Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!
Chương 62: Ch.63: Tin tưởng tuyệt đối.
Trong một tháng qua hắn cự tuyệt hoàn toàn với mọi sự liên hệ ở bên ngoài, cho dù là Bách Phệ Thôn đã trở về Cửu Dương phái chạy đến tìm hắn hắn cũng không tiếp. Mà y cũng không thể tùy tiện xông vào Thư Uyển Phong, dù gì Mộ Thanh Khê cũng là một trưởng lão tu vi bậc nhất ở Cửu Dương phái ngay cả chưởng môn nhân cũng phải nhún nhường vài phần cho nên dù là nam chính Bách Phệ Thôn cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng được. Mà những người còn lại lại càng không thể động tay động chân, dù cho thực lực mạnh cũng không thể muốn đánh là đánh, muốn chiếm là chiếm, Cửu Dương phái dù gì cũng là tiên môn bậc nhất.
\- Lại nghịch ngợm, đưa tay cho ta.
Tô Thủy Nguyệt buông ra hai tay đi lại ngồi đối diện Mộ Thanh Khê sau đấy chìa tay ra, y rất thường xuyên bắt mạch cho hắn, theo dõi sự lớn lên của đứa nhỏ cứ cách vài ba hôm lại xem xét một lần.
\- Sáu mươi tư ngày, rất khỏe mạnh. Thủy Nguyệt, ngươi vẫn uống đan dược mà ta đưa chứ?
\- Ta mỗi ngày đều uống.
Tô Thủy Nguyệt tuyệt đối tin tưởng đan dược mà Mộ Thanh Khê đưa cho, hệ thống đã từng kiểm tra qua không hề có dược liệu làm thai nhi bất thường. Có lẽ Mộ Thanh Khê thật sự là vì đứa nhỏ này, cũng thật sự yêu thương nó.
\- Mười bảy ngày nữa là một giai đoạn khác của thai, ta sẽ đưa cho ngươi đan dược khác. Hiện tại về phòng nghỉ ngơi, ta còn có việc.
\- Sư phụ, nhớ trở về sớm!
Tô Thủy Nguyệt nheo mắt cười vui vẻ rồi đi vào trong phòng, ngay khi hắn rời đi thì ý cười trong mắt Mộ Thanh Khê vụt tắt, tay cũng nắm lại thành đấm. Y đang nhẫn nhịn, vì điều gì mà nhẫn nhịn thì không một ai hay biết. Tô Thủy Nguyệt sau khi vào trong phòng thì nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không biết làm gì. Hắn suy nghĩ thật nhiều, Mộ Thanh Khê hiện tại chấp nhận hắn và hài tử nhưng chưa có nói sẽ cùng hắn thề trước thiên đạo sẽ sống cùng nhau vĩnh viễn, liệu sau này khi hắn sanh hài tử ra thì y có rời bỏ hắn không? Sẽ vẫn giống như bây giờ ôn nhu chu đáo hay sao? Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi ngủ lúc nào không hay, đến khi thức dậy thì đã thấy Mộ Thanh Khê ngồi bên án thư cách giường không xa mà xem sách.
\- Sư phụ, người trở về lúc nào?
\- Không lâu. Nhìn thấy ngươi ngủ nên không muốn phiền ngươi, hiện tại đã tỉnh thì đi ăn chút gì. Ta đã bảo người hâm nóng thức ăn.
\- Sư phụ người thật tốt với ta! Người sẽ mãi mãi đối tốt với ta như vậy sao?
Mộ Thanh Khê không nhìn hắn, tay vẫn chăm chú lật sách mà trả lời.
\- Trước mắt đi rửa mặt, những chuyện khác nói sau.
Tô Thủy Nguyệt nghe lời mà đứng dậy đi đến chậu nước gần giường mà rửa mặt, hắn không dây dưa hỏi tiếp, cũng không muốn nghe câu trả lời thật lòng. Mộ Thanh Khê đã yêu Tề Xuân Thụy nhiều năm như vậy, sâu đậm như vậy, một Tô Thủy Nguyệt vừa mới xuất hiện như hắn mà so sánh được sao? Hắn sau khi rửa mặt thì thức ăn cũng được đem lên, đều là những món ăn thanh đạm đủ. Nhưng mà cơ thể hắn không thích hợp nhiều thứ chỉ thích ăn cải muối chua, nhưng mà Mộ Thanh Khê lại nói hắn ăn chua nhiều sẽ không tốt nên hạn chế lại số dưa muối mà hắn mong muốn thay vào đó là những món ăn thanh đạm dễ tiêu hóa. Tô Thủy Nguyệt cũng không chịu được mùi tanh nên trên bàn ăn cũng không có món cá, cho dù rất thèm nhưng chỉ ngửi thấy thôi đã làm hắn nôn đến cả mật xanh mật vàng cũng muốn đi ra ngoài.
\- Hình như bụng ta có chút to lên rồi!
Tô Thủy Nguyệt đưa tay xoa xoa bụng, sinh linh nhỏ này đang lớn dần trong bụng hắn.
\- Vẫn chưa đâu, tháng thứ tư trở đi mới có thể thấy được rõ ràng.
\- Sao người lại biết nhiều thứ như vậy?
\- Hài tử cũng là con của ta, ta tìm hiểu một chút ngươi cũng không cho phép?
\- Ta đương nhiên rất đồng tình!
Tô Thủy Nguyệt lại nheo mắt cười tay thì gắp thức ăn liên tục bỏ vào miệng, bộ dạng khả ái đáng yêu từng chút một rơi vào tầm mắt Mộ Thanh Khê. Y chỉ quay mặt đi không nhìn, lại tiếp tục đọc sách. Tô Thủy Nguyệt sau khi ăn uống no say liền bò lại chỗ Mộ Thanh Khê đang ngồi mà chiếm dụng một bên đùi của y, gối đầu nằm xuống.
\- Ta rất vui khi người không chán ghét hài tử này, người còn dốc lòng vì nó như vậy, Thủy Nguyệt rất vui, rất vui.
Tô Thủy Nguyệt bày tỏ tâm tư, hai tay đang vào nhau rồi lại rời ra, rồi lại đan vào biểu hiện tâm trạng vô cùng phấn khích mà Mộ Thanh Khê cũng chỉ nhìn dáng vẻ ngô nghê của hắn một cái rồi không quan tâm nữa. Mà Tô Thủy Nguyệt thì cứ như vậy mồm miệng huyên thuyên không biết nghỉ cứ nói hết chuyện này đến chuyện kia rồi lại rơi vào giấc ngủ, cho đến khi thân thể rơi vào trầm bỗng nhẹ nhàng cũng không hề hay biết. Mộ Thanh Khê bế Tô Thủy Nguyệt lại giường, bộ dạng say ngủ của hắn quả thật vô cùng đáng yêu, hai bên má tròn trịa hơn, người cũng đã có chút thịt dư.
\- Tại sao ngươi lại chẳng phòng bị gì ta? Tô Thủy Nguyệt, ngươi tin tưởng là ta sẽ không hại ngươi sao?
\- Lại nghịch ngợm, đưa tay cho ta.
Tô Thủy Nguyệt buông ra hai tay đi lại ngồi đối diện Mộ Thanh Khê sau đấy chìa tay ra, y rất thường xuyên bắt mạch cho hắn, theo dõi sự lớn lên của đứa nhỏ cứ cách vài ba hôm lại xem xét một lần.
\- Sáu mươi tư ngày, rất khỏe mạnh. Thủy Nguyệt, ngươi vẫn uống đan dược mà ta đưa chứ?
\- Ta mỗi ngày đều uống.
Tô Thủy Nguyệt tuyệt đối tin tưởng đan dược mà Mộ Thanh Khê đưa cho, hệ thống đã từng kiểm tra qua không hề có dược liệu làm thai nhi bất thường. Có lẽ Mộ Thanh Khê thật sự là vì đứa nhỏ này, cũng thật sự yêu thương nó.
\- Mười bảy ngày nữa là một giai đoạn khác của thai, ta sẽ đưa cho ngươi đan dược khác. Hiện tại về phòng nghỉ ngơi, ta còn có việc.
\- Sư phụ, nhớ trở về sớm!
Tô Thủy Nguyệt nheo mắt cười vui vẻ rồi đi vào trong phòng, ngay khi hắn rời đi thì ý cười trong mắt Mộ Thanh Khê vụt tắt, tay cũng nắm lại thành đấm. Y đang nhẫn nhịn, vì điều gì mà nhẫn nhịn thì không một ai hay biết. Tô Thủy Nguyệt sau khi vào trong phòng thì nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không biết làm gì. Hắn suy nghĩ thật nhiều, Mộ Thanh Khê hiện tại chấp nhận hắn và hài tử nhưng chưa có nói sẽ cùng hắn thề trước thiên đạo sẽ sống cùng nhau vĩnh viễn, liệu sau này khi hắn sanh hài tử ra thì y có rời bỏ hắn không? Sẽ vẫn giống như bây giờ ôn nhu chu đáo hay sao? Hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi ngủ lúc nào không hay, đến khi thức dậy thì đã thấy Mộ Thanh Khê ngồi bên án thư cách giường không xa mà xem sách.
\- Sư phụ, người trở về lúc nào?
\- Không lâu. Nhìn thấy ngươi ngủ nên không muốn phiền ngươi, hiện tại đã tỉnh thì đi ăn chút gì. Ta đã bảo người hâm nóng thức ăn.
\- Sư phụ người thật tốt với ta! Người sẽ mãi mãi đối tốt với ta như vậy sao?
Mộ Thanh Khê không nhìn hắn, tay vẫn chăm chú lật sách mà trả lời.
\- Trước mắt đi rửa mặt, những chuyện khác nói sau.
Tô Thủy Nguyệt nghe lời mà đứng dậy đi đến chậu nước gần giường mà rửa mặt, hắn không dây dưa hỏi tiếp, cũng không muốn nghe câu trả lời thật lòng. Mộ Thanh Khê đã yêu Tề Xuân Thụy nhiều năm như vậy, sâu đậm như vậy, một Tô Thủy Nguyệt vừa mới xuất hiện như hắn mà so sánh được sao? Hắn sau khi rửa mặt thì thức ăn cũng được đem lên, đều là những món ăn thanh đạm đủ. Nhưng mà cơ thể hắn không thích hợp nhiều thứ chỉ thích ăn cải muối chua, nhưng mà Mộ Thanh Khê lại nói hắn ăn chua nhiều sẽ không tốt nên hạn chế lại số dưa muối mà hắn mong muốn thay vào đó là những món ăn thanh đạm dễ tiêu hóa. Tô Thủy Nguyệt cũng không chịu được mùi tanh nên trên bàn ăn cũng không có món cá, cho dù rất thèm nhưng chỉ ngửi thấy thôi đã làm hắn nôn đến cả mật xanh mật vàng cũng muốn đi ra ngoài.
\- Hình như bụng ta có chút to lên rồi!
Tô Thủy Nguyệt đưa tay xoa xoa bụng, sinh linh nhỏ này đang lớn dần trong bụng hắn.
\- Vẫn chưa đâu, tháng thứ tư trở đi mới có thể thấy được rõ ràng.
\- Sao người lại biết nhiều thứ như vậy?
\- Hài tử cũng là con của ta, ta tìm hiểu một chút ngươi cũng không cho phép?
\- Ta đương nhiên rất đồng tình!
Tô Thủy Nguyệt lại nheo mắt cười tay thì gắp thức ăn liên tục bỏ vào miệng, bộ dạng khả ái đáng yêu từng chút một rơi vào tầm mắt Mộ Thanh Khê. Y chỉ quay mặt đi không nhìn, lại tiếp tục đọc sách. Tô Thủy Nguyệt sau khi ăn uống no say liền bò lại chỗ Mộ Thanh Khê đang ngồi mà chiếm dụng một bên đùi của y, gối đầu nằm xuống.
\- Ta rất vui khi người không chán ghét hài tử này, người còn dốc lòng vì nó như vậy, Thủy Nguyệt rất vui, rất vui.
Tô Thủy Nguyệt bày tỏ tâm tư, hai tay đang vào nhau rồi lại rời ra, rồi lại đan vào biểu hiện tâm trạng vô cùng phấn khích mà Mộ Thanh Khê cũng chỉ nhìn dáng vẻ ngô nghê của hắn một cái rồi không quan tâm nữa. Mà Tô Thủy Nguyệt thì cứ như vậy mồm miệng huyên thuyên không biết nghỉ cứ nói hết chuyện này đến chuyện kia rồi lại rơi vào giấc ngủ, cho đến khi thân thể rơi vào trầm bỗng nhẹ nhàng cũng không hề hay biết. Mộ Thanh Khê bế Tô Thủy Nguyệt lại giường, bộ dạng say ngủ của hắn quả thật vô cùng đáng yêu, hai bên má tròn trịa hơn, người cũng đã có chút thịt dư.
\- Tại sao ngươi lại chẳng phòng bị gì ta? Tô Thủy Nguyệt, ngươi tin tưởng là ta sẽ không hại ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất