Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 19: A
Cư dân mạng: … Chương trình thật biết cách tạo tình huống, đây chính là nhiệm vụ bất khả thi trong truyền thuyết.
Diệp Vân Linh tinh ý phát hiện Lục Tử Hạo liếc nhìn mình một cái, khi ngẩng đầu lên thì vừa lúc chạm mắt với đối phương, sự rối rắm thoáng qua trong đáy mắt Lục Tử Hạo bị Diệp Vân Linh thu vào tầm mắt.
Thấy cậu bé đáng thương như vậy, Diệp Vân Linh hơi ngồi thẳng người dậy, một tay chống lên ghế sofa hỏi: "Cần dì giúp không?"
Lục Tử Hạo từ chối: "Không cần."
Diệp Vân Linh lập tức nằm vật trở lại ghế sofa, nói: "Thôi bỏ đi, lát nữa đừng có mà cầu xin dì."
Lục Tử Hạo bướng bỉnh nói: "Con mới không cầu xin dì đâu." Càng không thể nào hôn dì.
Diệp Vân Linh cũng chẳng quan tâm, dù sao người sốt ruột cũng không phải cô.
Kết quả ý nghĩ của cô vừa dứt, hệ thống đã hiện lên: [Chủ nhân, nhiệm vụ tới rồi.]
Nói xong, đoạn cốt truyện này liền hiện ra.
[Diệp Vân Linh sốt ruột muốn rời đi, nhưng Lục Tử Hạo lại không muốn phối hợp, hai người cứ thế giằng co. Bầu không khí căng thẳng khiến Lục Ngữ Nịnh dù còn nhỏ tuổi cũng cảm nhận được sự bất an, cuối cùng Diệp Vân Linh uy hiếp tiến lên ôm lấy Lục Tử Hạo, ghé sát tai cậu bé nói nhỏ: "Nếu con không phối hợp, thì đừng trách dì sau này sẽ làm gì em gái con." … Mặc dù Lục Tử Hạo rất không muốn, nhưng vẫn phải làm theo yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ, cùng Diệp Vân Linh hợp lực mở khóa phòng.]
Diệp Vân Linh xem xong đoạn cốt truyện này, lại nhìn sang nhiệm vụ của hệ thống đang hiện lên bên cạnh: [Yêu cầu trong vòng 3 phút, cùng Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Nịnh mở khóa rời khỏi phòng.]
Diệp Vân Linh nhìn Lục Tử Hạo, nhớ lại câu nói của mình một phút trước, đưa tay lên xoa trán.
Lục Tử Hạo đi tới cạnh cửa, quay đầu lại thì thấy Diệp Vân Linh cũng đi theo, đôi lông mày trên gương mặt xinh đẹp ấy khẽ cau lại: "dÌ đi theo làm gì?"
Diệp Vân Linh đáp: "Xem con có cần giúp gì không, ai bảo bây giờ chúng ta là người một nhà chứ?"
Lục Tử Hạo cãi lại: "Ai là người một nhà với dì . Con tự mình mở được cái khóa này."
Nói rồi đưa tay kéo ổ khóa mật mã tới, Lục Ngữ Nịnh ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh biết mật mã rồi sao?"
Lục Tử Hạo đáp: “Anh không biết, nhưng mà hai số đầu đã biết rồi, số cuối cùng cứ thử lần lượt là được.”
Diệp Vân Linh đứng bên cạnh, thầm hỏi hệ thống trong đầu: [Nếu như nhóc ấy tự mình mở được thì có tính là tôi hoàn thành nhiệm vụ không?]
Hệ thống đáp: [Không tính, yêu cầu ghi trên đó là phối hợp với Lục Tử Hạo để mở khóa, cô còn chưa động tay mà.]
Diệp Vân Linh lên tiếng: “Lục Tử Hạo, hay là để dì mở khóa giúp con nhé?”
Lục Tử Hạo không đáp lời cô, chỉ hơi nghiêng người sang một bên tỏ ý từ chối.
Diệp Vân Linh lại nói: “Chúng ta phải cùng nhau ghi hình chương trình, hôm nay mới là ngày đầu tiên, sau này còn nhiều việc cần phải hợp tác, hay là chúng ta làm hòa đi được không?”
Lần này Lục Tử Hạo dứt khoát quay hẳn mông về phía Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh: “...” Bọn trẻ bây giờ sao mà khó chiều vậy chứ.
[Ha ha ha ha ha nhìn thấy dáng vẻ Diệp Vân Linh phải chịu thua thật là vui, không ngờ Diệp Vân Linh cũng có ngày hôm nay.]
[Tôi chỉ muốn nói một câu, Tiểu Lục tổng làm tốt lắm.]
[Diệp Vân Linh không có chuyện gì mà lại ân cần như vậy, chắc chắn là có ý đồ gì đây, Tiểu Lục tổng đề phòng một chút là đúng rồi.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha không biết vì sao nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ có một chữ “SƯỚNG” viết hoa.]
Diệp Vân Linh vẫn đang nghĩ cách nào để thuyết phục Lục Tử Hạo cho mình nhập mật mã, nếu không được thì cô sẽ trực tiếp ra tay vậy.
Diệp Vân Linh tinh ý phát hiện Lục Tử Hạo liếc nhìn mình một cái, khi ngẩng đầu lên thì vừa lúc chạm mắt với đối phương, sự rối rắm thoáng qua trong đáy mắt Lục Tử Hạo bị Diệp Vân Linh thu vào tầm mắt.
Thấy cậu bé đáng thương như vậy, Diệp Vân Linh hơi ngồi thẳng người dậy, một tay chống lên ghế sofa hỏi: "Cần dì giúp không?"
Lục Tử Hạo từ chối: "Không cần."
Diệp Vân Linh lập tức nằm vật trở lại ghế sofa, nói: "Thôi bỏ đi, lát nữa đừng có mà cầu xin dì."
Lục Tử Hạo bướng bỉnh nói: "Con mới không cầu xin dì đâu." Càng không thể nào hôn dì.
Diệp Vân Linh cũng chẳng quan tâm, dù sao người sốt ruột cũng không phải cô.
Kết quả ý nghĩ của cô vừa dứt, hệ thống đã hiện lên: [Chủ nhân, nhiệm vụ tới rồi.]
Nói xong, đoạn cốt truyện này liền hiện ra.
[Diệp Vân Linh sốt ruột muốn rời đi, nhưng Lục Tử Hạo lại không muốn phối hợp, hai người cứ thế giằng co. Bầu không khí căng thẳng khiến Lục Ngữ Nịnh dù còn nhỏ tuổi cũng cảm nhận được sự bất an, cuối cùng Diệp Vân Linh uy hiếp tiến lên ôm lấy Lục Tử Hạo, ghé sát tai cậu bé nói nhỏ: "Nếu con không phối hợp, thì đừng trách dì sau này sẽ làm gì em gái con." … Mặc dù Lục Tử Hạo rất không muốn, nhưng vẫn phải làm theo yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ, cùng Diệp Vân Linh hợp lực mở khóa phòng.]
Diệp Vân Linh xem xong đoạn cốt truyện này, lại nhìn sang nhiệm vụ của hệ thống đang hiện lên bên cạnh: [Yêu cầu trong vòng 3 phút, cùng Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Nịnh mở khóa rời khỏi phòng.]
Diệp Vân Linh nhìn Lục Tử Hạo, nhớ lại câu nói của mình một phút trước, đưa tay lên xoa trán.
Lục Tử Hạo đi tới cạnh cửa, quay đầu lại thì thấy Diệp Vân Linh cũng đi theo, đôi lông mày trên gương mặt xinh đẹp ấy khẽ cau lại: "dÌ đi theo làm gì?"
Diệp Vân Linh đáp: "Xem con có cần giúp gì không, ai bảo bây giờ chúng ta là người một nhà chứ?"
Lục Tử Hạo cãi lại: "Ai là người một nhà với dì . Con tự mình mở được cái khóa này."
Nói rồi đưa tay kéo ổ khóa mật mã tới, Lục Ngữ Nịnh ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh biết mật mã rồi sao?"
Lục Tử Hạo đáp: “Anh không biết, nhưng mà hai số đầu đã biết rồi, số cuối cùng cứ thử lần lượt là được.”
Diệp Vân Linh đứng bên cạnh, thầm hỏi hệ thống trong đầu: [Nếu như nhóc ấy tự mình mở được thì có tính là tôi hoàn thành nhiệm vụ không?]
Hệ thống đáp: [Không tính, yêu cầu ghi trên đó là phối hợp với Lục Tử Hạo để mở khóa, cô còn chưa động tay mà.]
Diệp Vân Linh lên tiếng: “Lục Tử Hạo, hay là để dì mở khóa giúp con nhé?”
Lục Tử Hạo không đáp lời cô, chỉ hơi nghiêng người sang một bên tỏ ý từ chối.
Diệp Vân Linh lại nói: “Chúng ta phải cùng nhau ghi hình chương trình, hôm nay mới là ngày đầu tiên, sau này còn nhiều việc cần phải hợp tác, hay là chúng ta làm hòa đi được không?”
Lần này Lục Tử Hạo dứt khoát quay hẳn mông về phía Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh: “...” Bọn trẻ bây giờ sao mà khó chiều vậy chứ.
[Ha ha ha ha ha nhìn thấy dáng vẻ Diệp Vân Linh phải chịu thua thật là vui, không ngờ Diệp Vân Linh cũng có ngày hôm nay.]
[Tôi chỉ muốn nói một câu, Tiểu Lục tổng làm tốt lắm.]
[Diệp Vân Linh không có chuyện gì mà lại ân cần như vậy, chắc chắn là có ý đồ gì đây, Tiểu Lục tổng đề phòng một chút là đúng rồi.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha không biết vì sao nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ có một chữ “SƯỚNG” viết hoa.]
Diệp Vân Linh vẫn đang nghĩ cách nào để thuyết phục Lục Tử Hạo cho mình nhập mật mã, nếu không được thì cô sẽ trực tiếp ra tay vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất