Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!

Chương 65: Ch.66: Bị ném vào vạn yêu thú.

Trước Sau
Mộ Thanh Khê sau khi uống đan dược liền cật lực phát tiết đem hông eo cùng đưa đẩy mãnh liệt mà Tô Thủy Nguyệt ở bên dưới lúc này đã không còn sức để mà khóc lóc. Hắn hai dòng nước mắt chảy dài trên đôi mắt trắng dã nhìn không thấy tiêu cự, tay chân cũng thôi không động đậy kháng cự hay muốn thoát ra, thân người xụi lơ dịch chuyển theo từng cú cắm rút thô bạo. Mà Mộ Thanh Khê thì lại không có ý định dừng lại, y lật sấp Tô Thủy Nguyệt xuống từ phía sau công tiến, đem máu đỏ bôi trơn hết thảy, giường trắng hóa đỏ bị giày vò đến thảm thương. Mộ Thanh Khê túm lấy tóc Tô Thủy Nguyệt giật ngược lại muốn hắn quỳ ấp sấp để dễ dàng đi vào, Tô Thủy Nguyệt lại giống như không màn đến, thân người không có sức lực mặc kệ y làm gì cũng không bận tâm đến.



Không biết là qua bao lâu cho đến khi trời đã bắt đầu hửng sáng Tô Thủy Nguyệt mới được buông tha, hắn thân người từ trên xuống dưới đầy vết bầm thâm tím nhìn không ra hình dạng. Tô Thủy Nguyệt hai mắt mở lớn nhưng lại không nhìn thứ gì, giống như người mất hồn cái gì cũng không nói, không khóc, không động đậy. Mà Mộ Thanh Khê sau khi đã phát tiết cũng không nói câu nào mà lấy ra một bộ y phục sạch sẽ mặc vào sau đấy một tay nắm lấy cánh tay Tô Thủy Nguyệt nhấc bổng hắn lên kéo lê xuống đất. Chăn nệm nồng nặc mùi máu bị y đem vứt ra giữa nhà dùng thuật pháp đốt cháy sau đấy lại nắm lấy cánh tay Tô Thủy Nguyệt mà bay ra ngoài. Bay qua trùng trùng điệp điệp rừng trúc rộng lớn cuối cùng đáp xuống một khoảng đất rộng mà ném hắn xuống, sau đấy nhét vào trong miệng hắn một viên đan dược.



\- Ngươi biết đây là gì không? Là Từ tử đan, ngươi sẽ không thể chết được, ở vạn yêu thú này mà hưởng thụ đi!



Từ tử đan nghĩa giống như tên, là từ chối cái chết. Tô Thủy Nguyệt sau khi nuốt đan dược này vào cho dù thống khổ đến thế nào, cho dù bị trăm ngàn đao mổ xẻ đau đớn không chịu nổi cũng sẽ không thể nào tự tử được. Mà người muốn giết hắn cũng sẽ bị một đạo chắn bảo vệ không cho phép giết chết. Đan dược này hiệu lực chỉ có ba mươi ngày, nhưng mà với một người đã rơi vào tuyệt vọng như Tô Thủy Nguyệt mà nói ba mươi ngày thống khổ sống không bằng chết lại không thể chết được thì đúng là không khác gì cực hình. So với cực hình còn muốn kinh khủng hơn.





Tô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn Mộ Thanh Khê rời đi, bóng lưng lạnh lẽo không quay lại nhìn hắn dù chỉ một lần. Mộ Thanh Khê đối với hắn quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình, mà hắn lại ngu dốt tin tưởng, hết lần này đến lần khác bao che cho y. Hại bản thân không còn chốn dung thân, hại hài tử chết thảm, thân tàn ma dại bị vứt vào vạn yêu thú để vạn thú đùa bỡn. Tô Thủy Nguyệt trần truồng nằm đó không một chút sức lực, hắn nghe không đâu xa tiếng gầm vang của yêu thú ở xung quanh đang chạy tới. Mờ mịt, đau đớn.



Sau này nếu có cơ hội làm lại từ đầu hắn chắc chắn sẽ tránh xa Mộ Thanh Khê, càng xa càng tốt. Người mà hắn yêu nhất, cũng là người làm hắn đau lòng nhất, người mà hắn hận nhất!

Tô Thủy Nguyệt ngửa mặt nhìn trời, hắn đã ở trong Vạn yêu thú này hơn hai mươi ngày, mỗi ngày đều bị qua vô số yêu thú thao làm. Chúng nó tranh giành nhau một miếng mồi ngon là hắn nhưng lại không thể ăn thịt được hắn, mà ba viên đan dược Mộ Thanh Khê cho hắn uống trước đó có tác dụng thôi thúc tính khí của lũ yêu thú này. Mùi hương toát ra từ cơ thể hắn dẫn dụ đến không biết bao nhiêu là yêu thú, từ cấp thấp đến cao, vừa nhìn thấy hắn liền dùng vô số cách thức mà giày vò đến mức không nhìn ra hình dạng. Mà Tô Thủy Nguyệt lúc này cũng vô lực kháng cự, cơ thể hắn qua một lần sẩy thai vẫn còn xuất huyết không ngừng, dưới sự giúp sức của hệ thống mới tránh khỏi không bị băng huyết. Nhưng mà hệ thống lại không thể giúp hắn ngăn lại những hành động mang tính tình dục này được, hắn chỉ có thể tiếp nhận.



Bầu trời lúc nào cũng thật trong, một màu xanh mát ngay trên tầm mắt Tô Thủy Nguyệt lại không làm cho hắn thấy thoải mái, thân thể hư nhược này của hắn cũng đã đi đến cực hạn. Chỉ sợ chưa đến ba mươi ngày hắn cũng đã bị thao chết rồi. Tại sao phải là hắn chứ, tại sao lại lựa chọn hắn để xuyên qua, tại sao ai ai cũng muốn thao hắn, tại sao hắn có nhiều người yêu thích nhưng lại ngu ngốc đến vậy? Tô Thủy Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, hắn muốn buông xuôi. Cái thế giới kỳ lạ này, hắn cũng không muốn tiếp tục đi nữa. Cho đến khi xung quanh đã không còn nghe được tiếng gì nữa, hắn lại thêm một lần nữa thức dậy.

Xung quanh không còn là rừng trúc bạt ngàn lúc trước nữa mà đã thay thế bằng một gian nhà nhỏ, bài trí đơn giản không có gì đặc biệt. Tô Thủy Nguyệt động đậy tay gắng sức ngồi dậy, thân thể đã được tẩy rửa qua, còn được mặc một bộ y phục sạch sẽ. Hắn đang muốn bước xuống giường thì cửa phòng đã mở ra, là một thiếu niên tóc trắng, mày trắng, mi trắng, y phục trắng trên tay bê một khay thức ăn đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau