Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 21: A
Bên kia, tổ đạo diễn tập trung ở phòng giám sát, quan sát tình hình của mỗi phòng.
Ngoại trừ hai cặp đang gặp khó khăn với đáp án của câu hỏi, những cặp còn lại đều đã hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi và đi ra ngoài, trong đó có hai mẹ con Diệp Vi Vi.
Mặc dù họ không phải là mẹ con ruột, nhưng có thể nhìn ra tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt.
Khi nhìn thấy phòng của Diệp Vân Linh, thì vừa đúng lúc nhìn thấy cô đang bàn điều kiện với Lục Tử Hạo.
Vị đạo diễn khác hỏi: “Đạo diễn Tần, như vậy có tính là bọn họ hoàn thành nhiệm vụ không ạ?”
Đạo diễn Tần nói: “Không tính, trên thẻ nhiệm vụ viết rất rõ ràng, cần Lục Tử Hạo ôm hôn Diệp Vân Linh một cái mới tính là qua cửa.”
Vị đạo diễn kia gật đầu: “Vâng ạ, có lý, nhưng mà hình như Lục Ngữ Nịnh muốn đi vệ sinh đến nơi rồi.”
Đạo diễn Tần thản nhiên nói: “Mấy mùa trước còn có cả cảnh em bé tè dầm nữa là, trẻ con mà, không sao đâu.”
Lục Ngữ Nịnh mới 3 tuổi, cho dù có tè dầm thật thì mọi người cũng chỉ coi như chuyện trẻ con, cư dân mạng cũng không thể quá khắt khe được.
Vị đạo diễn kia gật đầu.
Đúng lúc này, Lục Tử Hạo cực kỳ xấu hổ nói xong câu nói kia, đạo diễn Tần tinh quái nói: “Đi nói với bọn họ một tiếng, cái này không tính.”
Vị đạo diễn kia đẩy nút loa trên chiếc máy bên cạnh, giọng nói của anh ta thông qua loa truyền đến căn phòng Diệp Vân Linh đang ở.
“Cái này không tính là hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải làm theo yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ mới tính là thành công, đã có hai cặp mẹ con đã bước ra khỏi phòng mật thất rồi, mong hai bạn tiếp tục cố gắng nhé.”
Trong phòng, Lục Tử Hạo vừa mới nói xong câu nói đáng xấu hổ thì nghe thấy giọng nói truyền đến từ loa, lập tức sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Linh nói: “Bọn họ nói không tính.”
Đáng lẽ ra phải nghĩ đến sớm hơn mới phải, Lục Tử Hạo thầm nghĩ sao mình có thể quên mất chuyện đơn giản như vậy chứ.
Diệp Vân Linh lại thản nhiên nói: “Yên tâm, dì là người rất giữ lời hứa, chuyện đã đồng ý nhất định sẽ làm được.”
Nói xong, Diệp Vân Linh đi về phía cửa, vừa đi vừa gỡ chiếc kẹp tóc đính ngọc trai trên đầu xuống, nói: “Ai nói ổ khóa nhất định phải có mật mã mới có thể mở.”
Búi tóc ban đầu, vì gỡ kẹp tóc ra, mái tóc dài buông xuống vai.
Sau khi bị trì hoãn trong khoảng thời gian dài như vậy, thời gian hiển thị trên hệ thống chỉ còn lại 10 giây.
Diệp Vân Linh cầm lấy ổ khóa, nhìn lướt qua một cái, liền đưa chiếc kẹp tóc mảnh mai của mình vào lỗ khóa, mái tóc trên người cô theo động tác của cô mà từng sợi từng sợi rơi xuống.
Lục Tử Hạo mím môi, đôi mắt to và sáng nhìn cảnh tượng này.
Thời gian dường như bị tua chậm lại gấp trăm lần, mỗi giây đều trôi qua một cách dài lê thê.
Bên kia, Diệp Vi Vi và Tưởng Mỹ Hàm đã thuận lợi phá đảo từ sớm, hai người ngồi trong phòng quan sát, thông qua màn hình tinh thể lỏng trước mặt để xem tình hình của những căn phòng còn lại.
Hai nhóm còn lại xem chừng cũng sắp xong rồi, chỉ còn lại mỗi nhóm Diệp Vân Linh, nhìn không khí hiện trường có vẻ hơi gượng gạo.
Tưởng Mỹ Hàm vừa bóc quýt cho con trai, vừa nhìn Diệp Vân Linh đang loay hoay mở khóa trên ti vi, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Cô thấy cái này có ổn không?”
Diệp Vi Vi nhấp một ngụm trà hoa từ chiếc cốc sứ rồi đáp: “Lúc trước khi còn đóng phim, trong đoàn đạo cụ có một anh thợ khóa, anh ấy từng dạy tôi một số nguyên lý cơ bản của khóa. Nhìn thì có vẻ là một cái khóa bình thường, nhưng kết cấu bên trong lại rất phức tạp, đặc biệt là loại khóa mật mã này.”
Ngoại trừ hai cặp đang gặp khó khăn với đáp án của câu hỏi, những cặp còn lại đều đã hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi và đi ra ngoài, trong đó có hai mẹ con Diệp Vi Vi.
Mặc dù họ không phải là mẹ con ruột, nhưng có thể nhìn ra tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt.
Khi nhìn thấy phòng của Diệp Vân Linh, thì vừa đúng lúc nhìn thấy cô đang bàn điều kiện với Lục Tử Hạo.
Vị đạo diễn khác hỏi: “Đạo diễn Tần, như vậy có tính là bọn họ hoàn thành nhiệm vụ không ạ?”
Đạo diễn Tần nói: “Không tính, trên thẻ nhiệm vụ viết rất rõ ràng, cần Lục Tử Hạo ôm hôn Diệp Vân Linh một cái mới tính là qua cửa.”
Vị đạo diễn kia gật đầu: “Vâng ạ, có lý, nhưng mà hình như Lục Ngữ Nịnh muốn đi vệ sinh đến nơi rồi.”
Đạo diễn Tần thản nhiên nói: “Mấy mùa trước còn có cả cảnh em bé tè dầm nữa là, trẻ con mà, không sao đâu.”
Lục Ngữ Nịnh mới 3 tuổi, cho dù có tè dầm thật thì mọi người cũng chỉ coi như chuyện trẻ con, cư dân mạng cũng không thể quá khắt khe được.
Vị đạo diễn kia gật đầu.
Đúng lúc này, Lục Tử Hạo cực kỳ xấu hổ nói xong câu nói kia, đạo diễn Tần tinh quái nói: “Đi nói với bọn họ một tiếng, cái này không tính.”
Vị đạo diễn kia đẩy nút loa trên chiếc máy bên cạnh, giọng nói của anh ta thông qua loa truyền đến căn phòng Diệp Vân Linh đang ở.
“Cái này không tính là hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải làm theo yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ mới tính là thành công, đã có hai cặp mẹ con đã bước ra khỏi phòng mật thất rồi, mong hai bạn tiếp tục cố gắng nhé.”
Trong phòng, Lục Tử Hạo vừa mới nói xong câu nói đáng xấu hổ thì nghe thấy giọng nói truyền đến từ loa, lập tức sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Linh nói: “Bọn họ nói không tính.”
Đáng lẽ ra phải nghĩ đến sớm hơn mới phải, Lục Tử Hạo thầm nghĩ sao mình có thể quên mất chuyện đơn giản như vậy chứ.
Diệp Vân Linh lại thản nhiên nói: “Yên tâm, dì là người rất giữ lời hứa, chuyện đã đồng ý nhất định sẽ làm được.”
Nói xong, Diệp Vân Linh đi về phía cửa, vừa đi vừa gỡ chiếc kẹp tóc đính ngọc trai trên đầu xuống, nói: “Ai nói ổ khóa nhất định phải có mật mã mới có thể mở.”
Búi tóc ban đầu, vì gỡ kẹp tóc ra, mái tóc dài buông xuống vai.
Sau khi bị trì hoãn trong khoảng thời gian dài như vậy, thời gian hiển thị trên hệ thống chỉ còn lại 10 giây.
Diệp Vân Linh cầm lấy ổ khóa, nhìn lướt qua một cái, liền đưa chiếc kẹp tóc mảnh mai của mình vào lỗ khóa, mái tóc trên người cô theo động tác của cô mà từng sợi từng sợi rơi xuống.
Lục Tử Hạo mím môi, đôi mắt to và sáng nhìn cảnh tượng này.
Thời gian dường như bị tua chậm lại gấp trăm lần, mỗi giây đều trôi qua một cách dài lê thê.
Bên kia, Diệp Vi Vi và Tưởng Mỹ Hàm đã thuận lợi phá đảo từ sớm, hai người ngồi trong phòng quan sát, thông qua màn hình tinh thể lỏng trước mặt để xem tình hình của những căn phòng còn lại.
Hai nhóm còn lại xem chừng cũng sắp xong rồi, chỉ còn lại mỗi nhóm Diệp Vân Linh, nhìn không khí hiện trường có vẻ hơi gượng gạo.
Tưởng Mỹ Hàm vừa bóc quýt cho con trai, vừa nhìn Diệp Vân Linh đang loay hoay mở khóa trên ti vi, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Cô thấy cái này có ổn không?”
Diệp Vi Vi nhấp một ngụm trà hoa từ chiếc cốc sứ rồi đáp: “Lúc trước khi còn đóng phim, trong đoàn đạo cụ có một anh thợ khóa, anh ấy từng dạy tôi một số nguyên lý cơ bản của khóa. Nhìn thì có vẻ là một cái khóa bình thường, nhưng kết cấu bên trong lại rất phức tạp, đặc biệt là loại khóa mật mã này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất