Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng

Chương 15: A

Trước Sau
Dưới sự hỗ trợ tài chính, từ khóa nhanh chóng leo lên top 10, và lượng người xem phòng live của Diệp Vân Linh cũng tăng đáng kể.

*

Sau cuộc phỏng vấn của Diệp Vân Linh kết thúc, đúng lúc hai anh em cũng ăn xong bữa sáng, ống kính liền chuyển sang họ.

Lục Tử Hạo mặc bộ vest nhỏ màu xanh caro, dù nhỏ tuổi nhưng trông đã toát lên khí chất của một tổng tài bá đạo, sự bầu bĩnh của khuôn mặt cũng làm giảm tính công kích. Sự lạnh lùng và dễ thương của cậu hòa quyện một cách hoàn hảo.

Lục Ngữ Nịnh mặc chiếc váy công chúa màu trắng hoa văn nhỏ, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp kết hợp với đôi mắt đen lấp lánh như chùm nho, khi cười, đôi mắt như chứa đầy ánh sao, như một thiên thần nhỏ rơi xuống trần gian.

[A a a a a a a a a a đáng yêu quá, đáng yêu quá.]

[Bé yêu mau lại đây, dì hôn một cái, lại một ngày nữa bị chảy tim rồi.]

[Lại định lừa tôi sinh con rồi, mà nếu sinh ra được thế này thì cũng được đấy chứ.]

[@Thời Gian Không Quay Lại, hay là mình đẻ một đứa đi, đẻ đứa giống vậy nè.]

Chỉ một thoáng gặp mặt, hai anh em còn chưa kịp lên tiếng đã thu hút một lượng lớn fan mẹ và fan chị gái.

Từng cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ đáng yêu, khiến đám fan mẹ trước màn hình kêu gào không ngớt.



Chưa kể đến tổ đạo diễn đang ghi hình trực tiếp, ngay cả khi phỏng vấn cũng bất giác dịu dàng giọng nói.

Để hai anh em tự giới thiệu xong, tổ đạo diễn liền bắt đầu đặt câu hỏi.

Đạo diễn: “Lần đầu tham gia chương trình, các con có thấy hồi hộp hay sợ hãi không?”

Lục Tử Hạo: “Dạ không ạ.”

Lục Ngữ Nịnh cong mắt cười: “Có anh hai đây rồi, không sợ ạ.” Ánh mắt ấy tràn đầy sự tin tưởng dành cho anh trai.

Đạo diễn: “Vậy bình thường ai là người hay ở bên cạnh các con nhất?”

Lục Tử Hạo đáp: “Chú Đức ạ.”

Lục Ngữ Nịnh bẻ ngón tay ra đếm cẩn thận: “Chú Đức, mẹ Vương, chị Tiểu Thúy với cả anh hai nữa ạ.”

[Diệp Vân Linh đâu? Không thèm chơi với tụi nhỏ luôn à? Hai đứa nhỏ suýt nữa đếm hết cả bàn tay rồi mà vẫn chưa thấy nhắc đến.]

[Người ta đã nói là không ở chung nhiều rồi đấy thôi. Chắc chắn là cô ta đang ngược đãi hai đứa nhỏ sau lưng cho xem.]

[Hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, không biết Diệp Vân Linh, người phụ nữ độc ác kia làm sao có thể nhẫn tâm ra tay được nhỉ.]



[Này, người ta có nói là Diệp Vân Linh đánh tụi nhỏ đâu? Hay là tôi bỏ lỡ đoạn nào rồi?]

[Cái này mà còn phải nói à? Rõ ràng rành rành ra đấy còn gì.]

Đạo diễn: “Thế còn ba thì sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tử Hạo hiện lên vẻ khó xử: “Ba bận đi làm suốt ạ.”

Lục Ngữ Nịnh bĩu môi, uỷ khuất nói: “Con lâu lắm lắm lắm rồi không được gặp ba.”

Tổ đạo diễn cũng có chút xót xa, thông thường con cái nhà giàu có, tuổi thơ ít nhiều gì cũng thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, bởi lẽ sức người có hạn, không thể nào vừa lo cho sự nghiệp vừa chăm sóc gia đình chu toàn được.

Câu hỏi tiếp theo có phần phũ phàng với những đứa trẻ, đạo diễn Trần tiếp tục hỏi: “Vậy các con có nhớ ba không?”

Vốn dĩ vẫn luôn trả lời dứt khoát, Lục Tử Hạo bỗng im lặng một lúc lâu mới đáp: “Dạ không nhớ ạ, con quen rồi.”

Chỉ một câu nói quen rồi đơn giản, nhưng lại khiến rất nhiều người xem trực tiếp không kìm được nước mắt, còn Lục Ngữ Nịnh thì nghẹn ngào: “Có ạ, con nhớ ba…”

Vừa nói xong, nước mắt bé liền rơi xuống, dáng vẻ muốn nín khóc nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi khiến người xem trực tiếp vô cùng đau lòng.

Không nằm ngoài dự đoán, cuộc phỏng vấn đầy nước mắt của hai đứa nhỏ khiến chút thiện cảm vừa le lói trong lòng một bộ phận cư dân mạng dành cho Diệp Vân Linh hoàn toàn tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau