Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!

Chương 91: Ch.92: Bị bắt về Cửu Dương phái.

Trước Sau
Nhóm người Bách Phệ Thôn lại tiếp tục trên đường trở về gặp qua vô số tu sĩ Cửu Dương phái không ngừng làm loạn. Mộ Thanh Khê này đúng thật là không xem ai ra gì, được nước làm tới. Nhưng mà thực lực của y quá mạnh lại còn thu thập vô số tu sĩ của các môn phái khác quy hàng về dưới trướng cho nên đã mạnh lại càng như hổ mọc thêm cánh. Cho dù các môn phái khác có nhìn chướng mắt cũng không dám manh động vì lo sợ một kết cục không khác gì Âu Dương gia trang.



\- Là Tô Thủy Nguyệt, bắt hắn về cho chưởng môn. Thuần âm chi thể của hắn giúp ích rất nhiều trong việc chữa thương.



Tô Thủy Nguyệt giật mình quay đầu lại thì trước mắt đã xuất hiện trên dưới mười người, đều là tu sĩ cảnh giới cao, Bách Phệ Thôn và Âu Dương Quế Chi chật vật đối phó cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh cùng năm tên, Tuyết Sư một mình đối phó ba tên. Tuyết Như Lan thì không có kỹ năng công kích chỉ có thể hỗ trợ ba người bọn họ, mà Tô Thủy Nguyệt thì lại không giúp ích được gì, hắn lúc này có thể thuấn di chạy đi nhưng lại không thể bỏ bốn người bọn họ ở lại.



Tô Thủy Nguyệt được bảo hộ ở giữa không một kẻ hở, hắn thật sự rất muốn nói bọn họ mau mau chạy đi nhưng chỉ cần mở miệng ra thì cát bụi lại bay đầy miệng. Long tranh hổ đấu làm cho một vùng trời dấy lên cát bụi mịt mù, cây cối cũng bị đánh ngã. Chỉ là sức lực của bọn người Tô Thủy Nguyệt quá mỏng chưa đến một canh giờ đã gần như hết sức lực mà đám người Cửu Dương phái lại còn triệu tập thêm người.



\- A.. Hự.!



Âu Dương Quế Chi bị đánh bay đầu tiên, y phục màu trắng từ lúc nào đã ướt đẫm máu đỏ, Bách Phệ Thôn còn đang chất vật chống đỡ thì lỗ hổng của Âu Dương Quế Chi đã làm cho đám tu sĩ Cửu Dương phái bắt được cơ hội, nhanh như chớp bắt lấy Tô Thủy Nguyệt.



\- Thủy Nguyệt!



Bách Phệ Thôn lao lên đoạt lại liền bị bốn tên tu sĩ chưởng khí bay ngược trở lại, Tuyết Sư đang ở thế thượng phong bị phân tâm liền bị đánh trọng thương.



\- Đừng đánh nữa, đừng đánh họ nữa! Ta sẽ đi theo các ngươi.



Tô Thủy Nguyệt đưa ra điều kiện giống như van xin.





\- Tốt!



Tên tu sĩ đang bắt giữ Tô Thủy Nguyệt chỉ nói một câu rồi phất tay ngự kiếm rời đi, đám người còn lại cũng từ từ bay theo. Tô Thủy Nguyệt nhìn xuống là ánh mắt bất lực của Bách Phệ Thôn nhìn hắn, y có lẽ nghĩ chính mình quá vô dụng hết lần này đến lần khác nhìn người đang ở trong tay mình bị bắt đi lại không thể làm gì được, hai tay đấm xuống đất đến tứa máu.



Tô Thủy Nguyệt bị tên tu sĩ kia đưa về Cửu Dương phái, đi đến hang động mà hắn lần đầu tiên gặp Mộ Thanh Khê.



\- Tham kiến chưởng môn, ta trên đường vây quét các gia tộc khác đã bắt được Tô Thủy Nguyệt, xin người định đoạt.



Bên trong động không một tiếng động, Tô Thủy Nguyệt còn nghĩ là Mộ Thanh Khê đã rời đi rồi thì cửa động đột ngột mở ra, tu sĩ phía sau không chút lưu tình mà chưởng hắn vào trong làm cho ngã lăn xuống đất. Lúc ngước mặt lên nhìn liền thấy Mộ Thanh Khê đang ngồi đả tọa, y không mở mắt ra nhìn hắn, nhưng chắc chắn là biết hắn đang ở ngay trước mặt. Người này so với lần đầu tiên gặp không có khác đi, vẫn là bộ dạng khô khốc cao lãnh đó, chỉ là tính tình đã không còn như xưa, y lúc này quá độc ác.



\- Mộ Thanh Khê, ngươi tại sao phải làm những việc như vậy?



Mộ Thanh Khê mở mắt nhìn hắn, đuôi mắt dài hẹp phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của dạ minh châu. Y nheo mắt một cái rồi mới mở miệng nói, âm thanh khàn đục biểu hiện rõ của một người đang bị thương.



\- Lại đây.



\- Ngươi muốn làm gì?



\- Chữa thương. Cho dù ngươi đã mất hết tu vi nhưng ta vẫn cảm nhận được xung quanh ngươi luôn có chân khí không ngừng lay chuyển. Ngươi, tu luyện loại ma pháp gì?





Tô Thủy Nguyệt không biết nói gì, chẳng lẽ lại nói cho y biết là hắn tu luyện Cúc Hoa bí tịch, mỗi lần tu luyện đều cần người thao? Chỉ là vừa nhắc đến Cúc Hoa bí tịch thì hệ thống liền xuất hiện.



"Hệ thống giao nhiệm vụ: Câu dẫn Mộ Thanh Khê.



Thưởng đặc biệt: tăng ba cấp.



Không phạt bởi vì chắc chắn sẽ thành công."



......Lại còn chắc chắn sẽ thành công, hệ thống này là đang đùa hắn đúng không?



\- Lại đây.



Tô Thủy Nguyệt ngồi dậy, cũng không có ý định đi lại chỗ Mộ Thanh Khê, nếu đã không phạt hắn hà tất phải ép buộc chính mình.



\- Ta không muốn cùng ngươi làm loại chuyện đó!



Mộ Thanh Khê dừng lại chốc lát, y không nói gì làm cho Tô Thủy Nguyệt có cảm giác lạnh sống lưng, hắn lại không dám nhìn, nếu hắn nhìn chỉ sợ là bị giết chết. Chết thì không đáng sợ, chỉ sợ chết đi rồi không biết Mộ Thanh Khê sẽ làm gì với thi thể của hắn mà thôi.



\- Tô Thủy Nguyệt ngươi phải nhớ cho kỹ, nam nhân của ngươi, từng người một ta đều có thể dễ dàng giết chết. Bọn chúng sống được hay không là tùy thuộc vào ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau