Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!
Chương 15: Ch.15: Đi làm nhiệm vụ. (2)
.....Hệ thống này cũng có lúc được việc như vậy, Tô Thủy Nguyệt nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định để đến tối.
Qua thêm vài giờ thì trời bắt đầu chuyển sắc tối, đoàn người quyết định dừng chân nghỉ ngơi tại một khu rừng vắng cách thành trấn nửa ngày đường. Tô Thủy Nguyệt không giống những người khác hắn chưa tu luyện qua tích cốc đan nên chỉ có thể ăn thức ăn giống như người thường. Trước khi rời đi Thanh Khê chân nhân có đeo cho hắn một cái vòng tay bệnh bằng vải, ở trên có một hạt phỉ thúy màu xanh, là không gian mà Thanh Khê đã sắp xếp sẵn cho hắn. Trong đó có y phục, linh thạch, và một ít lương thực cùng với một số phù chú cùng tâm pháp tu luyện, còn có cả tiểu thuyết để hắn đọc cho đỡ chán. Tô Thủy Nguyệt lấy ra một ít bánh nướng, nhưng mà để đã lâu nên nguội đi cho nên hắn đành phải đem bánh nướng đi hơ lửa, chỉ là không ngờ vừa đến gần đống lửa thì ánh mắt những người nhìn hắn đều là khinh bỉ. Mẹ nó, không tích cốc được cũng đâu có phải là phế vật!
\- Thủy Nguyệt sư đệ, để ta giúp ngươi.
Bách Phệ Thôn giật lấy mấy miếng bánh trong tay Tô Thủy Nguyệt rồi dùng linh lực để bánh lơ lửng giữa không trung, từ bàn tay y toát ra ngọn lửa từng chút một hơ bánh nóng lên giống như trên than hồng, không có gây cháy. Đúng là nam chính, chỉ mới mấy ngày đã thuần thục sử dụng tốt linh căn hệ hỏa của chính mình.
\- Thủy Nguyệt, trong túi của ta còn có một ít lương khô, đệ tới đây.
Là Quân Thư Mục, người này bộ dạng điềm tĩnh đoan chính, nụ cười trên môi cũng nhàn nhạt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, y từ trong túi không gian lấy ra vài gói lương khô. Tô Thủy Nguyệt cũng không khách khí nhận lấy, cho mà không nhận mới là không đúng lễ nghĩa. Cho đến khi Tô Thủy Nguyệt quay lưng đi đến chỗ bên cạnh Bách Phệ Thôn ngồi xuống thì phía bên đó mới bắt đầu có tiếng nói chế nhạo.
\- Thư Mục sư huynh cần gì phải đối tốt với hắn, chẳng phải cũng chỉ là...
\- Thư Bạch!
Người tên Thư Bạch ngồi bên cạnh Quân Thư Mục bị liếc đến nỗi ngồi co lại. Tô Thủy Nguyệt đột nhiên hiểu ra, Thư Bạch này vốn là sư đệ của Quân Thư Mục ở Thư Nhạc Phong. Trong sách có nói qua Quân Thư Bạch này rất thích Quân Thư Mục, từ sau khi Bách Phệ Thôn xuất hiện thì ánh mắt của Quân Thư Mục cũng chỉ chỉ chăm chú lên Bách Phệ Thôn làm cho Quân Thư Bạch ghen ghét không thôi. Nhiều lần gây khó dễ cho Bách Phệ Thôn nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cái pháo hôi chết giữa đường không ai nhớ đến. Lần này tại sao lại chĩa mũi dùi vào hắn chứ? Nhưng Quân Thư Mục trong sách vốn rất kiên định sẽ không vì lời nói của ai mà lay chuyển, chắc chắn cũng sẽ không quan tâm thị phi nên mới có thái độ như vậy.
Tô Thủy Nguyệt cố nhét cái bánh cuối cùng vào miệng rồi cũng nhìn sang Bách Phệ Thôn bên cạnh vẫn còn đang ăn dở, nhưng hắn không chờ được nữa.
\- Huynh đi theo ta.
Tô Thủy Nguyệt đứng lên đi trước, men theo bụi cây đi đến một con sông nhỏ. Bầu trời về đêm đầy những ánh sao in rõ trên mặt nước, rõ ràng rất đẹp nhưng lại làm hắn giống như muốn nổi điên rồi! Bách Phệ Thôn sau một chốc cũng đi đến phía sau, tiếng đá sỏi dưới chân làm hắn có chút thấy gấp gáp.
\- Chuyện của Thư Uyển Phong và Thanh Khê chân nhân là như thế nào?
Bách Phệ Thôn hơi sửng người chốc lát rồi ngồi xuống đất, Tô Thủy Nguyệt thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh đem sỏi dưới chân ném xuống dưới sông.
\- Ở Thư Uyển Phong mấy hôm nay mà đệ không biết gì sao?
\- Không biết.
Trong sách cũng có nói qua Thư Uyển Phong là nơi đẹp nhất ở Cửu Dương phái, do Thanh Khê chân nhân trấn giữ, đệ tử ở Thư Uyển Phong đều là kỳ tài bậc nhất.
\- Đích thật là nơi nuôi lô đỉnh. Tuy rằng vẫn có đệ tử chính thống, nhưng số lượng lô đỉnh lại nhiều gấp một trăm lần. Cách thức tu luyện so với các Phong đặc biệt hơn rất nhiều, tiến cấp mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng là đem đến cho các sư huynh đệ ở các Phong khác tu luyện. Đệ tử chính thống ở Thư Uyển Phong không quá mười người, đều là những bậc kỳ tài, không một ai ở dưới cảnh giới Nguyên Anh.
\- Sao huynh lại biết nhiều chuyện của Thư Uyển Phong như vậy?
\- Là vì đệ ở đó cho nên ta mới phải tìm hiểu. Thủy Nguyệt, Thanh Khê chân nhân có đem đệ cho các người khác để tu luyện hay không?
\- Không có!
Tô Thủy Nguyệt tức giận ném mạnh viên sỏi xuống sông, nếu Thanh Khê làm như vậy hắn nhất định đã cao chạy xa bay rồi.
\- Vậy Thanh Khê chân nhân có....
Tô Thủy Nguyệt cố nén tức giận quay đầu nhìn Bách Phệ Thôn, hắn rõ ràng hiểu ý của y là gì.
\- Ý huynh là sao?
\- Ta...
\- Ý huynh là ta đã bị Thanh Khê làm qua hay chưa có đúng không? Rất tốt, ta đã cùng Thanh Khê làm rồi.
Tô Thủy Nguyệt chẳng hiểu sao hắn lại tức giận như vậy, khi nhớ đến buổi chiều có người nói tu vi của Thanh Khê chân nhân cao như vậy chắc chắn là do tu luyện cùng số lô đỉnh ở Thư Uyển Phong. Hắn quả thật tức giận muốn điên rồi! Bách Phệ Thôn lúc này lại im lặng không nói gì, cũng lấy đá ném xuống sông.
\- Chẳng phải huynh cũng đã làm ta sao, Mộ Dung Uyên cũng đã làm ta, chẳng có gì khác biệt.
Qua thêm vài giờ thì trời bắt đầu chuyển sắc tối, đoàn người quyết định dừng chân nghỉ ngơi tại một khu rừng vắng cách thành trấn nửa ngày đường. Tô Thủy Nguyệt không giống những người khác hắn chưa tu luyện qua tích cốc đan nên chỉ có thể ăn thức ăn giống như người thường. Trước khi rời đi Thanh Khê chân nhân có đeo cho hắn một cái vòng tay bệnh bằng vải, ở trên có một hạt phỉ thúy màu xanh, là không gian mà Thanh Khê đã sắp xếp sẵn cho hắn. Trong đó có y phục, linh thạch, và một ít lương thực cùng với một số phù chú cùng tâm pháp tu luyện, còn có cả tiểu thuyết để hắn đọc cho đỡ chán. Tô Thủy Nguyệt lấy ra một ít bánh nướng, nhưng mà để đã lâu nên nguội đi cho nên hắn đành phải đem bánh nướng đi hơ lửa, chỉ là không ngờ vừa đến gần đống lửa thì ánh mắt những người nhìn hắn đều là khinh bỉ. Mẹ nó, không tích cốc được cũng đâu có phải là phế vật!
\- Thủy Nguyệt sư đệ, để ta giúp ngươi.
Bách Phệ Thôn giật lấy mấy miếng bánh trong tay Tô Thủy Nguyệt rồi dùng linh lực để bánh lơ lửng giữa không trung, từ bàn tay y toát ra ngọn lửa từng chút một hơ bánh nóng lên giống như trên than hồng, không có gây cháy. Đúng là nam chính, chỉ mới mấy ngày đã thuần thục sử dụng tốt linh căn hệ hỏa của chính mình.
\- Thủy Nguyệt, trong túi của ta còn có một ít lương khô, đệ tới đây.
Là Quân Thư Mục, người này bộ dạng điềm tĩnh đoan chính, nụ cười trên môi cũng nhàn nhạt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, y từ trong túi không gian lấy ra vài gói lương khô. Tô Thủy Nguyệt cũng không khách khí nhận lấy, cho mà không nhận mới là không đúng lễ nghĩa. Cho đến khi Tô Thủy Nguyệt quay lưng đi đến chỗ bên cạnh Bách Phệ Thôn ngồi xuống thì phía bên đó mới bắt đầu có tiếng nói chế nhạo.
\- Thư Mục sư huynh cần gì phải đối tốt với hắn, chẳng phải cũng chỉ là...
\- Thư Bạch!
Người tên Thư Bạch ngồi bên cạnh Quân Thư Mục bị liếc đến nỗi ngồi co lại. Tô Thủy Nguyệt đột nhiên hiểu ra, Thư Bạch này vốn là sư đệ của Quân Thư Mục ở Thư Nhạc Phong. Trong sách có nói qua Quân Thư Bạch này rất thích Quân Thư Mục, từ sau khi Bách Phệ Thôn xuất hiện thì ánh mắt của Quân Thư Mục cũng chỉ chỉ chăm chú lên Bách Phệ Thôn làm cho Quân Thư Bạch ghen ghét không thôi. Nhiều lần gây khó dễ cho Bách Phệ Thôn nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cái pháo hôi chết giữa đường không ai nhớ đến. Lần này tại sao lại chĩa mũi dùi vào hắn chứ? Nhưng Quân Thư Mục trong sách vốn rất kiên định sẽ không vì lời nói của ai mà lay chuyển, chắc chắn cũng sẽ không quan tâm thị phi nên mới có thái độ như vậy.
Tô Thủy Nguyệt cố nhét cái bánh cuối cùng vào miệng rồi cũng nhìn sang Bách Phệ Thôn bên cạnh vẫn còn đang ăn dở, nhưng hắn không chờ được nữa.
\- Huynh đi theo ta.
Tô Thủy Nguyệt đứng lên đi trước, men theo bụi cây đi đến một con sông nhỏ. Bầu trời về đêm đầy những ánh sao in rõ trên mặt nước, rõ ràng rất đẹp nhưng lại làm hắn giống như muốn nổi điên rồi! Bách Phệ Thôn sau một chốc cũng đi đến phía sau, tiếng đá sỏi dưới chân làm hắn có chút thấy gấp gáp.
\- Chuyện của Thư Uyển Phong và Thanh Khê chân nhân là như thế nào?
Bách Phệ Thôn hơi sửng người chốc lát rồi ngồi xuống đất, Tô Thủy Nguyệt thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh đem sỏi dưới chân ném xuống dưới sông.
\- Ở Thư Uyển Phong mấy hôm nay mà đệ không biết gì sao?
\- Không biết.
Trong sách cũng có nói qua Thư Uyển Phong là nơi đẹp nhất ở Cửu Dương phái, do Thanh Khê chân nhân trấn giữ, đệ tử ở Thư Uyển Phong đều là kỳ tài bậc nhất.
\- Đích thật là nơi nuôi lô đỉnh. Tuy rằng vẫn có đệ tử chính thống, nhưng số lượng lô đỉnh lại nhiều gấp một trăm lần. Cách thức tu luyện so với các Phong đặc biệt hơn rất nhiều, tiến cấp mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng là đem đến cho các sư huynh đệ ở các Phong khác tu luyện. Đệ tử chính thống ở Thư Uyển Phong không quá mười người, đều là những bậc kỳ tài, không một ai ở dưới cảnh giới Nguyên Anh.
\- Sao huynh lại biết nhiều chuyện của Thư Uyển Phong như vậy?
\- Là vì đệ ở đó cho nên ta mới phải tìm hiểu. Thủy Nguyệt, Thanh Khê chân nhân có đem đệ cho các người khác để tu luyện hay không?
\- Không có!
Tô Thủy Nguyệt tức giận ném mạnh viên sỏi xuống sông, nếu Thanh Khê làm như vậy hắn nhất định đã cao chạy xa bay rồi.
\- Vậy Thanh Khê chân nhân có....
Tô Thủy Nguyệt cố nén tức giận quay đầu nhìn Bách Phệ Thôn, hắn rõ ràng hiểu ý của y là gì.
\- Ý huynh là sao?
\- Ta...
\- Ý huynh là ta đã bị Thanh Khê làm qua hay chưa có đúng không? Rất tốt, ta đã cùng Thanh Khê làm rồi.
Tô Thủy Nguyệt chẳng hiểu sao hắn lại tức giận như vậy, khi nhớ đến buổi chiều có người nói tu vi của Thanh Khê chân nhân cao như vậy chắc chắn là do tu luyện cùng số lô đỉnh ở Thư Uyển Phong. Hắn quả thật tức giận muốn điên rồi! Bách Phệ Thôn lúc này lại im lặng không nói gì, cũng lấy đá ném xuống sông.
\- Chẳng phải huynh cũng đã làm ta sao, Mộ Dung Uyên cũng đã làm ta, chẳng có gì khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất