, ta không thể bồi ngươi như ta vẫn mong đợi.
Ngươi sau này cẩn thận một chút, vô ý liền bị bắt đi, ta thật không an tâm. A, nhưng mà ngươi đã có tu vi của ta, không ai bắt nạt được ngươi.
Ngươi sau này có thể đừng nạp thêm nam nhân, ta thật không vui.
Ta ghen, thật sự ghen ở trong lòng. Đau ở trong lòng.
Nhưng mà không đủ tư cách, Mộ Thanh Khê im lặng không nói, y không nói cũng không ai biết là y yêu Tô Thủy Nguyệt, cũng không ai nghĩ là y bắt giữ Tô Thủy Nguyệt là để yêu thương. Bởi vì tiền lệ quá nhiều, không thay đổi được. Cho dù là rơi xuống thần đàn cũng không đáng để tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất