Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 32: Nạn Đói 5

Trước Sau
Edit: Guiga

-

Tiểu Hà có vẻ bối rối trước câu hỏi của Hứa Thuật, một lúc lâu sau mới mờ mịt nói: "Em đi vệ sinh, hai người đi tìm em à?"

Hứa Thuật quay qua nhìn Quý Xuyên rồi cười nói: "À không, bọn anh chỉ đúng lúc muốn đi, lại không thấy em, hơi lo nên mới hỏi.

Nó cười rồi nói một cách ngọt ngào: "Cảm ơn hai anh, hai người thật tốt, đối với em còn tốt hơn cha em!"

"Không cần phải cảm ơn đâu" Hứa Thuật nghiêng người tránh đường, "em đi ngủ trước đi, hai anh đi vệ sinh một lát."

Hai người ra khỏi cửa, đi về phía nhà vệ sinh, sau khi đi một khoảng đủ xa, Hứa Thuật nói nhỏ: "Anh tin lời nói nói không?"

Quý Xuyên chậm rãi phun ra hai chữ: "Nói dối."

"Rõ ràng, nó chính là điểm đột phá của trò chơi lần này." Hứa Thuật nhỏ giọng: "Trước mặt nó tôi không dám hỏi —— anh làm thế nào gặp nó?"

Quý Xuyên nói: "Ở bờ sông, lúc tôi đi ngang qua gặp nó đang ăn, nhóc cầu xin tôi dẫn nó theo."

Hứa Thuật hỏi: "Anh còn nhớ lúc nó ăn thứ đó... Dáng vẻ thế nào không? Ăn bao nhiêu, còn lại bao nhiêu?"

Quý Xuyên liếc cậu một cái, nói: "Đã gặm thịt hết phân nửa bàn chân."

"Đó chính là điểm kỳ lạ." Hứa Thuật nhìn về phía phòng của Trương Mậu và Dương Nhuế, "Đồ trong tay nó đã ăn một nửa, cho nên phải ở đó một lúc lâu rồi mới đúng. Nhưng Trương Mậu là người đến đây còn sớm gơn anh, nhưng từ thái độ của hắn, xem ra trước đó chưa từng gặp nó."

Coi như không tính điều này, thì Tiểu Hà cũng rất kỳ lạ.

Nó nói sợ những người khác sẽ ăn nó, vậy tại sao lại chủ động xin Quý Xuyên dẫn nó đi cùng?

Nếu là những người khác thì không sao, có thể là vì nó thấy dáng vẻ những người chơi rất bình thường, không giống đã chịu đói, vì vậy nó xin họ dẫn mình theo.

Nhưng người nó xin lại là Quý Xuyên. Tuy rằng anh rất đẹp, nhưng toàn thân đều toát ra vẻ: "Tránh xa bố mày ra", bình thường có đứa trẻ nào dám đi tới nói chuyện với anh?

Cho nên ngay từ đầu, dáng vẻ của Tiểu Hà đã đầy vẻ kỳ quái.

Sở dĩ hành động nó giả dáng vẻ đáng thương đi theo các người chơi, rất có thể bởi vì nó được hệ thống tạo ra để tạo một con đường sống cho những người chơi.

Không phải ai cũng có thể ăn thịt người chết.

Cho dù bọn họ thật sự phải ăn thịt người uống nước bẩn để sống, đợi đến kết thúc trò chơi sau khi rời khỏi đây, chỉ sợ đã trở thành người điên.

Trò chơi này rất khắc nghiệt, nhưng cũng không phải không cho người chơi một đường sống.

Bây giờ Hứa Thuật đã có thể xác định, việc của bọn họ cần làm bây giờ, chính là tìm manh mối từ chỗ Tiểu Hà.

Cậu suy nghĩ một lúc, nói: "Ngày mai chúng ta qua nhà Tiểu Hà tìm kiếm cẩn thận lại đi?"

Quý Xuyên gật gù, quay về.

Lúc hai bọn họ trở về, Tiểu Hà đã ngủ thiếp đi, chí ít nhìn bề ngoài là như vậy.

Hứa Thuật đi đến giường do dự một lúc, cuối cùng vẫn nằm xuống.

Cũng may Quý Xuyên cũng ngủ rất nhanh, sau nửa đêm không có chuyện gì xảy ra nữa.

Ngày hôm sau, Hứa Thuật do đói bụng mà dậy.

Miệng đắng lưỡi khô, môi cũng khô luôn, còn cái bụng thì không ngừng kêu bãi công.

Hết cách cậu chỉ có thể đi vào trong bếp tìm cái bát, múc một bát nước ngày hôm qua cùng Viên Quảng lấy.

Nửa thùng nước sau một đêm đã trong veo, tất cả bùn đất đều lắng xuống đáy.

Tuy rằng mùi vị vẫn còn khó chịu, nhưng vẫn có thể uống được.

Cậu mang về cho Tiểu Hà nửa bát nước, lúc nó đang cắm cúi uống nước, cậu nói: "Tiểu Hà, hôm nay bọn anh đi ra ngoài tìm xem ở gần đây có gì ăn không, em đừng đi theo, ở đây khóa cửa kỹ chờ bọn anh về."



Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Tiểu Hà hầu như bị bát nước che khuất, đợi bé uống xong thả bát xuống, Hứa Thuật mới thấy vẻ mặt đáng thương của nó.

Nó ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt vừa đáng thương vừa không tin được, một hồi lâu mới nói: "Anh Hứa, anh không cần Tiểu Hà nữa sao? Có phải anh muốn gạt em ở đây, rồi lén rời đi phải không?"

Hứa Thuật hơi ngạc nhiên, không biết vì sao nó nghĩ như vậy.

Cậu nhận cái bát từ tay nhóc, cười nói: "Đương nhiên không phải, bọn anh muốn đi tìm thức ăn. Em yên tâm ở đây, anh cam đoan với em, mặc kệ có tìm được thức ăn hay không, bọn anh nhất định sẽ trở về. Nhưng em cũng phải hứa, không tùy tiện chạy ra ngoài, làm bé ngoan ở một chỗ chờ bọn anh về, được không?"

"Thật chứ?" Trông Tiểu Hà có chút không tin, nó suy nghĩ một lúc rồi vươn ngón tay nói: "Vậy chúng ta nghéo tay, anh không được lừa em đó nha."

Hứa Thuật nói thầm trong lòng, lừa dối nhau để làm gì, bản thân còn sợ con nhóc này lén bỏ chạy cũng nên.

Nói chuyện với Tiểu Hà xong xuôi, Hứa Thuật đi tìm Quý Xuyên, vừa nãy anh cũng đi vào bếp uống nước.

Nhưng vừa mới đi tới sân, cửa phòng bên trái vang lên một tiếng rầm, bị người bên trong vội vã mở ra.

Hứa Thuật theo tiếng vang nhìn vào, chỉ thấy Dương Nhuế đứng ở lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó hỏi cậu: "Có nhìn thấy Trương Mậu không?"

Cậu sửng sốt: "Không có."

"Tối hôm qua đã nói rõ ràng ngày hôm nay cùng nhau đi tìm manh mối, lẽ nào anh ta một mình đi tìm trước rồi?"

Dương Nhuế nhíu mày, suy nghĩ một lúc, mở miệng gọi to tên Trương Mậu.

Nếu như người còn đang ở trong phòng này, dù ở đâu cũng sẽ nghe thấy.

Nhưng người được gọi không trả lời, ngược lại Viên Quảng và Vu Diêu ở phòng bên cạnh được gọi ra.

Họ dậy muộn, lúc đi ra vẫn còn đang chỉnh lại quần áo.

Quý Xuyên cũng từ trong bếp đi ra, hướng ánh mắt về Hứa Thuật dò hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Hứa Thuật lắc đầu nói nhỏ: "Đi thôi."

Quý Xuyên cùng cậu đi ra khỏi cổng, đi thẳng đến nhà Tiểu Hà.

Rốt cuộc là Trương Mậu đói đến không chịu được nên phải một mình đi tìm đồ ăn.

Hay là —— đã chết.

Mặc kệ hắn sống hay chết, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm manh mối để qua cửa.

Hai người dọc đường đi đều không nói chuyện, bằng tốc độ nhanh nhất đã tới nhà Tiểu Hà.

Nhà nó nằm trong hẻm giữa thị trấn, không có hàng quán cạnh đường lộ, là một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một chuồng lợn và một khoảng sân nhỏ.

Trong sân trồng một cây hoa quế, trồng rau, trong góc sân còn có một chuồng gà.

Nếu như ở thời hòa bình, nơi này chính là một nơi lý tưởng cho một cuộc sống giản dị, đơn thuần.

Nhưng bây giờ, cửa lớn bị hỏng, chuồng gà cũng ngã, chuồng heo trống không, đất trồng rau chỉ còn một ít cỏ dại.

Bước vào cổng, đi qua sân là nhà chính, hai bên trái phải là hai phòng ngủ.

Nhà chính trang trí đơn giản, chỉ có một cái bàn và một ít đồ linh tinh.

Phòng ngủ bên trái có lẽ là của người lớn, bên trong có một cái giường lớn, một bàn trang điểm với cái gương đồng nhỏ.

Hứa Thuật tìm một hồi, tìm thấy bên trong ngăn kéo có một hủ son nước và một ít đồ trang sức đơn giản làm bằng đồng.

Ở trong tủ có vài bộ quần áo xếp chồng lên nhau, có nam có nữ, trong đó hầu hết quần áo của nữ đều có màu sắc tươi sáng.

Có lẽ cuộc sống trước đây của người nhà này không tệ, nếu không bà chủ sẽ không có tâm trạng quan tâm đến quần áo của chính mình.

"Tượng Quan Âm?"

Bỗng nhiên giọng nói của Quý Xuyên từ phía sau truyền đến.



Hứa Thuật khép tủ quay đầu lại, nhìn thấy anh ta đang đứng cạnh tủ bên trong phòng.

Tủ gỗ bị anh mở ra, để lộ bên trong đặt một pho tượng Quan Âm.

Đó là một pho tượng Quan Âm làm từ gốm sứ, nhưng tay Quan Âm cầm không phải là ngọc tịnh bình mà ôm một bé trai mặc yếm đỏ.

"Quan Âm Tống Tử." Hứa Thuật bất đắc dĩ nói: "Cha mẹ Tiểu Hà trọng nam khinh nữ, tối qua nó đã nhắc đến."

Có lẽ vì cầu con trai, mà mời một vị Quan Âm Tống Tử về thờ phụng.

Sau khi sinh con trai, pho tượng Quan Âm này cũng không thể vứt đi, cho nên vẫn phải đặt trong nhà.

Có điều... Người ở trấn này có thái độ trọng nam khinh nữ vô cùng rõ ràng.

Ngày hôm qua bọn họ đi xem qua từng nhà, có ít nhất năm sáu nhà tìm được tượng Quan Âm Tống Tử.

Có thể chỉ vì đa số người thời xưa đều muốn có con trai, nhưng bọn họ cũng phải để tâm đến chuyện này, lẽ nào đây là một manh mối?

Hai người xem xét kỹ căn phòng này một lần nữa, không tìm thấy gì khác, đi qua căn phòng còn lại.

Như lời Tiểu Hà, căn phòng này vốn là phòng ngủ của em trai nó. sau này em trai chết rồi nó mới đến ở.

Nhưng khi Hứa Thuật mở cái tủ bên trong căn phòng này.... Không nhìn thấy dù chỉ một bộ quần áo của bé gái.

Nói chính xác là hoàn toàn không tìm thấy quần áo trẻ nhỏ dù nam hay nữ.

Ở đây chỉ có một tấm chăn bông được gấp lại, vài bộ quần áo ấm, đồ rất lớn, rõ ràng là quần áo người lớn.

Tiểu Hà nói em trai nó mắc bệnh qua đời, người dân trong trấn cho là ôn dịch, cho nên cha mẹ nhóc đã đốt hết đồ của em trai.

Điều này có thể hiểu, nhưng đồ của nó đâu?

Mặc dù cha mẹ của nó trọng nam khinh nữ, nhưng của phải có một bộ đồ để thay khi tắm rửa chứ?

Nhưng ở đây, hoàn toàn không giống với một căn phòng của bé gái.

Hứa Thuật suy nghĩ một lúc, sau đó đi ra chuồng lợn.

Trong chuồng lợn không được sạch sẽ, chỉ mỗi việc đã lâu không sử dụng, nhưng trên đất vẫn còn phân lợn khô.

Nếu như trước đây nuôi lợn, cha mẹ Tiểu Hà sẽ cho nó ngủ cùng với lợn hay sao.

Sẽ không để ý chê người nhóc bị dính phân heo à?

Nhìn phòng ốc ở đây đều được dọn dẹp sạch sẽ, bà chủ nhà cũng thích chưng diện, không có khả năng sẽ để con gái mình cả người dính phải phân heo chứ?"

Vì vậy.... Tiểu Hà đang nói dối.

Hứa Thuật suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn về nhà chính, nói: "Tôi cảm thấy đây có thể không phải nhà Tiểu Hà, nó đang gạt chúng ta."

Trong tay Quý Xuyên cầm một quyển sách bìa màu lam, vứt về phía cậu.

Hứa Thuật giơ tay nhận lấy, nhìn thấy hai chữ gia phả viết trên bìa sách.

Cậu trực tiếp lật đến trang cuối cùng có chữ viết, lập tức sững sờ.

Ông chủ nhà này tên Lý Đại Trụ, cưới người vợ tên Dương Tiểu Thúy.

Mà ở chỗ con nối dõi chỉ có một dòng chữ "Con trai lớn tên Lý Trường Sinh", mặt sau có viết ngày sinh tháng đẻ.

Không có con gái lớn, thậm chí ngoại trừ Lý Trường Sinh cũng không còn đứa con nào khác.

Tiểu Hà thật sự đang nói dối.

-

Ban nãy mình nhầm tay xóa chương 30:(((( chương này coi như đền bù nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau