Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 10: A
Sau khi nhìn thấy cách bài trí và đồ đạc phía trước, mọi người đều đã phần nào mường tượng được sự sang trọng của nhà họ Lục, nhưng khi cánh cửa vườn sau được đẩy ra, tất cả mọi người lại một lần nữa kinh ngạc trước cảnh tượng nơi đây.
Điều đầu tiên đập vào mắt mọi người là hai hàng cây cảnh quý hiếm, có vài người làm vườn đang chăm sóc những cây cỏ này, có khán giả tinh ý am hiểu đã lập tức nhận ra, trong số những cây cảnh ở vườn trước, không ít loại hoa có giá trị lên tới cả triệu tệ.
Vườn sau rộng hơn phía trước rất nhiều, ngoài một khu vườn thì bên phải còn có một hồ nước rộng hàng trăm mét vuông, đúng vào tháng sáu, hoa sen màu hồng trên mặt hồ nở rộ, ngay cả qua màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Xa xa là một khu rừng.
Màn khoe khoang tài sản một cách vô hình này lại một lần nữa khiến cư dân mạng phải mở rộng tầm mắt.
Sau khi đã được mở mang tầm mắt, cư dân mạng bắt đầu phấn khích.
Họ muốn xem màn lật mặt của Diệp Vân Linh, sống trong căn nhà tốt nhất nhưng lại có cuộc sống khổ sở nhất.
Cứ nghĩ chắc chắn sẽ sớm được nhìn thấy một Diệp Vân Linh với vẻ mặt tiều tụy, một ngôi sao lộng lẫy trước ống kính nhưng lại là người phải nghe lời gia đình chồng trong mọi việc, sống không có chút tôn nghiêm nào.
Ống kính lia qua, cuối cùng cũng thấy được nhân vật chính của buổi ghi hình ngày hôm nay.
Thế nhưng, Diệp Vân Linh mà bọn họ tưởng tượng đang sống những ngày tháng khổ sở lại đang... tập Thái Cực Quyền dưới gốc một cây long não trăm năm tuổi.
Cảnh tượng này không chỉ khiến đoàn làm phim mà cả những người đang xem trực tiếp cũng phải kinh ngạc.
Mấy ngày nay không có lịch trình gì, Vân Linh tranh thủ thời gian làm quen với toàn bộ nhà họ Lục, lại không hề xảy ra chuyện gia nô bắt nạt chủ như cô tưởng tượng.
Ba ngày nay, ngày nào cô cũng tập thể dục ngoài sân, ban ngày thì vừa ăn ngon vừa xem phim, tối đến lại chạy bộ hai vòng quanh khu nhà rồi đến rạp chiếu phim đầy sao dưới tầng hầm xem phim, quả thực không còn gì thoải mái hơn.
Quan trọng nhất là, không khí ở đây thật sự rất trong lành.
Ở mạt thế, không khí bị ô nhiễm bởi đủ thứ, rất khó để hít thở được bầu không khí trong lành như vậy.
Lúc đoàn chương trình đến, cô vừa mới tập xong một bài Thái Cực Quyền, nghe tiếng chú Đức từ phía sau, cô mới biết là mọi người đã tới.
Nhìn năm người phía sau, gồm cả chú Đức, Diệp Vân Linh thầm nghĩ mấy ngày nay mình quá lơ là, có mấy người đến gần mà cũng không hề hay biết.
Diệp Vân Linh lấy khăn mặt trên giá lau mồ hôi, nói: “Mọi người đến sớm thế, chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ? Vậy chúng ta cùng đi ăn sáng nhé.”
Ban đầu Diệp Vân Linh chỉ hỏi xã giao thôi, suy cho cùng sau này còn phải quay phim làm việc chung với những nhân viên công tác này, mọi người hòa nhã với nhau một chút cũng tốt.
Kết quả sau khi cô hỏi xong, các nhân viên công tác đều lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chúng tôi đều ăn rồi.”
Anh ta vừa dứt lời, lúc này có người chạy vào, tay xách hai túi nilon lớn, nói với VJ Trần: “Anh Trần, em mang bữa sáng đến rồi, bánh mì kẹp với bánh bao, thêm cả củ cải muối, đảm bảo no lâu.”
VJ Trần chỉ cảm thấy mặt mình tối sầm lại, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.
Diệp Vân Linh cũng không nói gì, thấy họ không muốn, cô cũng không miễn cưỡng nữa mà trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Mọi người trong đoàn chương trình khiêng máy quay đi theo Diệp Vân Linh đến phòng ăn, lúc trước từ chối cũng không cảm thấy có gì, chỉ là bữa sáng thôi mà, đồ Diệp Vân Linh đưa, họ nào dám ăn bừa.
Điều đầu tiên đập vào mắt mọi người là hai hàng cây cảnh quý hiếm, có vài người làm vườn đang chăm sóc những cây cỏ này, có khán giả tinh ý am hiểu đã lập tức nhận ra, trong số những cây cảnh ở vườn trước, không ít loại hoa có giá trị lên tới cả triệu tệ.
Vườn sau rộng hơn phía trước rất nhiều, ngoài một khu vườn thì bên phải còn có một hồ nước rộng hàng trăm mét vuông, đúng vào tháng sáu, hoa sen màu hồng trên mặt hồ nở rộ, ngay cả qua màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Xa xa là một khu rừng.
Màn khoe khoang tài sản một cách vô hình này lại một lần nữa khiến cư dân mạng phải mở rộng tầm mắt.
Sau khi đã được mở mang tầm mắt, cư dân mạng bắt đầu phấn khích.
Họ muốn xem màn lật mặt của Diệp Vân Linh, sống trong căn nhà tốt nhất nhưng lại có cuộc sống khổ sở nhất.
Cứ nghĩ chắc chắn sẽ sớm được nhìn thấy một Diệp Vân Linh với vẻ mặt tiều tụy, một ngôi sao lộng lẫy trước ống kính nhưng lại là người phải nghe lời gia đình chồng trong mọi việc, sống không có chút tôn nghiêm nào.
Ống kính lia qua, cuối cùng cũng thấy được nhân vật chính của buổi ghi hình ngày hôm nay.
Thế nhưng, Diệp Vân Linh mà bọn họ tưởng tượng đang sống những ngày tháng khổ sở lại đang... tập Thái Cực Quyền dưới gốc một cây long não trăm năm tuổi.
Cảnh tượng này không chỉ khiến đoàn làm phim mà cả những người đang xem trực tiếp cũng phải kinh ngạc.
Mấy ngày nay không có lịch trình gì, Vân Linh tranh thủ thời gian làm quen với toàn bộ nhà họ Lục, lại không hề xảy ra chuyện gia nô bắt nạt chủ như cô tưởng tượng.
Ba ngày nay, ngày nào cô cũng tập thể dục ngoài sân, ban ngày thì vừa ăn ngon vừa xem phim, tối đến lại chạy bộ hai vòng quanh khu nhà rồi đến rạp chiếu phim đầy sao dưới tầng hầm xem phim, quả thực không còn gì thoải mái hơn.
Quan trọng nhất là, không khí ở đây thật sự rất trong lành.
Ở mạt thế, không khí bị ô nhiễm bởi đủ thứ, rất khó để hít thở được bầu không khí trong lành như vậy.
Lúc đoàn chương trình đến, cô vừa mới tập xong một bài Thái Cực Quyền, nghe tiếng chú Đức từ phía sau, cô mới biết là mọi người đã tới.
Nhìn năm người phía sau, gồm cả chú Đức, Diệp Vân Linh thầm nghĩ mấy ngày nay mình quá lơ là, có mấy người đến gần mà cũng không hề hay biết.
Diệp Vân Linh lấy khăn mặt trên giá lau mồ hôi, nói: “Mọi người đến sớm thế, chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ? Vậy chúng ta cùng đi ăn sáng nhé.”
Ban đầu Diệp Vân Linh chỉ hỏi xã giao thôi, suy cho cùng sau này còn phải quay phim làm việc chung với những nhân viên công tác này, mọi người hòa nhã với nhau một chút cũng tốt.
Kết quả sau khi cô hỏi xong, các nhân viên công tác đều lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chúng tôi đều ăn rồi.”
Anh ta vừa dứt lời, lúc này có người chạy vào, tay xách hai túi nilon lớn, nói với VJ Trần: “Anh Trần, em mang bữa sáng đến rồi, bánh mì kẹp với bánh bao, thêm cả củ cải muối, đảm bảo no lâu.”
VJ Trần chỉ cảm thấy mặt mình tối sầm lại, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.
Diệp Vân Linh cũng không nói gì, thấy họ không muốn, cô cũng không miễn cưỡng nữa mà trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Mọi người trong đoàn chương trình khiêng máy quay đi theo Diệp Vân Linh đến phòng ăn, lúc trước từ chối cũng không cảm thấy có gì, chỉ là bữa sáng thôi mà, đồ Diệp Vân Linh đưa, họ nào dám ăn bừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất