Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!
Chương 63: Ch.64: Luyện thai dược. (1)
Mộ Thanh Khê đưa tay sờ lên bụng dưới vẫn chưa có dấu hiệu muốn nhô lên của hắn, y chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, tâm tình có chút rối bời. Y đảo bước ra ngoài ngước mặt nhìn lên bầu trời không một gợn mây, ánh sáng vàng nhạt nhòa của vầng trăng khuyết một nửa tỏa ra có chút lạnh lẽo. Hai tay siết chặt thành đấm đến nỗi gân xanh cũng nổi lên thành đường.
Tô Thủy Nguyệt lúc này rơi vào giấc ngủ say, trên miệng vẫn còn ẩn hiện nụ cười tràn đầy vui vẻ. Hắn cứ như vậy trôi qua thêm mười mấy ngày, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đi đi lại lại vòng quanh Thư Uyển Phong rồi lại quấn lấy Mộ Thanh Khê không rời. Ngày tháng êm đẹp nhất của cuộc đời hắn cứ nhẹ nhàng trôi qua, yên ả đến không một gợn sóng.
\- Thủy Nguyệt, lại đây.
Tô Thủy Nguyệt theo lời Mộ Thanh Khê lại ngồi đối diện với y, bàn đá này là nơi thật tốt để vừa thưởng trà vừa ngắm cảnh.
\- Sư phụ, có chuyện gì sao?
\- Đây là đan dược mới, hôm nay uống ba viên, sau này không cần phải uống nữa.
Tô Thủy Nguyệt nhận lấy cái hộp vuông to bằng lòng bàn tay mở ra, bên trong là ba viên đan dược tỏa ra mùi thơm thoang thoảng như mùi cỏ non. Hắn dùng ý nghĩ muốn hệ thống kiểm tra sau khi xác định không có thành phần làm cho hài tử bị ảnh hưởng thì mới vui vẻ mà uống. Không phải là hắn không tin Mộ Thanh Khê, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn. Cũng thật may là hắn có hệ thống ở bên cạnh để kiểm tra, nếu không với thực lực của hắn còn lâu mới biết được đan dược có an toàn hay không. Hệ thống này tuy mất nết nhưng cũng rất tốt, trong thời gian hắn mang thai không hề giao nhiệm vụ, còn ban cho hắn mấy món đồ tốt giống như ở hiện thực để thư giãn thân thể.
\- Sư phụ, người hôm nay có đến hang động đó để tu luyện hay không?
\- Không, hôm nay ta không có hứng thú.
Mộ Thanh Khê nói y không có hứng thú, thật ra lại là có chuyện khác, một chuyện đã làm y hao tổn tâm tư suốt bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đã đến lúc thực hiện.
\- Vậy là hôm nay người sẽ ở cả đêm với ta sao?
Mộ Thanh Khê gật đầu sau đấy đi vào phòng, Tô Thủy Nguyệt cũng chạy theo sau, bây giờ là hoàng hôn, mặt trời cũng tỏa ra ánh sáng hiu hắt không quá chóa lòa. Tô Thủy Nguyệt theo sau Mộ Thanh Khê nhìn y đi đến án thư đọc sách, hắn ngồi xuống ngay cạnh chống tay lên bàn ngồi nhìn, ánh mắt yêu thương mờ mịt. Mộ Thanh Khê đọc sách một lúc lâu mới ngước mặt lên ban cho hắn một ánh mắt.
\- Thích nhìn ta đến như vậy sao?
\- Thích, ta thích nhất là nhìn người, mỗi ngày đều muốn nhìn.
\- Chỉ nhìn thôi không có gì khác?
Tô Thủy Nguyệt ngượng ngùng thu lại ánh mắt khẽ cúi mặt xuống, hai bên má hiện lên ráng hồng không rõ nguyên do.
\- Cũng không thể có gì khác.
Bây giờ hắn đang mang thai, cho dù muốn cũng không thể làm gì khác được. Trong khi hắn đang tâm tư rối bời thì Mộ Thanh Khê đã đưa tay qua, một tay nắm lấy bàn tay hắn đưa lên môi mà hôn thật nhẹ, đem một ngón tay của hắn cho vào trong miệng mà mút.
\- Ưm... Sư phụ!
\- Hài tử đã sắp ba tháng, có thể hoạt động nhẹ nhàng.
\- Sư phụ... người...
Tô Thủy Nguyệt đương nhiên biết rõ Mộ Thanh Khê là có ý gì, ráng hồng trên mặt mỗi lúc một rõ ràng. Hắn đương nhiên là biết khi mang thai thì giai đoạn giữa có thể vận động âu yếm nhẹ nhàng, là hệ thống đã nói cho hắn biết. Không nghĩ là Mộ Thanh Khê vậy mà cũng biết loại chuyện khó nói này.
\- Thủy Nguyệt, không muốn ta sao?
Hắn đương nhiên là muốn! Tô Thủy Nguyệt ngay lập tức nhào lên lao trọn vào trong vòng tay Mộ Thanh Khê, ngón tay rút ra khỏi miệng y thay vào đó là bờ môi ấm nóng áp vào, môi lưỡi quấn lấy. Tô Thủy Nguyệt giống như đã đói khát từ lâu, hai tay áp lên mặt Mộ Thanh Khê không muốn y rời ra, môi lưỡi ngấu nghiến cắn mút, ở trong khoang miệng y mạnh mẽ giày vò. Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi hắn mới được y ôm ấp nhu tình như vậy, nâng niu cùng nuông chiều làm lồng ngực hắn như muốn vỡ tung ra. Mộ Thanh Khê một tay vuốt ve lưng hắn, một tay sửa lại tư thế để có thể dễ dàng bế hắn lên đi lại giường. Tô Thủy Nguyệt được đặt nằm ngửa xuống, ánh mắt mơ màng nhìn người ở trên, môi cũng bị hôn đến sưng lên chảy ra một vệt nước bọt.
\- Sư phụ!
Tô Thủy Nguyệt vươn hai tay quấn lấy cổ Mộ Thanh Khê, nhướng người hôn lên cổ y tạo ra một vết hôn ngân màu đỏ sau đó cũng không chần chừ mà luồn tay vào trong áo y, mạnh dạn luồn ra sau mà vuốt ve tấm lưng mát lạnh của y. Mộ Thanh Khê ánh mắt mờ mịt nương theo hành động của Tô Thủy Nguyệt mà cởi y phục hắn ra, hôn một đường từ cổ xuống vòng ngực đầy đặn của hắn, hôn lên hai khỏa thù du màu nâu sẫm mà cắn mút.
\- Ưm... Aaa!
Thân thể Tô Thủy Nguyệt vốn đã mẫn cảm lại đang mang thai nên đối với động chạm nhỏ cũng kích thích tột độ, còn chưa nói đến hắn đã rất lâu rồi chưa có làm loại chuyện này, đặc biệt nhớ nhung, nơi tư mật bí ẩn cũng tiết ra dịch thủy ngứa ngáy. Hắn uốn éo thân mình né tránh cái hôn từ ngực xuống dưới bụng, thân hình trần truồng bị hôn đến ửng đỏ, ưỡn người né đi. Đám lông tơ từ lúc xuyên qua ngay lúc này đã hoàn toàn biến thành màu đen, cũng đã gần một năm rồi, thân thể này của Lang Nha cũng đã sắp bước sang tuổi mười bảy.
\- Aaaa... Aa... Ưm..!
Tô Thủy Nguyệt bị hôn lên lớp lông mềm rồi lại bị ngậm lấy, tính khí căng cứng ở trong khoang miệng ẩm ướt của Mộ Thanh Khê không ngừng chuyển động qua lại. Loại kích thích này rất lâu rồi mới lại ập tới làm hắn không chống đỡ nổi mà ngay lập tức bắn ra, nhiệt lưu nồng đậm mùi vị thèm muốn tràn đầy trong cổ họng Mộ Thanh Khê không chút nương tình.
\- Cũng thật hư hỏng.
Mộ Thanh Khê đánh một cái thật nhẹ lên mông Tô Thủy Nguyệt sau đấy hai tay nâng chân hắn lên dang rộng ra hết cỡ mà nhìn ngắm nếp nhăn màu hồng đang ẩn giấu sau kẽ mông. Từng nếp nhăn đang bởi vì sự hô hấp nhẫn nhịn của Tô Thủy Nguyệt mà co ra rút vào vô cùng kích thích, từ bên trong còn chảy ra nước nhờn ướt đẫm một vùng.
\- Hức.... Sư phụ... Aaaa!
Tô Thủy Nguyệt thất thanh la lên, Mộ Thanh Khê vậy mà lại liếm cho hắn, chôn đầu vào giữa hai chân hắn mà \*\*\*\* \*\*\* nơi đang cơ khát tột độ kia của hắn. Mỗi một lần chạm vào đều giống như ác liệt đánh đến từng tuyến thần kinh trên cơ thể hắn, như chạm đến từng ngóc ngách mềm yếu nhất của hắn mà giày vò. Hắn hai tay bấu chặt nệm giường đón nhận từng đợt kích thích đánh ập tới, mỗi một lần đều giống như sóng dữ cuộn trào ở trong lòng, tiểu kê đã qua một lần bắn cũng nhanh chóng \*\*\*\*\* \*\*\*\* trở lại. Mộ Thanh Khê sau khi đã cảm thấy động nhỏ của hắn mềm đi thì mới rời ra đem hai ngón tay thăm dò tách mở, nơi này vẫn như trước đây, non mềm nóng rát.
\- Aaaa... Aa.. Sư phụ... Sư phụ... Ta muốn!
Tô Thủy Nguyệt uốn éo lắc hông để ngón tay đi vào dễ dàng hơn, cho đến khi bốn ngón tay cũng không gặp trở ngại gì Mộ Thanh Khê mới rời ra, nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng giải thoát đại điểu to lớn đã căng trướng đến phát đau của chính mình mà đặt ngay miệng nhỏ của hắn chà xác qua lại. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy thứ mà hắn muốn tim liền đập đoạn, dịch r.u.ộ.t non cũng bởi vì kích thích mà tiết ra nhiều hơn để bôi trơn, đón nhận sự xâm nhập nhẹ nhàng. Cho đến khi đại côn Mộ Thanh vào gần hết hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
\- Sư phụ... Nhẹ nhàng một chút, hài tử sẽ không chịu được.
Mộ Thanh Khê thở ra một hơi thả lỏng thân mình, ánh mắt mờ mịt nhìn vào mắt Tô Thủy Nguyệt rồi nhếch lên một nụ cười không hình dáng.
\- Được.
Mộ Thanh Khê nhẹ nhàng di chuyển, đại điểu gân guốc to lớn của y xuyên qua từng lớp tường thành mỏng manh trong nội bích Tô Thủy Nguyệt, chạm đến hết thảy dây thần kinh ở nơi mềm yếu của hắn mà ra ra vào vào. Mỗi một lần duy chuyển đều giống như sóng dữ cuộn trào nhưng lại là cật lực nhẫn nhịn.
\- Ưm... Aaaaa aaa ha aaa!! Ta thật thích..
Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy Mộ Thanh Khê vì hắn và đứa nhỏ mà nhẫn nhịn đưa đẩy nhẹ nhàng thì trong lòng dâng lên vui sướng tột độ, hai chân quấn lấy hông y không muốn rời ra mà hai tay cũng siết chặt cổ y, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen dài của y mà bấu víu. Trâm cài rơi xuống, tóc dài giống như thác nước đổ xuống, khuôn mặt lãnh đạm của y rơi vào trong mắt hắn, mỗi một lần nhìn thấy đều làm tim hắn nghẹn ngào thổn thức. Người mà hắn yêu, người mà hắn yêu nhất trên đời này là Mộ Thanh Khê. Hắn nguyện vì y nhảy vào dung nham biển lửa, nguyện vì y mà từ bỏ tất cả, một người mà hắn gặp mặt chưa bao lâu đã làm cho hắn đem hết tâm tư ra để mà giao phó. Mỗi một lần ôm ấp đều giống như bốn mùa xuân, hạ, thu, đông hòa lại làm một, mỗi một cái hôn giống như dung hợp giữa đất trời. Sông dài núi rộng dù trải qua ngàn năm cũng không sánh được với một giây phút mà hắn nằm trong vòng tay Mộ Thanh Khê lúc này.
\- Sư phụ, ta yêu người. Ta yêu người!!
Tô Thủy Nguyệt nức nở khóc lên, chôn mặt vào hõm vai Mộ Thanh mà khóc lóc, vừa vì sung sướng lại còn vì hạnh phúc, Mộ Thanh Khê chịu tha thứ cho hắn đã làm hắn sướng đến phát điên, Mộ Thanh Khê chịu ôm ấp hắn chính là một loại đãi ngộ không gì sánh được. Mộ Thanh Khê không đáp lời hắn chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy, mỗi một lần len lỏi trong huyệt động ẩm ướt đều làm y muốn chùn bước nhưng lại chẳng thể làm khác được, nội bích nóng rát bao bọc lấy tính khí của y, cắn chặt tính mạng sống còn của y. Không biết qua lâu Mộ Thanh Khê cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn một chút, mỗi một lần vừa là nhanh đến chóng mặt nhưng lại không chạm đến điểm cuối cùng bên trong Tô Thủy Nguyệt, qua hơn vài chục lần đưa đẩy y cũng than thở mà bắn ra, ở trong hang động ấm áp tràn đầy cỗ dịch nóng bỏng. Mà Tô Thủy Nguyệt thì đã giống như mất hết lý trí bị mỗi lần đâm rút làm cho nức nở rên rỉ, cuối cùng bởi vì nơi đói khát được lấp đầy cũng run rẫy bắn ra, run rẫy thở dốc nhìn người ở trên thân. Nước mắt sinh lý che đi tầm nhìn mờ nhạt, Mộ Thanh Khê nhìn hắn một lúc lâu, cho đến khi hắn ngượng ngùng không che giấu được nữa mới phải lên tiếng trách móc.
\- Người đừng nhìn ta như vậy, ta thực xấu hổ.
Mộ Thanh Khê im lặng một lúc rồi nhếch lên nụ cười thanh lạnh, giọng nói cũng đã thay đổi, âm thành trầm thấp giống như băng đá phát ra.
\- Tiện nhân ngươi mà cũng biết xấu hổ sao? Không ngại uống đan dược để ép nam nhân ở bên cạnh mình. Loại người như ngươi ngay cả người của sư phụ cũng muốn cướp, còn có cái gì có thể khiến ngươi xấu hổ được đây?
\- Sư phụ!
Tô Thủy Nguyệt hoảng hốt muốn rời ra nhưng cơ thể đã bị giữ lại, hắn ngay lúc này phát hiện ra trong phòng bày vô số kết giới, cổ tay cổ chân hắn cũng bị những sợi dây vô hình trói lại. Mộ Thanh Khê rốt cuộc là từ lúc nào bố trí mọi thứ, y muốn làm gì? Chẳng phải vừa rồi còn rất tốt sao, tại sao chỉ mới qua một chốc đã thay đổi thành như vậy rồi?
\- Ngươi chắc hẳn cũng ngạc nhiên lắm khi ta không còn nhẹ nhàng với ngươi nữa. Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.
Mộ Thanh Khê thi triển pháp lực vẽ ra một trận pháp sau đấy ấn định lên bụng dưới của hắn, một cỗ nóng cháy như muốn đốt Tô Thủy Nguyệt tan chảy ra, làm hắn đau đến không thở nổi.
\- Người làm gì, không... Đừng mà!!
\- Tô Thủy Nguyệt ngươi làm sao mà biết được thời gian qua ta đã phải nhẫn nhịn ngươi như thế nào. Để ngươi tin tưởng, để ngươi sẳn sàng âu yếm với ta làm cho ta đây cũng thật tốn nhiều tâm tư. Ngươi có biết không...
Tô Thủy Nguyệt cật lực lắc đầu, bụng dưới đau đến nỗi hắn chỉ còn biết khóc lóc van xin, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, hài tử này hắn không muốn nó xảy ra chuyện gì.
Tô Thủy Nguyệt lúc này rơi vào giấc ngủ say, trên miệng vẫn còn ẩn hiện nụ cười tràn đầy vui vẻ. Hắn cứ như vậy trôi qua thêm mười mấy ngày, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đi đi lại lại vòng quanh Thư Uyển Phong rồi lại quấn lấy Mộ Thanh Khê không rời. Ngày tháng êm đẹp nhất của cuộc đời hắn cứ nhẹ nhàng trôi qua, yên ả đến không một gợn sóng.
\- Thủy Nguyệt, lại đây.
Tô Thủy Nguyệt theo lời Mộ Thanh Khê lại ngồi đối diện với y, bàn đá này là nơi thật tốt để vừa thưởng trà vừa ngắm cảnh.
\- Sư phụ, có chuyện gì sao?
\- Đây là đan dược mới, hôm nay uống ba viên, sau này không cần phải uống nữa.
Tô Thủy Nguyệt nhận lấy cái hộp vuông to bằng lòng bàn tay mở ra, bên trong là ba viên đan dược tỏa ra mùi thơm thoang thoảng như mùi cỏ non. Hắn dùng ý nghĩ muốn hệ thống kiểm tra sau khi xác định không có thành phần làm cho hài tử bị ảnh hưởng thì mới vui vẻ mà uống. Không phải là hắn không tin Mộ Thanh Khê, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn. Cũng thật may là hắn có hệ thống ở bên cạnh để kiểm tra, nếu không với thực lực của hắn còn lâu mới biết được đan dược có an toàn hay không. Hệ thống này tuy mất nết nhưng cũng rất tốt, trong thời gian hắn mang thai không hề giao nhiệm vụ, còn ban cho hắn mấy món đồ tốt giống như ở hiện thực để thư giãn thân thể.
\- Sư phụ, người hôm nay có đến hang động đó để tu luyện hay không?
\- Không, hôm nay ta không có hứng thú.
Mộ Thanh Khê nói y không có hứng thú, thật ra lại là có chuyện khác, một chuyện đã làm y hao tổn tâm tư suốt bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đã đến lúc thực hiện.
\- Vậy là hôm nay người sẽ ở cả đêm với ta sao?
Mộ Thanh Khê gật đầu sau đấy đi vào phòng, Tô Thủy Nguyệt cũng chạy theo sau, bây giờ là hoàng hôn, mặt trời cũng tỏa ra ánh sáng hiu hắt không quá chóa lòa. Tô Thủy Nguyệt theo sau Mộ Thanh Khê nhìn y đi đến án thư đọc sách, hắn ngồi xuống ngay cạnh chống tay lên bàn ngồi nhìn, ánh mắt yêu thương mờ mịt. Mộ Thanh Khê đọc sách một lúc lâu mới ngước mặt lên ban cho hắn một ánh mắt.
\- Thích nhìn ta đến như vậy sao?
\- Thích, ta thích nhất là nhìn người, mỗi ngày đều muốn nhìn.
\- Chỉ nhìn thôi không có gì khác?
Tô Thủy Nguyệt ngượng ngùng thu lại ánh mắt khẽ cúi mặt xuống, hai bên má hiện lên ráng hồng không rõ nguyên do.
\- Cũng không thể có gì khác.
Bây giờ hắn đang mang thai, cho dù muốn cũng không thể làm gì khác được. Trong khi hắn đang tâm tư rối bời thì Mộ Thanh Khê đã đưa tay qua, một tay nắm lấy bàn tay hắn đưa lên môi mà hôn thật nhẹ, đem một ngón tay của hắn cho vào trong miệng mà mút.
\- Ưm... Sư phụ!
\- Hài tử đã sắp ba tháng, có thể hoạt động nhẹ nhàng.
\- Sư phụ... người...
Tô Thủy Nguyệt đương nhiên biết rõ Mộ Thanh Khê là có ý gì, ráng hồng trên mặt mỗi lúc một rõ ràng. Hắn đương nhiên là biết khi mang thai thì giai đoạn giữa có thể vận động âu yếm nhẹ nhàng, là hệ thống đã nói cho hắn biết. Không nghĩ là Mộ Thanh Khê vậy mà cũng biết loại chuyện khó nói này.
\- Thủy Nguyệt, không muốn ta sao?
Hắn đương nhiên là muốn! Tô Thủy Nguyệt ngay lập tức nhào lên lao trọn vào trong vòng tay Mộ Thanh Khê, ngón tay rút ra khỏi miệng y thay vào đó là bờ môi ấm nóng áp vào, môi lưỡi quấn lấy. Tô Thủy Nguyệt giống như đã đói khát từ lâu, hai tay áp lên mặt Mộ Thanh Khê không muốn y rời ra, môi lưỡi ngấu nghiến cắn mút, ở trong khoang miệng y mạnh mẽ giày vò. Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi hắn mới được y ôm ấp nhu tình như vậy, nâng niu cùng nuông chiều làm lồng ngực hắn như muốn vỡ tung ra. Mộ Thanh Khê một tay vuốt ve lưng hắn, một tay sửa lại tư thế để có thể dễ dàng bế hắn lên đi lại giường. Tô Thủy Nguyệt được đặt nằm ngửa xuống, ánh mắt mơ màng nhìn người ở trên, môi cũng bị hôn đến sưng lên chảy ra một vệt nước bọt.
\- Sư phụ!
Tô Thủy Nguyệt vươn hai tay quấn lấy cổ Mộ Thanh Khê, nhướng người hôn lên cổ y tạo ra một vết hôn ngân màu đỏ sau đó cũng không chần chừ mà luồn tay vào trong áo y, mạnh dạn luồn ra sau mà vuốt ve tấm lưng mát lạnh của y. Mộ Thanh Khê ánh mắt mờ mịt nương theo hành động của Tô Thủy Nguyệt mà cởi y phục hắn ra, hôn một đường từ cổ xuống vòng ngực đầy đặn của hắn, hôn lên hai khỏa thù du màu nâu sẫm mà cắn mút.
\- Ưm... Aaa!
Thân thể Tô Thủy Nguyệt vốn đã mẫn cảm lại đang mang thai nên đối với động chạm nhỏ cũng kích thích tột độ, còn chưa nói đến hắn đã rất lâu rồi chưa có làm loại chuyện này, đặc biệt nhớ nhung, nơi tư mật bí ẩn cũng tiết ra dịch thủy ngứa ngáy. Hắn uốn éo thân mình né tránh cái hôn từ ngực xuống dưới bụng, thân hình trần truồng bị hôn đến ửng đỏ, ưỡn người né đi. Đám lông tơ từ lúc xuyên qua ngay lúc này đã hoàn toàn biến thành màu đen, cũng đã gần một năm rồi, thân thể này của Lang Nha cũng đã sắp bước sang tuổi mười bảy.
\- Aaaa... Aa... Ưm..!
Tô Thủy Nguyệt bị hôn lên lớp lông mềm rồi lại bị ngậm lấy, tính khí căng cứng ở trong khoang miệng ẩm ướt của Mộ Thanh Khê không ngừng chuyển động qua lại. Loại kích thích này rất lâu rồi mới lại ập tới làm hắn không chống đỡ nổi mà ngay lập tức bắn ra, nhiệt lưu nồng đậm mùi vị thèm muốn tràn đầy trong cổ họng Mộ Thanh Khê không chút nương tình.
\- Cũng thật hư hỏng.
Mộ Thanh Khê đánh một cái thật nhẹ lên mông Tô Thủy Nguyệt sau đấy hai tay nâng chân hắn lên dang rộng ra hết cỡ mà nhìn ngắm nếp nhăn màu hồng đang ẩn giấu sau kẽ mông. Từng nếp nhăn đang bởi vì sự hô hấp nhẫn nhịn của Tô Thủy Nguyệt mà co ra rút vào vô cùng kích thích, từ bên trong còn chảy ra nước nhờn ướt đẫm một vùng.
\- Hức.... Sư phụ... Aaaa!
Tô Thủy Nguyệt thất thanh la lên, Mộ Thanh Khê vậy mà lại liếm cho hắn, chôn đầu vào giữa hai chân hắn mà \*\*\*\* \*\*\* nơi đang cơ khát tột độ kia của hắn. Mỗi một lần chạm vào đều giống như ác liệt đánh đến từng tuyến thần kinh trên cơ thể hắn, như chạm đến từng ngóc ngách mềm yếu nhất của hắn mà giày vò. Hắn hai tay bấu chặt nệm giường đón nhận từng đợt kích thích đánh ập tới, mỗi một lần đều giống như sóng dữ cuộn trào ở trong lòng, tiểu kê đã qua một lần bắn cũng nhanh chóng \*\*\*\*\* \*\*\*\* trở lại. Mộ Thanh Khê sau khi đã cảm thấy động nhỏ của hắn mềm đi thì mới rời ra đem hai ngón tay thăm dò tách mở, nơi này vẫn như trước đây, non mềm nóng rát.
\- Aaaa... Aa.. Sư phụ... Sư phụ... Ta muốn!
Tô Thủy Nguyệt uốn éo lắc hông để ngón tay đi vào dễ dàng hơn, cho đến khi bốn ngón tay cũng không gặp trở ngại gì Mộ Thanh Khê mới rời ra, nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng giải thoát đại điểu to lớn đã căng trướng đến phát đau của chính mình mà đặt ngay miệng nhỏ của hắn chà xác qua lại. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy thứ mà hắn muốn tim liền đập đoạn, dịch r.u.ộ.t non cũng bởi vì kích thích mà tiết ra nhiều hơn để bôi trơn, đón nhận sự xâm nhập nhẹ nhàng. Cho đến khi đại côn Mộ Thanh vào gần hết hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
\- Sư phụ... Nhẹ nhàng một chút, hài tử sẽ không chịu được.
Mộ Thanh Khê thở ra một hơi thả lỏng thân mình, ánh mắt mờ mịt nhìn vào mắt Tô Thủy Nguyệt rồi nhếch lên một nụ cười không hình dáng.
\- Được.
Mộ Thanh Khê nhẹ nhàng di chuyển, đại điểu gân guốc to lớn của y xuyên qua từng lớp tường thành mỏng manh trong nội bích Tô Thủy Nguyệt, chạm đến hết thảy dây thần kinh ở nơi mềm yếu của hắn mà ra ra vào vào. Mỗi một lần duy chuyển đều giống như sóng dữ cuộn trào nhưng lại là cật lực nhẫn nhịn.
\- Ưm... Aaaaa aaa ha aaa!! Ta thật thích..
Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy Mộ Thanh Khê vì hắn và đứa nhỏ mà nhẫn nhịn đưa đẩy nhẹ nhàng thì trong lòng dâng lên vui sướng tột độ, hai chân quấn lấy hông y không muốn rời ra mà hai tay cũng siết chặt cổ y, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen dài của y mà bấu víu. Trâm cài rơi xuống, tóc dài giống như thác nước đổ xuống, khuôn mặt lãnh đạm của y rơi vào trong mắt hắn, mỗi một lần nhìn thấy đều làm tim hắn nghẹn ngào thổn thức. Người mà hắn yêu, người mà hắn yêu nhất trên đời này là Mộ Thanh Khê. Hắn nguyện vì y nhảy vào dung nham biển lửa, nguyện vì y mà từ bỏ tất cả, một người mà hắn gặp mặt chưa bao lâu đã làm cho hắn đem hết tâm tư ra để mà giao phó. Mỗi một lần ôm ấp đều giống như bốn mùa xuân, hạ, thu, đông hòa lại làm một, mỗi một cái hôn giống như dung hợp giữa đất trời. Sông dài núi rộng dù trải qua ngàn năm cũng không sánh được với một giây phút mà hắn nằm trong vòng tay Mộ Thanh Khê lúc này.
\- Sư phụ, ta yêu người. Ta yêu người!!
Tô Thủy Nguyệt nức nở khóc lên, chôn mặt vào hõm vai Mộ Thanh mà khóc lóc, vừa vì sung sướng lại còn vì hạnh phúc, Mộ Thanh Khê chịu tha thứ cho hắn đã làm hắn sướng đến phát điên, Mộ Thanh Khê chịu ôm ấp hắn chính là một loại đãi ngộ không gì sánh được. Mộ Thanh Khê không đáp lời hắn chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy, mỗi một lần len lỏi trong huyệt động ẩm ướt đều làm y muốn chùn bước nhưng lại chẳng thể làm khác được, nội bích nóng rát bao bọc lấy tính khí của y, cắn chặt tính mạng sống còn của y. Không biết qua lâu Mộ Thanh Khê cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn một chút, mỗi một lần vừa là nhanh đến chóng mặt nhưng lại không chạm đến điểm cuối cùng bên trong Tô Thủy Nguyệt, qua hơn vài chục lần đưa đẩy y cũng than thở mà bắn ra, ở trong hang động ấm áp tràn đầy cỗ dịch nóng bỏng. Mà Tô Thủy Nguyệt thì đã giống như mất hết lý trí bị mỗi lần đâm rút làm cho nức nở rên rỉ, cuối cùng bởi vì nơi đói khát được lấp đầy cũng run rẫy bắn ra, run rẫy thở dốc nhìn người ở trên thân. Nước mắt sinh lý che đi tầm nhìn mờ nhạt, Mộ Thanh Khê nhìn hắn một lúc lâu, cho đến khi hắn ngượng ngùng không che giấu được nữa mới phải lên tiếng trách móc.
\- Người đừng nhìn ta như vậy, ta thực xấu hổ.
Mộ Thanh Khê im lặng một lúc rồi nhếch lên nụ cười thanh lạnh, giọng nói cũng đã thay đổi, âm thành trầm thấp giống như băng đá phát ra.
\- Tiện nhân ngươi mà cũng biết xấu hổ sao? Không ngại uống đan dược để ép nam nhân ở bên cạnh mình. Loại người như ngươi ngay cả người của sư phụ cũng muốn cướp, còn có cái gì có thể khiến ngươi xấu hổ được đây?
\- Sư phụ!
Tô Thủy Nguyệt hoảng hốt muốn rời ra nhưng cơ thể đã bị giữ lại, hắn ngay lúc này phát hiện ra trong phòng bày vô số kết giới, cổ tay cổ chân hắn cũng bị những sợi dây vô hình trói lại. Mộ Thanh Khê rốt cuộc là từ lúc nào bố trí mọi thứ, y muốn làm gì? Chẳng phải vừa rồi còn rất tốt sao, tại sao chỉ mới qua một chốc đã thay đổi thành như vậy rồi?
\- Ngươi chắc hẳn cũng ngạc nhiên lắm khi ta không còn nhẹ nhàng với ngươi nữa. Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.
Mộ Thanh Khê thi triển pháp lực vẽ ra một trận pháp sau đấy ấn định lên bụng dưới của hắn, một cỗ nóng cháy như muốn đốt Tô Thủy Nguyệt tan chảy ra, làm hắn đau đến không thở nổi.
\- Người làm gì, không... Đừng mà!!
\- Tô Thủy Nguyệt ngươi làm sao mà biết được thời gian qua ta đã phải nhẫn nhịn ngươi như thế nào. Để ngươi tin tưởng, để ngươi sẳn sàng âu yếm với ta làm cho ta đây cũng thật tốn nhiều tâm tư. Ngươi có biết không...
Tô Thủy Nguyệt cật lực lắc đầu, bụng dưới đau đến nỗi hắn chỉ còn biết khóc lóc van xin, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, hài tử này hắn không muốn nó xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất